Trước mắt hiểu biết của Chu Bát Lạp đối với cái trò chơi 《 Thế Tục 》 này vẫn còn có hạn, ngoài trừ bị người chơi mở pk đỏ thì hoàn toàn không tiếp xúc qua người chơi khác.
Bây giờ bên trong tờ giấy đề cập tới Đại Tế Táo, có thể nói là đã cung cấp cho Chu Bát Lạp một cái phương hướng tìm tòi nghiên cứu.
Đương nhiên, muốn hoàn thành điều kiện cũng khá phức tạp, muốn đi vào Đại Tế Táo phải tìm ra tàn hương rồi đưa cho Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân, muốn đạt được tàn hương thì phải giết một con yêu quái, muốn đánh thắng được yêu quái, trong tay ít nhất phải có binh khí đi...
Được, Chu Bát Lạp lượn quanh một vòng lại trở về.
Thành thành thật thật thu thập tài liệu chế tạo binh khí.
"Ngươi đi dạo trong Thiêu Hương Trấn, ngươi bị đánh vào gáy."
"Ngươi tỉnh lại thì đã mất thận."
"Ngươi đã tử vong."
Dựa vào, lại chết, Chu Bát Lạp cũng vướng ở địa phương quỷ quái này hai ngày rồi, không thể vào được miếu Hoàng Bì Tử.
Chu Bát Lạp đợi hết thời gian gian trừng phạt thể lực, đợi đến tối đi ăn xong một bữa ở nhà ăn trở về, mở ra trò chơi tiếp tục, ba cái lựa chọn ngõ tối trong phố nhỏ, phiên chợ quảng trường, miếu Hoàng Bì Tử.
Ngõ tối trong phố nhỏ có lẽ không có gì, bà mối đã bị Chu Bát Lạp xử lý xong rồi, miếu Hoàng Bì Tử thì đã thử hai ngày, một mực không vào được, cứ chết hoài cũng không phải biện pháp.
Chu Bát Lạp tự nhủ trong lòng, lần này đi phiên chợ ở quảng trường xem một chút đi, không ngờ chuyến đi này, vậy mà có cơ hội chuyển biến.
"Ngươi lựa chọn dạo chơi tới phiên chợ trong quảng trường."
"Phiên chợ trong quảng trường của Thiêu Hương Trấn, nơi đây đã từng là nơi giao dịch đồ vật của trấn, nhưng sau khi miếu Hoàng Bì Tử được xây dựng, dân trấn đều thành nghiện Phúc Thọ, nơi đây liền trở nên hoang phế."
"Ngươi ở bên chân phát hiện một cỗ thi thể nghiện Phúc Thọ, thuốc phiện Phúc Thọ làm cho người khác sa vào nghiện ngập, làm cho người ta thiếu hụt tài vật, đồng thời cũng làm cho người ta thân thể của họ thiếu hụt, khiến thi thể sinh ra dị dạng, làm cho người khác nhìn tới liền buồn nôn, có muốn tìm kiếm hay không?"
"Ngươi chịu đựng buồn nôn, tìm tòi ở trên thi thể một phen."
"Ngươi đã lấy được, quần áo dính máu của nghiện Phúc Thọ."
"Quần áo dính máu của nghiện Phúc Thọ (phế phẩm), là quần áo từ trên thi thể của nghiện Phúc Thọ cởi xuống, rách tung toé, chỉ có thể miễn cưỡng che thân thể, nhưng đại khái bởi vì trường kỳ được nghiện Phúc Thọ mặc lên người hút thuốc phiện Phúc Thọ, cho nên đã ô nhiễm mùi thuốc phiện, cho nên sau khi mặc vào rất dễ dàng bị bọn chúng coi thành đồng loại của mình, sau khi mặc vào, xác suất khó bị nghiện Phúc Thọ tập kích."
Ặc, hai mắt Chu Bát Lạp tỏa sáng, xem hắn đã tìm được cái gì, một kiện quần áo ngụy trang, xem qua miêu tả của cái kiện quần áo dính máu của nghiện Phúc Thọ này, thì nó có thể giúp hắn lẻn vào miếu Hoàng Bì Tử.
Khá lắm, nguyên lai còn có loại đạo cụ này, Chu Bát Lạp đã nói làm sao chết nhiều ngày như vậy, một mực không vào được, lần sau nhất định phải dạo chơi chung quanh trước, hơn nữa, vẫn còn chưa hết.
"Thiên phú Táo Vương Gia, khởi động."
"Ngươi ở trong quảng trường phiên chợ phát hiện một cái giếng cạn thần bí, phía dưới giếng cạn hình như có ánh sáng, ngươi có muốn đi xuống xem một chút hay không?"
Thiên phú Táo Vương Gia khởi động rồi, Chu Bát Lạp gặp thêm sự kiện, phát hiện một cái giếng cạn thần bí.
"Ngươi lựa chọn xuống giếng xem xét, ngươi phát hiện một cái cửa màu đỏ bị niêm phong kín bằng sáp ở dưới đáy giếng, đào bới bộ phận sáp thì phát hiện trên cửa có dán giấy niêm phong, trên giấy niêm phong viết: Lấy mạng không lấy tiền."
"Trong niên đại chủ nhân Thế Tục từng thống trị, Thiêu Hương Trấn có truyền lưu một cái truyền thuyết, trên Phần Đầu Lĩnh cách năm mươi dặm ở phía đông của trấn, mỗi khi tới nửa đêm ngày mười lăm tháng tư, sẽ có đoàn xe của đoàn thương đội đi qua, trên xe kéo theo vàng bạc châu báu nhiều vô số kể, nhưng người sống không thể đụng vào, bởi vì đó là tiền tài của người chết, đụng vào sẽ gặp tai họa."
"Nhưng lúc ấy Quan Đông có một nhóm Ma Phỉ bang mới xuất đạo, vác vài thanh súng lửa liền có gan lớn như trời, quan binh bọn họ cũng dám đánh giết, chặt đầu treo trên lưỡi lê, một đám người to gan lớn mật như vậy, bất kính quy củ, nghe nói trên Phần Đầu Lĩnh có một khoản tiền tài của người chết, liền muốn đi xem, nếu thật sự có liền cướp."
"Nửa đêm ngày mười lăm tháng tư, đám Ma Phỉ bang lên núi, nửa đêm, gió lạnh từng trận, vậy mà thật sự nhìn thấy cái thương đội kia đi trên Phần Đầu Lĩnh, đầu lĩnh bọn giặc ngớ người ra, ngươi có ta liền cướp."
"Đám Mã Phỉ bang xông vào trong thương đội, đốt giết đánh cướp, mở rương hòm ra nhìn qua, ai nha! Quả thật có vô số vàng bạc tài bảo, cả đám vô cùng cao hứng, cướp đi toàn bộ, xong việc đám người này liền đến Thiêu Hương Trấn gần đó tìm chỗ nghỉ chân."
"Ngày hôm sau, toàn bộ chết bất đắc kỳ tử."