Mục lục
Tục Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, phòng khám bệnh thú cưng.

Chu Bát Lạp kinh ngạc nhìn bên trong thùng giấy, một ổ mèo con vui vẻ nhô đầu ra, cảm thấy giống như đang mơ vậy.

Hắn mở Vọng Khí Thuật Ô Uế nhìn sang, chẳng phải ngày hôm qua trên đầu còn có hắc khí không sạch sẽ sao, hôm nay liền biến mất nửa điểm cũng không còn, mỗi con đều vô cùng khỏe mạnh vểnh chân lên.

Sáng sớm hôm nay, Bạch Hỉ Nhi gửi tin nhắn Wechat báo cho hắn là mèo con còn sống, hắn còn chưa tin, kết quả tới đây nhìn thì lại đúng là sự thật, quá không bình thường.

Không chỉ Chu Bát Lạp cảm thấy bất thường, bác sĩ bên cạnh còn buồn bực hơn so với hắn, ông làm nghề y nhiều năm, xem qua vô số chó mèo, lần đầu thấy cái gọi là khởi tử hồi sinh.

Bạch Hỉ Nhi thì trốn ở một bên tận lực làm cho mình không hề có cảm giác tồn tại, lặng lẽ cho những con mèo nhỏ ăn thức ăn cho mèo, ta cái gì cũng không biết nha, các ngươi có thể nhất thiết không nên hỏi ta nha, ta tuyệt đối sẽ không nói đâu nha. . .

Meo meo meow, trong phòng khám sủng vật liên tiếp vang lên tiếng mèo kêu.

Một ổ mèo con này sức sống khỏe đến dọa người, nào có chút nào giống bộ dạng vùng vẫy trên con đường tử vong như ngày hôm qua, lông tơ mềm mại tỏa sáng tựa như tơ lụa vậy, từng con trừng to mắt sáng ngời, thân thể khỏe khắn vui vẻ, gặp người không sợ hãi, còn có thể nắm tay đòi đồ ăn, quá đáng yêu.

Dáng vẻ này nào giống như là tìm được đường sống trong chỗ chết, cái này rõ ràng càng giống như độ kiếp thoát thai hoán cốt thì đúng hơn, còn kém câu lúc nào hóa hình thành tinh.

"Được rồi. . . Trị cũng đã trị khỏi, ngươi đem mèo đi đi."

Bác sĩ cũng kệ, không quan tâm có phải là mình trị hay không, dù sao đã khỏe là tốt rồi, huống chi gã cũng đã thu tiền trị bệnh, kêu Chu Bát Lạp có thể mang mèo đi.

A? Chu Bát Lạp giơ một ngón tay chỉ chính mình, ký túc xá chúng ta không cho nuôi mèo đâu, bà cô quản ký túc xá nói nếu phát hiện trong ký túc xá có người nuôi thú cưng, người và thú chỉ có thể lưu lại một cái.

Bác sĩ nói phòng khám bệnh của ta cũng không thể nuôi hộ ngươi a, dù sao cũng là mèo hoang nhặt được, ngươi một lần nữa vứt. . . Hơi quá mức, ngươi phóng sinh về tự nhiên đi?

Khi hai người đang nói chuyện, Bạch Hỉ Nhi đi tới, nhút nhát kéo kéo ống tay áo của Chu Bát Lạp, kêu hắn mở Wechat ra nhìn.

Chu Bát Lạp mở wechat ra nhìn, thì ra là Bạch Hỉ Nhi đã đăng video lên wechat, quay một cái video về đám mèo nhỏ, đám mèo con bên trong video từng con đều vô cùng đáng yêu, cái mắt vừa đáng yêu vừa nhân tâm hóa, trên video còn kèm theo chữ: Chia sẻ, tìm kiếm người yêu quý động vật, cho đám mèo con đáng yêu một mái nhà ấm áp.

À! Tìm người nhận nuôi, rất tốt a, Chu Bát Lạp cũng chia sẻ một phần video qua wechat của mình, không tới 5 giây, Wechat liền kêu bíp bíp, có người nhắn đến.

Nhiễm hội trường: !

Chu Bát Lạp: ?

Nhiễm hội trường: Moew Moew đâu!

Chu Bát Lạp: Ta 5 giây trước mới đăng lên Wechat, ngươi đang ở trên Wechat mua nhà sao.

Nhiễm hội trường: Ít nói nhảm, mèo, ta muốn.

Chu Bát Lạp: Ngươi muốn thế nào.

Nhiễm hội trường: Toàn bộ.

Chu Bát Lạp tự nhủ trong lòng đúng là người nhà giàu, nuôi mèo cũng phải nuôi cả ổ, như này ra ngoài mua lương thực cho mèo không khác gì đi nhập hàng vậy.

Đương nhiên, nhanh như vậy đã có người nguyện ý đóng gói nhận nuôi, Chu Bát Lạp cũng rất vui vẻ.

Hắn hỏi lại Nhiễm Thu Nhiên xác định muốn thật không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Chu Bát Lạp liền đưa một ổ mèo lên chỗ ngồi phía sau của xe đạp, thuận tiện mua chút thức ăn cho mèo từ phòng khám, sau đó đạp xe đi tới dưới ký túc xá của Nhiễm Thu Nhiên đưa hàng.

Dọc theo con đường này, Chu Bát Lạp đạp xe đạp, bên trong thùng giấy sau xe một loạt bé mèo đáng yêu ngó đầu ra, đón gió kêu meo meo, cứ như vậy đạp xe đi ngang qua sân trường, còn là sáng sớm, lúc tất cả mọi người vừa rời ký túc xá đi tới phòng học, là lúc trên đường người nhiều nhất.

Một màn chở mèo này có bao nhiêu phong cách a, có thể tưởng tượng được.

Trên đường đi người nhìn thấy khả năng quay lại là trăm phần trăm, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh, đèn flash có thể so với minh tinh đi trên thảm đỏ, Chu Bát Lạp thấy cả người tê rần, nhân sinh đời này chưa từng có cái thời khắc nào cao trào, vậy mà hôm nay được hưởng ké hào quang của mấy bé mèo sữa.

Nghĩ tới có điểm thẹn, có chút xấu hổ, nếu không hôm nay không đi học nữa, kêu Trương Tao Linh xin phép nghỉ với mấy lão sư giúp mình, nói mình dạo gần đây dự định đổi giờ giấc sinh hoạt.

Chu Bát Lạp một đường đạp xe đạp, rút cuộc kiên trì đạp tới dưới ký túc xá của Nhiễm Thu Nhiên.

Người đã sớm đứng ở dưới lầu đợi, mang theo cả mấy nàng khuê mật tỷ muội trong ký túc xá, mỗi người đều da trắng chân dài dung mạo xinh đẹp, nhìn Chu Bát Lạp đỗ xe, các mỹ nữ liền phần phật xông tới.

Làn gió thơm tập kích trước mặt, tiếp đó mỗi người ôm hai con meo meo, bóp trong ngực hôn nhẹ rồi rời khỏi, lưu lại Chu Bát Lạp ngơ ngác giữ xe, tự đa tình đứng tại chỗ.

Ặc, tại sao lại không có một ai a, sao không có một người không hướng về phía mèo, mà xông về phía ta đây này.

Chu Bát Lạp tự làm mất mặt, ta là một con thú vật hai chân, vậy mà không biết tự lượng sức mình muốn so sánh mị lực cùng mèo bốn chân.

Lúc hắn đưa thức ăn cho Nhiễm Thu Nhiên, còn hỏi Nhiễm Thu Nhiên định nuôi mèo ở ký túc xá sao? Ký túc xá của các ngươi có thể nuôi mèo hả? Bà cô quản lý không quản sao? Hỏi xong liền cảm thấy hỏi ngu, cái vấn đề này đối với Nhiễm Thu Nhiên nào gọi là vấn đề a.

Nhiễm Thu Nhiên hôm nay chiếu cố tới mèo, hiếm khi không bày bộ mặt lãnh đạo với Chu Bát Lạp, Chu Bát Lạp đưa mèo tới xong liền nhanh chóng rời đi, buổi sáng hôm nay hắn còn có lớp.

Giẫm chân tiến vào phòng học, đợi lão sư điểm danh xong, Chu Bát Lạp lập tức lấy di động ra, khởi động 《 Thế Tục 》.

"Ngươi mở mắt ra, thức tỉnh lại ở bàn thờ đất cổng Thiêu Hương Trấn."

Vừa mở ra liền chính là một câu như vậy, có thể nghĩ, tối hôm qua Chu Bát Lạp lại chết, tối hôm qua hắn thật ra cũng không làm gì, chỉ là đi bộ ở trong Thiêu Hương Trấn, tiếp đó liền lại ám côn gõ vào gáy, sau đó liền bị cắt mất thận.

Sự kiện phát sinh là ngẫu nhiên, không phải đơn giản như đi một đường bị giết lần sau chọn lại đường khác, ví dụ như trước khi tới Thiêu Hương Trấn chọn ba lối đi vậy, Chu Bát Lạp ngoại trừ lúc ban đầu dạo chơi qua một lần, những đường khác còn chưa đi tới, đã bị người ta cắt thận.

Thời gian và nội dung cốt truyện trong trò chơi cũng là để thúc đẩy người chơi, vậy đại biểu có chút nội dung cốt truyện hắn chỉ có thể trải qua một lần, chờ hắn phục sinh trở về thì gái còn trinh đã thành đàn bà rồi, hơn nữa đồng dạng lựa chọn ở một cái thời gian khác biệt, cũng có thể sẽ không có cùng nội dung cốt truyện.

Nói thí dụ như hiện tại. . .

"Ngươi tỉnh lại bên cạnh bàn thờ đất, phát hiện một ‘cái lò sắt’ mọc ra tay chân đang định tiến vào Thiêu Hương Trấn, cái này tựa hồ là người mà ngươi muốn tìm."

Tuy rằng hôm nay Chu Bát Lạp vẫn phục sinh đến bên cạnh bàn thờ đất, nhưng đụng phải nội dung cốt truyện mới.

"Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân, một trong 12 ngưu quỷ xà thần cổ xưa, là một bộ phận lưu lại của Thần Công Bách Tượng Chân Quân, khác với những ngư quỷ xà thần có dã tâm tranh đoạt vị trí chủ nhân của Thế Tục, Thần Công Chân Quân si mê với nghề rèn."

"Nó bị ám ảnh với việc rèn ra một cái máy độc nhất vô nhị ở Thế Tục, vì thế nó tạo ra 'Thần Công Bách Tượng Nhất Tộc', từng cái Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân đều là thân thể của nó, cộng hưởng tri thức cùng nó, lưu lạc hành tẩu ở thế giới Thế Tục, thông qua vô vạn lần rèn, muốn nghiên cứu ra phương pháp chế tạo thần cơ khí."

"Thần Công Bách Tượng Nhất Tộc cũng vì vậy mà ở trên Thế Tục bất luận tồn tại gì không cần trả phí rèn vật phẩm, cho dù là Thực Cốc Giả lưng đeo lưu đày nguyền rủa của Thế Tục cũng không ngoại lệ."

Chu Bát Lạp nhìn văn án phía trước mà trách cứ trong lòng, đây là trí tuệ nhân tạo kiểu gì a, người máy của đế quốc sao, nhất thiết phải hóa thân để thu thập dữ liệu không, ngươi có phải là người biết chơi nhất ở trong mười hai ngưu quỷ dạ thân cổ xưa không?

Thẳng đến khi thấy một câu cuối cùng, không cần trả phí, miễn phí.

Giọt lệ của Thực Cốc Giả mạnh mẽ rơi xuống, ở trên mảnh đất Thế Tục tràn đầy ác ý này, chỉ có lò rèn mới có thể làm cho người cảm nhận được một tia ôn hoà còn tồn tại ở nhân gian.

"Ngươi có muốn tiến lên đối thoại cùng Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân hay không?"

Chu Bát Lạp đương nhiên chọn có rồi, tìm lâu như vậy, phôi thai Chủng Sinh Cơ của hắn rốt cuộc có thể rèn thành bình thể lực.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK