Mục lục
Tục Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vọng Khí Thuật không trọn vẹn, Vọng Khí Thuật là một trong thuật cổ xưa của 12 ngưu quỷ xà thần, Thiên Sư pháp đạo Chân Quân, đạo nhân trong miếu là Khí Nhân Tử, sáng tạo tục thuật truyền thừa, có công dụng nhìn qua liền biết vật thần kỳ trong thiên hạ, Vọng Khí Thuật không trọn vẹn chỉ là luyện được da lông mà thôi, nhưng đã có thể sử dụng một chút công năng của bộ thuật pháp huyền diệu này."

Chu Bát Lạp nhìn dòng miêu tả ba hoa chích choè, đầu hơi đơ ra, sau khi tổng kết lại, bí thuật hẳn là rất ngưu bức, tuy rằng trong tay mình chính là bản không trọn vẹn, nhưng cụ thể có hiệu quả gì... Đợi có cơ hội dùng qua sẽ biết.

Nhưng tạm thời gác cái này lại, nói về thực tại đã.

Chu Bát Lạp vốn tử vong hai lần, đã nhận được trừng phạt 16 tiếng đồng hồ mỏi mệt, hắn đang suy nghĩ, nếu thời điểm lúc trước chọn đồ vật đoán tương lai, hắn chọn thiên phú Cổ Thần Thẩm Mỹ Giả thì tốt rồi, cái trừng phạt mỏi mệt này có lẽ sẽ giảm đi nhiều.

Kết quả không ngờ trong khốn cảnh lại có hy vọng, thiên phú của Táo Vương Gia cho hắn kinh hỉ rất lớn.

Hắn tuy rằng còn lưu lại ở trong miếu đổ nát, không đi được bao nhiêu tiến trình của trò trơi, nhưng bởi vì thiên phú Táo Vương Gia có hiệu quả gia tăng khả năng xuất hiện nhiệm vụ, đã lấy được một cái 《 Vọng Khí Thuật 》.

Chu Bát Lạp mơ hồ cảm thấy, lúc trước mình chọn đồ vật đoán tương lai, hình như đánh bậy đánh bạ lại chọn được đồ tốt.

Từ chế tạo của trò chơi tới xem, thiên phú của Phật Tử chuyển thế có lẽ là nhân vật có sức chiến đấu mạnh, Cổ Thần Thẩm Mỹ Giả có công năng cường đại là miễn giảm thể lực trừng phạt, chúng nó mang tới chỗ tốt trực tiếp, rất thẳng thắn.

Nhưng mà, Chu Bát Lạp cũng ở trong mấy lần tử vong tìm ra niềm vui ngoài ý muốn, mơ hồ phát giác được cơ chế hạch tâm của cái trò chơi này.

Kỳ ngộ, mới là thứ có tiềm lực nhất.

Nó có thể làm cho mình thu được càng nhiều ban thưởng cùng kỳ ngộ hơn nữa, trong thời gian ngắn có lẽ nhìn không ra cái gì, nhưng mà theo thời gian trò chơi kéo dài, phần tiềm lực này sẽ dần dần chuyển hóa thành thực lực.

Thiên phú của Táo Vương Gia, chính là một cái luồng tiềm lực như thế.

Chu Bát Lạp biết rõ điểm ấy, không khỏi cảm thấy may mắn, thấy may mắn vì mình lúc trước chọn cái thiên phú này, so sánh xuống, trừng phạt 16 tiếng kia cũng không coi vào đâu.

16 tiếng mà thôi, tính thời gian là phải tới sáng sớm ngày mai, hôm nay nhất định là không có cách nào chơi, Chu Bát Lạp thoát ra khỏi trò chơi.

Nhìn nhìn thời gian sắp tới giữa trưa, Chu Bát Lạp mở Wechat ra xem, xử lý trước một vài tin nhắn, dây chuyền Táo Vương Gia cũng mang đến cho hắn không ít phiền phức.

Mẹ hắn hằng ngày thúc giục hắn tìm đối tượng xem mắt, hắn đều qua loa tắc trách để bỏ qua.

Em gái năm nay còn lên cấp ba, càng coi hắn như là máy rút tiền, luôn tìm hắn xin tiền tiêu vặt, Chu Bát Lạp không cho, cãi cọ với nàng, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, phải chuyển cho nàng 100.

Tiểu đội trưởng muốn thu bài tập, hô một tiếng bên trong nhóm chat, kêu các con hàng trở về giao nộp bài tập.

Trương cẩu đang nói cái gì cơ? Cơm chiên thịt băm ớt xanh, không muốn ớt xanh không muốn thịt băm không muốn cơm? Muốn cái gì? Muốn xào sao? Làm cái trò cười gì đây, coi như không nhìn thấy.

Nhóm đen thì hắn tự động bỏ qua, mỗi ngày đi cướp xe, người đứng đắn ai chơi game giữa ban ngày a.

Nhóm hội học sinh đối ngoại mở cuộc họp, thời gian là buổi tối, bây giờ còn sớm, không vội.

Phụ đạo viên nhờ hắn đi đặt trước phòng học, cái này hiện tại liền đi, tiếp đó thuận tiện đi nhà ăn để ăn cơm trưa, buổi chiều trực tiếp đi học.

Chu Bát Lạp bỏ ra chút thời gian, xử lý từng chuyện một.

Dây chuyền của Táo Vương Gia mặc dù cung cấp cơ hội cho Chu Bát Lạp ở trong trò chơi, nhưng vẫn hiệu lực ở trong hiện thực thì thật phiền toái, bao nhiêu việc tự dưng tìm tới cửa.

Có lẽ là có được tất có mất đi, nào có chuyện tiện nghi đều bị hắn chiếm, Chu Bát Lạp làm người hiểu chuyện thấy đủ, như vậy hắn ngược lại an tâm.

...

Giữa trưa, Chu Bát Lạp đi nhà ăn để ăn cơm.

Thuận tiện, nhà ăn nhiều người, hắn thử nhìn xem bản Vọng Khí Thuật này, cụ thể có cái công năng gì.

Chu Bát Lạp gọi cơm xong tìm chỗ ngồi xuống, vừa ăn vừa dùng Vọng Khí Thuật nhìn khắp phòng ăn, từ trên người bộ phận đồng học trong phòng ăn, có thể thấy một chút màu sắc khói lửa.

Tiếp đó... Không còn.

Không phải, thật sự là phiên bản dành cho con nít đấy chứ?

Chu Bát Lạp lấy điện thoại mở trò chơi ra, lại nhìn miêu tả Vọng Khí Thuật một chút, cái "Nhìn qua biết thiên hạ" ở đâu rồi, cắt xén hết rồi??

Lão đạo nhân Khí Vân Tử gì phát minh ra bản Vọng Khí Thuật kia, các ngươi chưa xác minh qua thật giả đúng không, hình ảnh chỉ mang tính chất tuyên truyền, vật dụng thực tế mới là chuẩn đúng không.

Chu Bát Lạp một bên dùng Vọng Khí Thuật, vừa thì thầm trong lòng, cái này với những gì hắn nghĩ hoàn toàn không giống nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK