Mục lục
Tục Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng quan sát của siêu thị, mấy người nhân viên mặc áo khoác cục điều tra đang đứng trước màn hình, điều chỉnh màn hình giám sát.

Bên trong màn hình giám sát, chính là chuyện phát sinh ngoài ý muốn ngày hôm qua ở trong siêu thị, đèn trang trí treo trên trần nhà ngoài ý muốn rơi xuống, suýt nữa nện vào khách hàng bên trong siêu thị.

Người phụ trách siêu thị lúc ấy sợ vô cùng, lại vô cùng may mắn may là không xảy ra tai nạn chết người, gã vốn muốn lập tức tìm khách nhân xin lỗi, siêu thị sẽ nguyện bồi thường tổn thất, nhưng không tìm được người, người khách hàng kia cũng không để ý chuyện gì xảy ra, đã xảy ra loại sự tình này vậy mà cũng không khiếu nại, cứ thế vội vàng rời đi.

Về sau, người phụ trách siêu thị vốn tưởng rằng việc này cứ như vậy thành quá khứ rồi, kết quả vừa sáng sớm, đã có một đám người có quan ngành liên quan tới, muốn bọn họ phối hợp điều tra, lấy video thu hình lại.

"Trần đội, lấy bối cảnh tài liệu những người kia ra đây."

Trong mấy người ở cục điều tra, có một lão thúc tóc hoa râm biểu cảm cứng nhắc cầm điếu thuốc, là thủ lĩnh của đám người này, gọi là Trần Kiến Thiết, những người khác đang thu thập sửa sang lại manh mối, sau đó sẽ đều đưa qua cho thủ lĩnh là lão xem qua.

"Người nữ gọi là Lý Yến, là lão bản của tiệm nhạc khí Hải Thanh, đôi nam nữ trẻ tuổi hơn gọi là Nhiễm Thu Nhiên cùng Chu Bát Lạp, là sinh viên đại học Tân Thành, người đàn ông trung niên gọi là Nhiễm Chí Thành, là cha của người học sinh nữ. . ."

"Ngoại trừ Nhiễm Chí Thành là một con nghiện bài bạc, nhiều lần tham dự cá độ phi pháp, mượn bọn vay nặng lãi không tuân theo pháp luật, ở bên ngoài nợ tiền, có liên quan cùng với bộ phận xã hội rãnh rỗi. Còn bối cảnh xã hội của những người khác, đều rất sạch sẽ."

"Thủ lĩnh, muốn đi điều tra cẩn thận thêm gã Nhiễm Chí Thành này sao?"

Điều tra viên trẻ tuổi đưa tài liệu qua, sau đó dò hỏi Trần đội trưởng Trần Kiến Thiết.

Trần Kiến Thiết bỏ điếu thuốc, nhìn xem tài liệu, không trả lời, mà hỏi: "Dạo gần đây bên Tân Thành có bản án nào mới không?"

"Tam đội lần trước giống như đi qua Tân Thành, tiếp nhận cái bản án mất trộm xe đạp, nhưng mà cái bản án kia sau cùng cũng không tìm được đầu nguồn, không điều tra hết."

Trần Kiến Thiết gật đầu: "Lấy tài liệu của Tam đội qua đây."

Lão vừa nói, vừa cầm ra tài liệu của mấy người trong tay lật xem, sau cùng để tài liệu của Lý Yến và Nhiễm Chí Thành xuống dưới, trong hai phần tư liệu của Chu Bát Lạp cùng Nhiễm Thu Nhiên, cầm tài liệu của Chu Bát Lạp lên.

Lúc này, thành viên điều tra trẻ tuổi đã lấy tài liệu cái bản án lấy trộm xe đạp ở Tân Thành ra rồi, Trần đội trưởng nhận lấy so sánh, trên cái bàn báo án xe đạp rõ ràng viết tên người báo án, Chu Bát Lạp.

"Hôm nay thu đội, ngày mai ta đi một chuyến tới Tân Thành."

. . .

Sáng sớm, Chu Bát Lạp ỉu xìu từ trên giường ngồi lên, ngáp, vuốt vuốt đám lộn xộn tóc, hôm qua bị hành đến quá muộn, khiến cho hắn ngủ không ngon, hôm nay liền không có tinh thần gì cả.

Bên gối, mái tóc đen nhánh cọ xát vào người Chu Bát Lạp, bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh như ẩn như hiện, ngượng ngùng hỏi: "Ngủ ngon không, đêm qua thật điên cuồng nha."

Chu Bát Lạp giơ chân lên đạp y xuống giường: "Lão Trương, ngươi còn dám bò lên giường của ta, ba cái chân của ngươi ta đều đánh gãy hết đấy."

Tiếng hét mạnh mẽ trong ký túc xá vào sáng sớm, một đám đàn ông náo noạn ầm ầm tỉnh lại trong tiếng mắng.

Phòng rửa mặt, Trương Tao Linh cùng Thụ Lai Bảo đang đứng bên cạnh nhau đánh răng.

Thụ Bảo trước sau như một, luôn ngủ như một con nghiện, đánh răng cũng là nửa ngủ nửa gật, đứng ở kia nhắm hai mắt không ngừng gật đầu, mọi người đều lo lắng một giây sau y sẽ ngã đập đầu vào trong đó.

Trương Tao Linh thì mặc một cái quần cộc màu hồng, vị trí bờ mông cái quần cộc có một dấu ấn lớn, là dấu giày, miệng đầy bọt kem đánh răng, nhưng vẫn không chắn được mồm miệng bát quái nói:

"Thụ Bảo ta kể cho ngươi, lão Chu ngày hôm qua tuyệt đối là ra ngoài đi chơi cùng nữ nhân, khi trở về ta ngửi thấy trên người hắn mùi nước hoa của nữ nhân, cô nam quả nữ, chơi đến hơn mười hai giờ khuya mới trở về, ta nói thầm với ngươi, không chừng còn đã làm sự tình gì không biết xấu hổ gì rồi. . ."

Lời nói còn chưa dứt, liền cảm giác phía sau có sát khí, từ trong gương thấy Chu Bát Lạp cầm ly súc miệng đi vào, liền nhanh chóng câm miệng, thành thật rửa mặt, rửa xong liền chuồn đi.

Chu Bát Lạp tự nhủ tính tiểu tử ngươi chạy nhanh, sớm biết có ngày hôm nay, hôm qua liền không về ngủ nữa, đi tiệm internet thông đêm luôn.

Tối hôm qua, Chu Bát Lạp cùng Nhiễm Thu Nhiên vẫn quay về trường học.

Đại khái bởi vì đồ vật mà Chu Bát Lạp nhặt được, để cho Nhiễm Thu Nhiên cảm giác xấu hổ chết luôn cho rồi, riêng việc Nhiễm Thu Nhiên khăng khăng vật kia không phải là của nàng, nhất định là Yến Nhi tỷ không cẩn thận để rơi trong xe, nàng nửa điểm cũng không biết, nàng không phải cái loại lãnh đạo rửng mỡ đi quấy rối tình dục cấp dưới.

Dù sao, Chu Bát Lạp hơn mười hai giờ liền trở lại ký túc xá, tiếp đó liền bị Trương Tao Linh quấy rối.

"Bát Lạp đi đâu vậy nha, thế nào muộn như vậy mới trở về nha, trên người thế nào lại có mùi nước hoa của nữ nhân nha, ai nha nha."

Ti tiện đến không thể chịu đực, Chu Bát Lạp không để ý y, lên giường đi ngủ, sáng ngày mai hắn còn có tiết, kết quả sáng sớm, y còn chui vào giường quấy rối mình.

Ngươi đợi đấy, tý nữa ta liền đi trước một bước ra khỏi ký túc xá, ngồi lên trên con xe đạp yêu quý của ngươi, Chu Bát Lạp nghĩ như vậy đấy.

Cái này đại khái là sự ngây thơ của nam sinh đi.

Buổi sáng, lên lớp ngồi chơi, là sinh hoạt hàng ngày của sinh viên bình thường, riêng việc xuất hiện cái trò chơi thần bí như《 Thế Tục 》, nhưng hình như trước mắt cái này cũng không mang đến quá nhiều ảnh hưởng cho sinh hoạt của Chu Bát Lạp.

Nhưng mà, buổi trưa, có người tìm tới cửa.

Chu Bát Lạp vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là dây chuyền Táo Vương Gia lại hoạt động rồi, nhưng thấy phục trang của người đến, lại nhíu nhíu mày.

"Ngươi là Chu Bát Lạp đúng không, chào ngươi, ta là Trần Kiến Thiết, người trong các ban phòng có liên quan, ngươi có thể gọi ta là Trần đội, ngươi không cần phải sợ, chúng ta chỉ tới tìm ngươi để tìm hiểu rõ một chút tình huống mà thôi."

Áo khoác quen thuộc, giấy chứng nhận quen thuộc, người đến là người của cái tổ chức thần bí cục điều tra dị thường kia.

"Ngày hôm qua, ở trung tâm siêu thị đã xảy ra sự cố đèn trang trí rơi xuống, lúc ấy ngươi ở hiện trường đúng không?"

"Đúng, lúc ấy chúng ta rất sợ hãi."

Chu Bát Lạp trả lời, đối phương có thể tìm tới hắn, hẳn là đã xem qua video giám sát và điều khiển, những sự tình này cũng không có gì giấu giếm,

Trần Kiến Thiết hỏi: "Ta thấy các ngươi lúc ấy trực tiếp rời đi, không muốn lấy phản ánh gì với siêu thị hay sao?"

"Chúng ta lúc ấy rất sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, về sau mới lấy lại tinh thần, nhưng lúc ấy cũng đã rời đi rồi."

Chu Bát Lạp trả lời coi như hợp tình hợp lý, chỉ bất quá hắn trả lời không phải là trạng thái của mình, mà là trạng thái của Nhiễm Thu Nhiên, cái ngoài ý muốn này là do bản thân hắn một tay đạo diễn, hắn làm sao có thể sẽ bị dọa ngốc chứ.

Trần Kiến Thiết gật đầu nói: "Nói rất có đạo lý, vậy lúc ngươi ở đó có chú ý thấy có cái gì dị thường không, ví dụ như cái đèn trang trí kia làm sao lại rơi xuống."

Chu Bát Lạp lắc đầu, hoàn toàn không rõ ràng.

Trần Kiến Thiết nhìn một chút hắn nói: "Tốt, vậy ta lại hỏi thăm một việc, ngày đó mất trộm xe đạp cũng là ngươi báo án, ngươi có phát hiện cái gì dị thường sao?"

Chu Bát Lạp nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Cũng bởi vì màn hình giám sát rất kỳ quái, ta mới báo án."

"Vậy ngươi cảm thấy hai chuyện này có liên quan gì không?"

Chu Bát Lạp vò đầu, giống như không hiểu ý tứ của Trần Kiến Thiết.

Trần Kiến Thiết thấy thế cũng không muốn hỏi nhiều, thiện ý cười cười nắm tay cùng Chu Bát Lạp nói:

"Được rồi, cám ơn sự phối hợp của ngươi, ta lưu lại cho ngươi số điện thoại, nếu như nghĩ ra cái gì, hoặc là gặp phải phiền phức cùng loại như thế này, có thể gọi điện thoại cho ta, ngươi yên tâm, ban ngành có liên quan như chúng ta nhất định sẽ bảo hộ an toàn của công dân."

Trần Kiến Thiết lưu lại điện thoại cho Chu Bát Lạp, tiếp đó đi thẳng đến trường học, lên xe, thành viên điều tra trẻ tuổi trên xe hỏi: "Trần đội, như thế nào?"

Trần Kiến Thiết nở nụ cười nói:

"Nhất định là hắn."

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK