Chu Bát Lạp: "Dạo gần đây sao ngươi lại chơi cùng tiểu Cửu? Tại sao ta không nhớ hai ngươi là người cùng một đường vậy."
Tiểu Cửu mà Chu Bát Lạp nói là người muội muội oan nghiệt kia của hắn, lần này cũng đã lâu không ôn chuyện với Lâm Dục Tĩnh, còn do người muội muội oan nghiệt kia khuyến khích.
Lâm Dục Tĩnh: "Đúng lúc dạo gần đây cùng nhau chơi game trên điện thoại, cho nên liên hệ nhiều chút, sao vậy? Là chuyện lưu trữ trên web sao?"
Chu Bát Lạp: "Ngươi nói thử xem? Không phải ta nói ngươi, ngươi mỗi lần xem hết liền dọn dẹp một chút lịch sử không được sao, phải 3x ‘xem xong xóa’, khẩu vị cũng nặng không hợp thói thường như ngươi, lộ ra ánh sáng liền bị chửi chết đấy, ngươi không thể cẩn thận chút sao?"
Lâm Dục Tĩnh phồng má, trong miệng nhai xiên thịt: "Dù sao cũng là web của ngươi, người bị chửi chết cũng không phải ta."
Chu Bát Lạp tự nhủ trong lòng, ta trở về liền xóa cho ngươi xem.
Khi còn là một cậu bé ở thời thiếu niên, ai cũng từng trải qua một bước ngoặt vỡ lòng khó quên kia, còn đối với Chu Bát Lạp mà nói, cái bước ngoặt kia chính là, một ngày xế chiều cấp hai, Lâm Dục Tĩnh mang theo một cái link internet tới nhà hắn dùng máy tính, nói muốn cho hắn xem đồ tốt, từ đó mở ra cánh cửa một thế giới mới cho hắn.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, Chu Bát Lạp cùng Lâm Dục Tĩnh, trong hai người bọn họ, đến cùng là ai ảnh hưởng ai cũng thật khó mà nói, chỉ có thể nói là vật họp cùng loài, hai người từ nhỏ liền đối mắt nhìn nhau rồi, nhìn qua ánh mắt, ngươi chính là huynh đệ cõng nồi ngày sau của ta.
Hai người ăn cơm xong, như nam nữ bình thường, thì sẽ dạo chơi siêu thị, đi xem phim, nhưng hai người bọn họ thì không, đi tới tiệm Internet chơi game Triệu Hoán Sư, thậm chí đến tối, Chu Bát Lạp tháo xuống tai nghe hỏi câu: "Ăn cái gì?"
Lâm Dục Tĩnh trả lời: "Hay là gọi trước một bát mì tôm nhé?"
Ừ. . . Cuối cùng cũng không ăn được bữa mì tôm ở tiệm Internet này, bởi vì hai người là mang theo nhiệm vụ tới.
Hai người ra khỏi tiệm Internet tìm một tiểu điếm nổi tiếng trên mạng, đứng ở cửa vào chụp hai kiểu ảnh, Chu Bát Lạp gửi qua cho muội muội oan nghiệt, trông thấy bức ảnh hai người thân mật như tình lữ, muội muội ôm điện thoại cảm thấy quá mức vui mừng, rút cuộc buông tha Chu Bát Lạp, không làm khổ hắn nữa.
Hai người bên này vừa lừa gạt xong muội muội liền lập tức trở mặt.
"Quán bán hàng?"
"Đi."
Hai người đi đến quầy hàng lộ thiên bên đường ngồi xuống, gọi chút bia, gọi chút thận nướng, ăn đến miệng toàn là dầu, say cả bia.
Điện thoại Chu Bát Lạp lại nhận được tin nhắn muội muội oan nghiệt gởi tới, kêu hắn cố gắng lên, thừa thắng xông lên, Chu Bát Lạp im lặng nhìn Lâm Dục Tĩnh, Lâm Dục Tĩnh cười, trên mặt có chút ửng đỏ do bia.
"Phải chăng việc học cấp ba có áp lực quá lớn với Tiểu Cửu, khiến cho nó khó chịu, mỗi ngày đều phải tìm một chút việc vui, không bằng ngươi đón nàng đi chơi hai ngày, thả lỏng một chút."
"Nàng có cái rắm áp lực, tâm tư mỗi ngày đều không có ở trên học tập, như một con khỉ hoang dã vậy, nàng đơn thuần là muốn xem náo nhiệt."
"Nếu không đêm nay ngươi ở lại đây, hai chúng ta đi thuê một phòng, để cho nàng hoàn toàn yên tâm?"
"Sao ngươi không nói hai chúng ta đi làm một tờ giấy chứng nhận đi, nàng càng yên tâm."
"Cũng không phải không được, chờ sau ba mươi tuổi đi, nếu khi đó ngươi còn không tìm ra người nào, ta còn không có người muốn, hai ta liền thử ở cùng nhau xem sao."
"Chớ đùa, ta đây rất được hoan nghênh nha, đến lúc đó khẳng định chỉ có mình ngươi đơn độc, đến lúc đó ai quản ngươi."
"Ngươi đừng có nói càn, lúc ta học trường cấp ba có bao nhiêu nam sinh theo đuổi ta, ta đều không đồng ý."
Hai người uống chút bia, bắt đầu khoác lác trang bức.
Đương nhiên, lúc say rượu khoác lác chỉ là nói vui, thẳng đến sau khi tản ra quay về trường học, hai người cũng không đi thuê phòng, không đi đăng ký kết hôn.
Trong đêm, đại khái cũng là ăn ý, tuy rằng Chu Bát Lạp cùng Lâm Dục Tĩnh phân ra hai địa phương, nhưng không hẹn mà cùng lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn một chút bức ảnh vừa mới chụp ở trước cửa hàng nổi tiếng trên mạng, dùng để lừa gạt muội muội, lưu lại.
Có một số người, tuy rằng hôm nay ‘giả làm người yêu một ngày’.
Nhưng từ sớm trước đó, đã ‘giả vờ làm bằng hữu chục năm rồi’.
Gió nhẹ thổi qua trong đêm, trong phòng ngủ Lâm Dục Tĩnh.
Lâm Dục Tĩnh say rượu đã nằm ngủ, điện thoại di động của nàng đặt ở đầu giường, trên điện thoại di động treo một cái dây chuyền phất phơ trong gió.
"Chọn đồ vật đoán tương lai, Phong Lai Khách, gió tới nghe gió, mưa tới nghe mưa, sớm chiều không hỏi, quay đầu đã là làm bạn với vua một trăm năm, ngươi là Phong Lai Khách, gió táp cũng là đường về."
"Hiệu quả thiên phú: ..."