Buổi tối, nhà ăn đại học Tân Thành.
Chu Bát Lạp cùng Trương Tao Linh và Thụ Bảo ăn cơm, Chu Bát Lạp nhắc với bọn họ, tối nay hắn sẽ đi suốt đêm, không cần để cửa phòng ngủ cho hắn, Trương Tao Linh vừa nghe, gãi đầu chuẩn bị tư thế nói:
"Chậc chậc, xong rồi, lão Chu rốt cuộc cũng lâm vào vũng bùn nữ nhân rồi, người trẻ tuổi nên tiết chế nha, nữ nhân chính là Mãnh Thú Hồng Thủy."
"Chút nữa ta sẽ lưu lời này làm bản sao rồi gửi cho người yêu của ngươi."
"Đừng nha giegie, nàng sẽ ăn dấm chua của chúng ta mất."
Chu Bát Lạp không chịu nổi con hàng lẳng lơ Trương Tao Linh này, ăn hai phần cơm lửng dạ, liền đi bộ ra tiệm internet Tình Duyên phía ngoài trường học.
Phòng ngủ trong trường học sau mười một giờ đêm sẽ ngắt mạng cắt điện, muốn lên mạng suốt đêm, chỉ có thể ra tiệm internet ngoài trường bao cả đêm.
Chu Bát Lạp để căn cước công dân (CCCD) xuống quầy.
"Lão bản, mở một máy, bao cả đêm."
Lão bản tiệm internet Tình Duyên là một ông lão về hưu, gọi là Triệu Hữu Tài, đừng nhìn tuổi rất lớn, đã hơn bảy mươi rồi, nhưng vẫn rất thời thượng, dẫu sao các lão gia cũng không gặp cầm tiền hưu ra mở tiệm internet.
Lúc Chu Bát Lạp tới, Triệu đại gia vừa hay cũng ở đây, toàn thân là bộ quần áo trẻ trung, đang ngồi trước máy vi tính xem trực tiếp, Chu Bát Lạp nhìn xem màn hình, vừa nhìn liền thấy là Thu Thiên Meow, Triệu đại gia còn là hạm trưởng, lão đầu thật là thời thượng, còn thích anime.
Triệu đại gia mở máy cho Chu Bát Lạp, sau đó lại quay về xem Meow Nữ rồi, Chu Bát Lạp cũng không quấy rầy lão đầu, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, mở trò chơi lên, nhìn danh sách hảo hữu, Lâm Dục Tĩnh online, không biết đã đợi hắn bao lâu, hắn vừa mới online liền nhận được lời mời.
Chu Bát Lạp: Mở mic?
Lâm Dục Tĩnh: Đang ở phòng ngủ, bạn cùng phòng có ý kiến.
Chu Bát Lạp: Ờ, vậy đánh chữ đi.
Hai người bắt đầu một ván, Lâm Dục Tĩnh nhanh chóng chọn khóa vào Yasuo, 20 phút sau, các đồng đội trong "Tiếng hoan hô nói cười, bầu không khí hài hòa" đánh ra hai chữ GG.
Chu Bát Lạp nhìn chiến tích, 0-21-0 của Lâm Dục Tĩnh, ừ, vẫn phát huy ổn định như cũ, không hổ là hố đen quỷ kiếm sầu, Storm Warden, bắt tên xui xẻo như hắn ngồi chung một đại lao.
Chu Bát Lạp: Không hổ là ngươi, vẫn gà như vậy.
Lâm Dục Tĩnh: Nhưng mà ta vui vẻ là được a.
Chu Bát Lạp: Dạo gần đây thế nào.
Lâm Dục Tĩnh: Như cũ, bình thường luyện đàn một chút, không có việc gì thì chơi game.
Chu Bát Lạp: Dạo gần đây không trốn học?
Lâm Dục Tĩnh: Bị phụ đạo viên nhắc nhở rồi, trốn khóa tiếp sẽ không cho đăng ký học phần và sẽ bị lưu ban, bị bắt đi học để lăn lộn học phần.
Chu Bát Lạp: Không hổ là ngươi.
Lâm Dục Tĩnh: Ngươi thì sao?
Chu Bát Lạp: Ca đây lăn lộn khẳng định tốt hơn so với ngươi.
Lâm Dục Tĩnh: Không thể nào, ngươi từ trường cấp 3 đã lăn lộn không tốt hơn ta rồi, thành tích khảo thí cách xa ta, đánh nhau với lưu manh không lợi hại bằng ta, nhận thư tình ngươi cũng không nhận nhiều hơn ta.
Chu Bát Lạp: Không sai biệt lắm được rồi, ngươi lại tặng 5 mạng rồi.
Lâm Dục Tĩnh: Như này có là gì, vẫn còn tiếp nữa.
Chu Bát Lạp: Ngày nào ra ngoài ăn thịt xiên nha, sau khi tốt nghiệp đã hơn một năm không gặp rồi, trường đại học chúng ta học là trong cùng một thành phố đó.
Lâm Dục Tĩnh: Chẳng lẽ không phải vì ngươi là trạch nam sao?
Chu Bát Lạp: Ngươi thì không phải nữ otaku sao?
Lâm Dục Tĩnh: Con gà đang nhấp nháy kìa.
Chu Bát Lạp: Con gà đừng kêu nữa, đợi ba ba kéo ngươi win.
Lâm Dục Tĩnh: Cuối tuần này đi, ngươi chọn địa phương, xong gửi Wechat cho ta là được, ta lúc nào cũng rảnh.
Chu Bát Lạp: Được, đúng rồi, ngươi dạo gần đây chơi game cùng muội ta kia mà? Ngươi thêm nàng vào nhóm trường cấp 3 sơ trung sao?
Lâm Dục Tĩnh: Nàng lanh lợi nhiệt tình, ngươi cảm giác nàng cần ta thêm vào sao, nàng lại lấy tài liệu học tập trên mạng của ngươi để uy hiếp ngươi hả?
Chu Bát Lạp: Ngươi đừng làm như ngươi không có liên quan, trong mạng lưới kia cũng có một nửa của ngươi đấy, đã nói là tài nguyên chung, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi chạy cũng nhanh thật đấy?
Lâm Dục Tĩnh: Mạng của nhà ngươi tốt, lướt mạng nhanh.
Chu Bát Lạp: Ngươi có thể bớt tặng quân địch mạng được không?
Lâm Dục Tĩnh: Ngươi 0-7 mà ngươi nói ta?
Hai người vừa chơi game vừa nói chuyện phiếm, đều là người quen cũ, cũng không có so đo gì, hiểu rõ lẫn nhau.
Suốt một buổi tối, hai con gà chơi cùng nhau, lúc sáng sớm tan cuộc, hai người đã chọn một cái địa phương, chủ nhật gặp.
Ban ngày trở về trường học, Chu Bát Lạp ôm đầu ngủ, buổi sáng không có lớp, cho nên hắn có thể đi suốt đêm, ngủ đến giữa trưa, đầu còn có chút mơ màng, ặc, thức cả đêm quả là mệt mỏi.
Chu Bát Lạp xuất ra Hồ Lô Linh Dược, chim hót côn trùng kêu vang, ừ, lúc này thanh tỉnh, sức sống toàn thân dồi dào, tinh thần toả sáng, giống như đã ngủ đầy đủ rồi vậy, cái đồ vật này sử dụng thật tiện.
Chu Bát Lạp rời giường ra ký túc xá, đi nhà ăn ăn cơm trưa trước, tiếp đó thừa dịp nghỉ trưa, chơi 《 Thế Tục 》một lát.
Tuy rằng đêm qua chơi suốt đêm với Lâm Dục Tĩnh, nhưng Chu Bát Lạp vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi, xen kẽ đi dạo Thiêu Hương Trấn, không lãng phí thể lực nghỉ ngơi.
Đương nhiên, cũng không tìm được thứ gì, vẫn như cũ, một mực bị cắt thận, nếu nói có gì đáng giá để nói, thì là đến bên Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân rèn đồ.
"Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân trong lúc ngẫu nhiên nhìn thấy trên người của ngươi mang theo túi dạ dày Thao Thiết, cho dù là phân thân lưu lạc, nhưng vẫn có ký ức của bản thể Thần Công Bách Tượng Chân Quân lưu lại, nhận ra đó là vật phẩm do nó đã từng tự tay làm ra."
"Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân vô cùng cảm khái, hơn nữa cảm thấy rất có duyên phận, nó có lẽ có thể thông qua cái vật phẩm đã từng xuất ra từ tay nó, hồi ức về cái tâm chế tạo lúc đầu."
"Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân nguyện ý sửa chữa túi dạ dày Thao Thiết hư hao cho ngươi, có tiếp nhận hay không?"
"Ngươi lựa chọn tiếp nhận, Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân vì ngươi (+) ma pháp và nguyên liệu cảm ứng thuật cho túi dạ dày của Thao Thiết, lúc nào chung quanh ngươi xuất hiện nguyên liệu để tu bổ, túi dạ dày Thao Thiết sẽ rung rung nhắc nhở ngươi, lúc nào ngươi thu thập được đầy đủ nguyên liệu, Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân liền có thể sửa chữa hồi phục lại túi dạ dày Thao Thiết cho ngươi."
Chu Bát Lạp cầm lấy túi dạ dày Thao Thiết hư hao, từ Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân kia tìm được một cái nội dung cốt truyện, mở ra, tuyến sửa chữa túi dạ dày Thao Thiết hư hao.
Đương nhiên, Chu Bát Lạp thấy manh mối để sửa chữa cái túi dạ dày Thao Thiết này rất ít, không giống chế tạo binh khí, mà có chút giống với hình thức bình thể lực, khi hắn dạo trong bản đồ gặp phải tài liệu mới có nhắc nhở.
Được rồi, tuyến nhiệm vụ này cứ chậm rãi làm, không cần nóng nảy.
Tiếp đó chính là cường hóa binh khí.
"Ngươi có một đống tàn dư cấm kỵ, có thể dùng để cường hóa binh khí, có muốn giao nó cho Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân, dùng để cường hóa cái chổi trừ tà không?"
"Ngươi mất đi tàn dư cấm kỵ, Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân đang cường hóa cái chổi trừ tà cho ngươi..."
"Cường hóa hoàn thành."
"Cái chổi cấm kỵ trừ tà (phàm phẩm), trước thần miếu không nhiễm bụi, một cái chổi trừ tà xưa cũ, cái chổi có thể rửa sạch những sự việc dơ bẩn, bởi vì ở trong đó được rèn thêm vào tàn dư cấm kỵ, mang theo quy tắc yếu ớt của cấm kỵ, thu được kỹ năng của vũ khí: Phạm Thái Tuế."
"Phạm Thái Tuế, hung thần xu sát vấn phúc họa, Thái Tuế nắm hung cát trong tay, lúc ngươi dùng cái chổi cấm kỵ trừ tà đập sinh vật, sẽ có xác suất rất nhỏ ảnh hưởng vận thế phúc họa của vật đó."
Chu Bát Lạp nhìn cái chổi mới được cường hóa trong tay.
Nhiều thêm một kỹ năng, Phạm Thái Tuế.
Chu Bát Lạp xem qua cái miêu tả này, cũng không biết nói là mạnh hay yếu, vẫn phải cầm đi đánh quái thử xem.
"Ngươi cầm lấy binh khí mới tinh, tràn đầy tự tin đi dạo tới Thiêu Hương Trấn, bộ dạng kiêu ngạo hận không thể kêu lên một câu, có ai tới đây đánh ta đi nè."
"Một tên nghiện Phúc Thọ đã đi tới, ngươi cầm lấy cái chổi trừ tà đánh nhau cùng nó."
"Cái chổi trừ tà khởi động kỹ năng của binh khí: Phạm Thái Tuế."
"Họa, phúc, hung, cát đang được chọn ngẫu nhiên ... Nghiện Phúc Thọ thu được đại cát, vận trời chiếu cố, đại phát thần uy một gậy quật ngã ngươi."
"Ngươi bị thua, bị cát đi thận."
"Ngươi đã chết."
Cạch cạch cạch! Phản cường hóa đúng không? !
...