Trần Dương chặn đầu 1 chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện, vừa xuống xe, anh lao nhanh đến sảnh lớn.
Ở Băng Hỏa Đảo, sau khi được Giáo chủ phu nhân dặn dò, thì cô ta cử người đưa Trần Dương trở về.
Khi vừa lên khỏi bến, Trần Dương liền gọi hàng chục cuộc điện thoại cho Lý Thiên Bá, nhưng không cách nào liên lạc được.
Mãi sau thì Tống Huyên nghe máy.
Khi anh biết được Lý Thiên Bá bị chém hơn 40 nhát, đến mức thân tàn ma dại, thì tức giận vô cùng.
Đến phòng bệnh, nhìn thấy Lý Thiên Bá toàn thân quấn đầy băng vải, nếu như không phải đôi mắt kia còn cử động được, thì trông không khác gì một xác ướp.
“Thiên Bá.”
Nhìn thấy bạn mình như vậy, ánh mắt Trần Dương đỏ rực!
“Thiên Bá, tôi…Tôi đến muộn rồi, đến muộn quá rồi…” Trong lòng Trần Dương cảm thấy áy náy, anh tự trách bản thân mình, nếu như không bị người của Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt đi, thì Lý Thiên Bá sao có thể bị thương nặng như vậy được.
Cũng may là Lý Thiên Bá còn giữ được cái mạng này, dù bị thương nặng như vậy nhưng đã gắng gượng qua được.
Tuy nhiên, bác sỹ đã nói, cho dù anh ta giữ được tính mạng, song cả phần đời còn lại thì phải ngồi xe lăn.
“Tiểu Dương, nam tử hán đại trượng phu thì sợ cái sất gì chứ?” Lý Thiên Bá nháy nháy mắt nói với giọng yếu ớt.
“Sợ cái khỉ gì” Trần Dương cũng ra bộ nháy mắt lại: “Lúc nãy khi bước vào đây có cơn gió thổi qua, nên có hạt cát bay vào mắt tôi thôi”.
Nhìn thấy bộ quần áo vô trùng dầy bình bịch trên người Lý Thiên Bá, Trần Dương quay sang hỏi Tống Thuyên, lúc này đôi mắt cô đang sưng đỏ lên vì khóc: “Chị dâu, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Là kẻ nào đã làm bị thương Thiên Bá.”
Tống Huyên thở dài, đi cùng với Trần Dương ra ngoài hành lang: “Tối ngày hôm qua, tôi và Thiên Bá đến Bar Shepherd, đã trông thấy vợ anh hẹn hò với một người đàn ông khác. Chúng tôi ngồi ngay bên cạnh bọn họ, tận mắt thấy người đàn ông kia bỏ thuốc vợ anh, Thiên Bá thấy vậy liền đến ngăn lại, và có định đưa vợ anh đi. Sau đó…”
Nghe xong lời kể của Tống Thuyên, Trần Dương liên ngây người ra, lửa hận thù trong anh bỗng nhiên bùng cháy, đôi mắt đỏ rực lên.
Thì ra Thiên Bá là vì cứu Tô Diệu, nên mới bị chém ra thành như này!
Không phải cô ấy ngày ngày chỉ ở nhà livestream hay sao?
Làm sao có thể đi hẹn hò với người đàn ông khác được?
Trần Dương trong lòng vô cùng tức giận, nhưng sâu trong thâm tâm cũng cảm thấy bản thân áy náy vô cùng.
Nghĩ đoạn, anh lấy điện thoại gọi cho Tô Diệu.
Rất nhanh sau đó Tô Diệu đã nghe máy.
Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, nghe thôi cũng đủ hiểu là đang ở nơi nào đó nhiều người, hay là đang đi dạo phố. Lúc này, trong lòng Trần Dương lại càng cảm thấy tức giận.
“Em đang ở đâu?” Trần Dương cố nén cơn giận hỏi.
“Tôi đang dạo phố”, sau đó cô lạnh lùng nói: “Anh gọi điện cho tôi làm gì?”
Cô vẫn còn tức việc lần trước, cô và mẹ cô đến bệnh viện thăm bố của Trần Dương thì bị đuổi ra ngoài.
“À, ừ!” Trần Dương cười lạnh nói: “Đi dạo phố, em đi cùng ai?”
Giọng điệu của Trần Dương khiến Tô Diệu bỗng cảm thấy khó chịu, tức giận đáp: “Tôi đi cùng ai mà anh cũng quản lý hay sao? Sao, vào tù mấy ngày thôi mà tính tình đã thay đổi rồi à?”
“Anh hỏi em, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dương lúc này khó lòng mà nhẫn nhịn được nên đã lớn tiếng hỏi: “Em có biết là vì em, mà hiện giờ Thiên Bá đang phải nằm trong bệnh viện, cũng vì em mà anh ấy suýt chút nữa là mất mạng không hả! Nửa đời còn lại của Lý Thiên Bá, sẽ phải sống trên xe lăn, em có biết chuyện đó không hả!”
“Trần Dương, anh hét cái gì.” Tô Diệu cũng đỏ mặt bừng bừng nổi giận: “Tôi đi gặp fan thôi mà, liên quan gì đến Lý Thiên Bá, là do anh ta thích chõ mõm vào chuyện người khác, gây sự trước nên mới bị người ta đánh, còn trách ai?”
Chõ mõm vào chuyện người khác?
Ha ha…
Trần Dương cười vô cùng tức giận: “Giỏi cho câu chõ mõm vào chuyện người khác, thật lòng tôi không ngờ được, cô có thể nói ra những lời như thế, cô nói cho tôi biết, thằng fan đó của cô là thằng nào?”
“Fan của tôi tên là Thẩm Lãng, là một người vừa trẻ lại nhiều tiền, đẹp trai con nhà giàu, ngày nào anh ấy cũng tặng quà cho tôi, vậy đã đủ chưa? Tôi nói cho anh biết, sau này anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa đâu.” Tâm trạng của Tô Diệu lúc này đã lên tới cực điểm.
Cục tức này của Trần Dương đã lên đến tận cổ, anh nói một câu lạnh lùng: “Tôi nói cho cô hay, nếu như lần này thực sự Thiên Bá tàn tật, thì giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì hết!”
Tút!
Nói xong, Trần Dương tắt điện thoại, đánh mạnh 1 cái lên tường, làm vách tường rơi ra những bụi trắng, toàn thân anh giờ tràn đầy sát khí.
Nghe thấy tiếng tút, Tô Diệu vô cùng tức giận, toàn thân bừng bừng.
Cái tên Trần Dương này, anh ta đang nói giúp ai vậy? Lý Thiên Bá kia chẳng qua chỉ là người ngoài, hà cớ gì lại tức giận với mình như thế!
Tô Diệu cảm thấy vô cùng ấm ức, hai người họ cũng lấy nhau được gần 3 năm, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Dương to tiếng đến thế.
Mình đã làm sao điều gì? Lý Thiên Bá bị chém, là vì anh ta nhiều chuyện, Thẩm Lãng là người tốt mà, sao có thể là người xấu được?
Lúc này, Tô Diệu cảm thấy hoàn toàn thất vọng!
Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương sải bước đi ra ngoài.
Thấy Trần Dương có gì đó không đúng, Tống Huyên vội vàng đi đến: “Trần Dương, anh muốn đi đâu?”
“Báo thù”. Trần Dương lạnh lùng đáp.
Mọi chuyện trở nên như này, căn nguyên là do Tô Diệu mà ra, tuy rằng chỉ còn là vợ chồng hờ, nhưng dù có thế nào thì trên danh nghĩa giờ Tô Diệu kia vẫn còn là vợ mình.
Về tình về lý, thù này mình nhất định phải trả.
Tống Huyên vội vàng nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương: “Anh bình tĩnh lại đi, tên Thẩm Lãng đó là người nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, gia thế của nhà họ Thẩm không phải tầm thường, nếu anh đi như vậy khác nào tìm con đường chết!
Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam?
Trần Dương chỉ cười một tiếng, vỗ đôi tay Tống Huyên an ủi: “Chị dâu cứ yên tâm, tôi không phải là người xốc nổi, chị cứ ở đây chăm sóc Lý Thiên Bá cho tốt. Tôi không cần biết Thẩm gia đó gia thế ra sao, nhưng tên Thẩm Lãng đó hắn đã chém Thiên Bá bao nhiêu, thì tôi sẽ bắt hắn phải trả gấp 10 lần."
"Gấp trăm lần."
Nói đoạn, Trần Dương nhẹ nhàng bỏ đôi tay Tống Huyên ra, quay người bước đi.
“Trần Dương, anh.” Tống Huyên đứng đờ người ra, đôi mắt long lanh ngấn lệ!
Thiên Bá quả nhiên không nhìn lầm người, Trần Dương quả đúng là người trượng nghĩa.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, cũng là một thế lực lớn, nghĩ đến đây Tống Huyên cảm thấy lo lắng.
Trần Dương rời khỏi bệnh viện, anh lấy điện thoại ra gọi cho Khuê Tử.
Khuê Tử là một để tử của Thần Long Giáo, hai ngày trước Trần Dương đã nâng anh ta lên vị trí Phó hương chủ, những lúc Trần Dương không ở đây công việc sẽ do Khuê Tử đảm nhận.
“Hương chủ.” Tiếng nói của Khuê Tử ở đầu dây bên kia vọng lại.
“Hãy tập hợp tất cả các anh em đến đây.”
“Tuân lệnh, Hương chủ!”
…
Chín giờ tối, các sàn nhảy, quán bar bắt đầu náo nhiệt.
Ở một góc riêng sang trọng trên tầng 2 của Bar Shepherd.
Thẩm Lãng mặc một bộ đồ âu màu trắng, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặt đầy góc cạnh. Hai người vừa uống rượu, vừa nói vừa cười.
Tô Diệu ngồi bên cạnh Thẩm lãng, trên mặt có chút không tự nhiên, chỉ cười gượng gạo, tỏ ra hết sức giữ ý.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay chỉ có cô và Thẩm Lãng tán gẫu với nhau, nhưng giờ lại có thêm người đàn ông này, khiến Tô Diệu cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa, người đàn ông trung niên này có ánh mắt rất phóng túng, không ngừng nhìn về phía Tô Diệu.
Ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu đó khiến Tô Diệu vô cùng khó chịu.
Thẩm Lãng tự rót cho mình một ly rượu đầy, đứng lên và nói: “Hôm này Hà tiên sinh đã chiếu cố đến đây, đúng là vinh hạnh cho chúng ta, nào nào, tôi xin mời Hà tiên sinh một chén, tối nay chúng ta không say không về.”
Người đàn ông trung niên kia tên là Hà Bất Quy, là trưởng lão của phái Hoa Sơn, vị trị của ông ta trong phái Hoa Sơn rất cao.
Lão ta chính là khách quý của nhà họ Thẩm.
Khi trước, Thẩm Lãng biết đến phái Hoa Sơn, họ có 1 loại đơn dược có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, tên là Tăng Linh Đan!
Thẩm Lãng phải hẹn rất lâu mới có thể hẹn được người này, nếu như lần này Hà Bất Quy đồng ý cung cấp Tăng Linh Đan cho hắn, đến lúc đó tốc độ tu luyện của đệ tử Thẩm gia, nhất định sẽ tăng mạnh.
Hà Bất Quy cười nói: “Cậu Thẩm lại nói đùa rồi, chúng ta thân nhau như vậy, sao phải khách sáo thế chứ!”
Lão ta nói như vậy thôi chứ không đứng lên, hơn nữa còn đưa ánh mắt đánh sang phía Tô Diệu: “Cậu Thẩm, đã lâu không gặp, từ khi nào bên cạnh anh lại xuất hiện thêm một mỹ nữ như này.”
Thẩm Lãng khựng lại, rồi sau đó cười theo: “Hà tiên sinh, chỉ cần ông cho chúng tôi Tăng Linh Đan, thì ông muốn bao nhiêu người đẹp chúng tôi đều có thể đáp ứng!”
“Ha ha, được rồi được rồi.” Hà Bất Quy và Thẩm Lãng cụng chén, đôi mắt ông ta lại 1 lần nữa đánh về phía Tô Diệu, lần này thì độ thèm muốn lại càng tăng lên.
Tô Diệu thấy nổi da gà vì ánh mắt đó, cô liền đứng dậy và nói nhỏ với Thẩm Lãng: “Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.” Nói đoạn, cô liền đi ra khỏi chỗ đó.
Tô Diệu vừa rời đi, Hà Bất Quy liền đá chân Thẩm Lãng nói: “Cậu thẩm, cậu muốn có Tăng Linh Đan cũng được thôi, tôi muốn có cô gái này!”
Hà Bất Quy trông không khác nào con quỷ háo sắc.
Người đẹp như Tô Diệu, lão ta nhất định khó lòng bỏ qua.
Thẩm Lãng khựng người lại, thực sự khó lựa chọn: “Hà tiên sinh, hay là để tôi giới thiệu cho ông một mỹ nữ khác? Mà không phải 1 mà 2…3 đi? Ông thấy sao!”
“Không cần.” Hà Bất Quy vừa lắc đầu vừa nói: “Tôi muốn cô ta, nếu như hôm nay tôi không làm gì được cô ta, thì chuyện Tăng Linh Đan cậu cũng đừng nghĩ tới!”
Chuyện này…
Thẩm Lãng trong lòng khó nghĩ, không ngờ lão già háo sắc này lại cố chấp vậy, mình vừa mới cưa được Tô Diệu, đến tay còn chưa dám nắm, mà lại phải dâng cho ông ta chén sao?
Trong lòng hắn không khỏi buồn rầu, nhưng giờ không còn cách nào khác, để lấy được Tăng Linh Đan, Thần Lãng không thể làm gì hơn, hắn nói: “Được, cô Tô Diệu đó, tôi xin tặng cho Hà tiên sinh!”
“Được, ha ha, chỉ cần tôi có thể ngủ với cô ta, thì Tăng Linh Đan của nhà họ Thẩm cứ để tôi lo liệu hết.” Hà Bất Quy vô cùng mừng rỡ, đôi mắt ông ta toát ra vẻ dâm dục: “Cô gái này không chỉ có dáng người, mà tướng mạo cũng xuất chúng, so với mấy đại minh tinh tôi từng chơi trước kia thì còn ngon hơn nhiều.”
Thẩm Lãng gật đầu, không nói gì thêm, hắn ta lấy trong người ra một gói bột trắng, rắc vào trong cốc rượu của Tô Diệu.