Chủ nhật.
Hôm nay là ngày Chu Bát Lạp hẹn Lâm Dục Tĩnh đi ăn cơm, buổi sáng hắn nhìn thời gian không sai biệt lắm, cho nên liền ra khỏi cửa, ngồi tàu điện ngầm đi tới khu trung tâm thương mại.
Trên tàu điện ngầm, Chu Bát Lạp mở trò chơi tiến vào Thiêu Hương Trấn đi dạo, rất nhanh lại bị cắt thận, từ ngày hôm qua tìm được Thắp Hương Nữ cho tới hôm nay, hắn còn không giết thêm được một con nghiện Phúc Thọ nào.
Được, gia gia không thèm ở lại bản đồ này nữa, Chu Bát Lạp quyết định buổi tối hôm nay đổi bản đồ, đi Thủy Quỷ Hà nhìn xem.
Tàu điện ngầm đến trạm dừng, Chu Bát Lạp rời trạm, đứng ở cửa vào nhìn chung quanh trong chốc lát, rất nhanh liền tìm được người.
Đầu hoa lê, lưng đeo đàn ghi-ta, đeo khẩu trang màu đen, bên trên mặc một chiếc áo T-shirt xẻ vai, bên dưới mặc quần short jean, bên dưới đôi chân dài trần trụi, là một đôi giày Punk gắn đinh, liếc mắt nhìn qua thì thấy trong sự lạnh lùng mang theo sự đáng yêu của nữ sinh.
Vị này chính là người cầm Yasuo đi mid 20 phút GG, hạp cốc Quỷ Kiến Sầu, ngục trưởng cuồng phong, tay bàn phím tay đánh Piano, một giây chửi 50 câu, bạn từ thuở nhỏ của Chu Bát Lạp, Lâm Dục Tĩnh.
Nàng đang đứng ở cổng vào trạm xe, cầm trong tay một cốc trà sữa đã uống được một nửa, tay kia cầm điện thoại, ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại.
Chu Bát Lạp đi qua ‘ài’ một tiếng, Lâm Dục Tĩnh chú ý tới hắn đã đến, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, tay vẫn không ngừng nhấn, nói:
"Ờ, đến rồi sao, ngươi đợi một lát nha, chờ ta hết bận đã."
Chu Bát Lạp liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của nàng, hỏi:
"Lại đang chửi nhau với ai đấy?"
"Một người trừu tượng ở trường, nhân lúc ta đang tập đàn ở phòng liền chụp trộm ảnh của ta gửi lên mạng, ta đang ân cần thăm hỏi hộ khẩu cả nhà của gã."
Ngón tay của Lâm Dục Tĩnh trên màn hình cũng sắp hiện ra tàn ảnh rồi, xem ra rất là tức giận.
Chu Bát Lạp nhìn cốc trà sữa trong tay nàng hỏi: "Không mua cho ta một cốc à?"
Lâm Dục Tĩnh đang bận mắng chửi người trên mạng, đầu cũng không thèm ngẩng lên, đưa nửa cốc trà sữa còn dư lại cho Chu Bát Lạp, Chu Bát Lạp cũng không khách khí, nhận lấy rồi hút mạnh.
Lâm Dục Tĩnh nghe thấy động tĩnh, đá vào giày hắn một cái.
"Ặc, đừng uống hết, lưu lại cho ta một ngụm, a a..."
Lâm Dục Tĩnh thò tay kéo khẩu trang xuống, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng há ra một cái, Chu Bát Lạp đưa tới, hai người cứ như vậy ngươi một ngụm ta một ngụm, nửa cốc trà sữa trong chốc lát đã không còn.
Hai người bọn họ từ thời tiểu học đã như vậy rồi, khi đó tiền tiêu vặt không có nhiều, một gói mì hai người cùng tranh nhau ăn, nhưng không có cách nào phân rõ, vì vậy hai người giao ước đu xà đơn, ai đu nhiều hơn thì người đó cầm, có thắng có bại.
Thời gian đã trải qua thực sự rất vui vẻ, lúc này mới chỉ chớp mắt, hai người đã lên tới đại học rồi.
"Móa! Bị xóa topic rồi."
Lâm Dục Tĩnh mắng một câu, đại khái bởi vì chửi mắng quá nhiều bên dưới bài post, cho nên đã kinh động tới admin, xóa luôn bài post này đi.
Lâm Dục Tĩnh không còn bao cát nào để đánh, liền thấy hết hứng thú, thu hồi điện thoại, lúc này mới giương mắt nhìn kỹ Chu Bát Lạp.
Lâm Dục Tĩnh: "Làm sao cảm giác ngươi giống như trẻ ra và hơi khác vậy hả?"
Chu Bát Lạp: "Nói nhảm, hai ta đã hơn một năm chưa từng gặp mặt rồi a, ta nhìn ngươi một lúc mới nhận ra, ngươi không có việc gì đeo khẩu trang làm gì vậy?"
Lâm Dục Tĩnh: "Dạo gần đây có dịch cảm cúm, chú ý phòng dịch."
Chu Bát Lạp: "Thối lắm, tính tình khó chịu như ngươi, chắc là cosplay Kakashi đi chơi chứ gì, thiếu gia trung học."
Lâm Dục Tĩnh: "Sặc, đáng ghét, đi chỗ nào ăn cơm?"
Chu Bát Lạp: "Haidilao."
Lâm Dục Tĩnh: "Không phải nói đi ăn xiên chuỗi sao?"
Chu Bát Lạp: "Giữa ban ngày ăn thịt xiên?"
Lâm Dục Tĩnh: "Được, Haidilao cũng được."
(Haidilao: hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu)
Hai người đi Haidilao, vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề không ở ngoài những cái kia, tâm sự tình hình dạo gần đây, tâm sự trò chơi, tâm sự việc các tuyển thủ thi đấu, chia sẻ những cái nhìn thiển cận dạo gần đây, tâm sự NBA, tâm sự chuyên nghiệp cùng mới vào nghề.
Còn tưởng rằng đây là đôi bạn thân đang nói chuyện phiếm, hầu như tất cả đều là chủ đề của nam sinh.
Nhưng cũng có thể bởi vì bản thân Lâm Dục Tĩnh hứng thú và yêu thích giống nam sinh, cũng có thể bởi vì hai người từ nhỏ liền như hình với bóng, mặc chung một cái quần lớn lên, cho nên đã bị dẫn lệch hướng.