Nhóm người Tiền Nhuận nhíu mày, ánh mắt Lý Xương Thịnh lại càng thêm sợ hãi.
“Sư huynh, ban nãy là ta sai, ta xin lỗi”!
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là Hùng Diễm lại đến nói xin lỗi với Mạnh Tử Bình: “Tất cả đều vì thọ yến của sư phụ cả, mong huynh đừng tức giận”.
Mạnh Tử Bình hơi ngạc nhiên. Hắn quá rõ tính khí của Hùng Diễm, đã đến mức không thể dùng từ chua ngoa để hình dung nữa rồi.
Nếu như hắn không có ông nội làm trưởng lão ở nội môn thì đã bị hại lâu rồi.
Tả Linh Nhi lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây à?”
Sắc mặt Hùng Diễm cứng đờ, nhưng nhớ lại lời Kỷ Xuân nói nên cô ta không thèm để ý.
“Muốn ta không giận thì cũng được thôi, nhưng muội phải đối xử lịch sự với các bếp trưởng”.
“Ta hiểu rồi, đại sư huynh”.
Hùng Diễm nói.
Mạnh Tử Bình gật đầu: “Vậy các muội cũng học đi, mỗi người mười món!”
Từ bây giờ đến điểm xuất phát còn chín năm, đủ để bọn họ học tất cả các món.
Hết nửa canh giờ, mỗi người chọn ra mười món. Bọn họ có ba mươi người, nên chia làm ba đợt học tập.
Đến lúc dạy nhau theo cặp, cho đến khi bọn họ đã nắm vững thì mới thôi.
Như vậy nhanh nhất mà cũng đỡ rắc rối nhất!
“Cung tiễn quý nhân!”
Tiền Nhuận tiễn một đám người đi, quay lại nhìn mười người: “Thời gian này các ngươi sẽ cực khổ đấy, nên nhớ, dù bọn họ có mắng hay đánh các ngươi, thì cũng không được trả đũa, không được cãi lại, phải im lặng chịu đựng mới được”.
“Các ngươi cố gắng sớm ngày tăng cấp, thoát khỏi cái thuyền rách này!”
“Dạ, bếp tổng!”
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Mã Lục tới gần: “Lương Thần đệ, nghe nói đệ được quý nhân ban thưởng hả?”
“Sao huynh lại biết?”
Trần Dương ngạc nhiên.
“Phòng bếp làm gì có bí mật nào chứ”.
Mã Lục cười khà khà: “Ta nghe nói còn là một nữ quý nhân nha!”
“Một khối ngọc tủy ấy mà”.
Trần Dương lấy khối ngọc ra, đây cũng là loại đồ vật bình thường thôi, có lợi cho Siêu Thoát sơ kỳ chứ với anh thì chẳng có chút ích nào!
“Ta mà được quý nhân ban thưởng thì tốt quá nhỉ!”
Mã Lục mong mỏi nói.
“Nếu muốn thì có thể tìm cách lấy, được người khác tặng thì chẳng ra làm sao cả”.
Trần Dương nói: “Bản thân mình cứ nỗ lực, một ngày nào đó huynh cũng sẽ trở thành quý nhân thôi”.
Nghe vậy, Mã Lục gật đầu: “Lương Thần đệ nói chí phải, giờ ta đã là phụ bếp rồi, sớm muộn gì cũng sẽ làm bếp trưởng thôi!”
Trần Dương mỉm cười, bếp trưởng thì sao chứ, kể cả bếp tổng là người có quyền nhất ở đây đi nữa cũng chỉ có thể cúi người khúm núm trước đám quý nhân kia.
Cho nên, con người nhất định phải có chí tiến thủ. Ở đây tuy an ổn, nhưng thiếu cơ duyên, vậy chẳng thà đi xông pha một phen. Ba người đến từ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn kia, cũng chỉ là đệ tử giúp việc thôi kìa?
Xông pha mà đổi đời.
“Ta về nghỉ trước đây”.
Nói rồi, Trần Dương quay về tu luyện.
Sự xuất hiện của những quý nhân này khiến Trần Dương cảm nhận được nguy hiểm. Đạo Vương vẫn chưa là gì cả, những người này không ai là thấp hơn cảnh giới Đạo Vương, thậm chí Đạo Hoàng.
Bây giờ dương thần của anh đang là Siêu Thoát trung kỳ, thân xác Siêu Thoát trung kỳ, pháp lực Siêu Thoát trung kỳ, còn một chút nữa là đến Siêu Thoát hậu kỳ.
Mặc dù thực lực tổng hợp là Đạo Vương trung kỳ, nhưng người khác chắc chắn vẫn có đòn sát thủ, bộc phát ra thì sẽ mạnh hơn sức mạnh vốn có.
“Trước khi có thực lực thì phải ngoan ngoãn biết điều”.
Tâm thái của Trần Dương rất tốt, cho anh thêm mấy tháng, Nguyên Dương có thể tu bổ toàn bộ căn cơ cảnh giới Quy Nhất, sau đó dùng Bổ Thiên Công để nghịch luyện.
Căn cơ hoàn mỹ tuyệt đối có thể làm thực lực của anh tăng lên một tầng.
Đồng thời, tài nguyên cần thiết cũng sẽ nhiều hơn gấp bội.
Trước mắt, tài nguyên mà bọn họ cần đã gấp hàng chục nghìn, hàng triệu lần người khác rồi. Nếu tu bổ toàn bộ căn cơ thì sẽ không chỉ nhiều hơn mười triệu lần đâu!
Một ngày trôi qua, rồi đến hai tháng trôi qua, trong nháy mắt, ba mươi người đã học được cách nấu ăn.
Cũng chính ngày này, Lý Xương Thịnh bị Hùng Diễm dùng roi đánh đến chết.
“Kẻ này mượn cớ dạy nấu ăn để sàm sỡ, tội đáng muôn chết!”
Roi trên tay Hùng Diễm còn đang chảy từng giọt máu, cả căn phòng bếp lớn như vậy bỗng im lặng như tờ. Bởi vì là dạy nhau theo cặp nên nhóm người Mạnh Tử Bình cũng không ở đây.
Nhóm cuối cùng vừa khéo lại là Hùng Diễm và Kỷ Xuân.
Tiền Nhuận tức đến run rẩy cả người, sàm sỡ cái quái gì chứ, rõ ràng là nói không thành có.
Dù hắn có cho Lý Xương Thịnh mười lá gan thì Lý Xương Thịnh cũng không dám làm gì cô ta.
Ngô Hán Minh nghiến răng ken két. Hắn hiểu, cuối cùng hắn cũng hiểu rồi. Chẳng trách cô ta đi rồi nhưng vẫn quay lại, mục đích chính là sau khi học xong sẽ gài bẫy để hại người.
Lửa giận trong lòng Triệu Nghĩa đã che lấp nỗi sợ hãi, tuy là cạnh tranh với nhau, nhưng lúc này hắn lại nảy sinh lòng thương xót.
Mặt Trần Dương lại tỉnh bơ!
Anh có dự cảm rằng hai người kia sẽ không dừng tay vào lúc này đâu.
“Tiền Nhuận, cái đồ chó má không biết dạy dỗ thuộc hạ này, dám sàm sỡ sư muội của ta, đáng đánh!”
Nói xong, Kỷ Xuân đột ngột tung chưởng. Tiền Nhuận cố gắng chống đỡ, nhưng lại bị trấn áp trong nháy mắt!
Kỷ Xuân lộ ra ánh nhìn khinh thường: “Bán Đạo Vương, kém cỏi!”
“Bổn đại thiếu ra tay dạy dỗ mà ngươi lại dám phản kháng, đúng là đại nghịch bất đạo, bề dưới mà dám phạm thượng, phải giết!”
Kỷ Xuân giơ nắm đấm lên, đánh vào đầu Tiền Nhuận. Nếu bị quyền này đánh trúng thì Tiền Nhuận sẽ chết là cái chắc.
Vào lúc này, một tiếng quát chói tai truyền tới: “Kỷ Xuân, dừng tay!”
Người vội vã chạy đến chính là Mạnh Tử Bình, phía sau hắn là Tả Linh Nhi.
Nhưng khoảng cách lại quá xa, Kỷ Xuân đã đấm rồi.
“Bếp tổng!”
“Đừng mà, những kẻ khốn kiếp này, ta liều mạng với các ngươi”.
Ngô Hán Minh không nhịn nổi nữa, quý nhân chó chết gì chứ, bọn chúng còn không bằng cả súc vật!
“Muốn chết!”
Hùng Diễm cong ngón tay, một tia sáng xuyên qua tim của Ngô Hán Minh. Sức phá hoại đáng sợ đang tiêu hao sinh mệnh của Ngô Hán Minh, nhưng cũng không để cho hắn chết ngay lập tức.
Rõ ràng là đang muốn hành hạ hắn.
Tiền Nhuận trừng mắt, quả đấm ngày càng gần với hắn hơn. Hắn không ngờ rằng sự cung kính cẩn trọng của bản thân đến cuối cùng lại đổi thành kết cục như vậy.
Hắn tức giận, sợ hãi, bất lực, muốn gầm lên phá hủy mọi thứ.
Chỉ tiếc, hiện giờ hắn còn chẳng nhúc nhích nổi một đầu ngón tay. Thực lực của những kẻ này quá mạnh mẽ, hắn không chống lại nổi.
Cứ tưởng rằng bản thân sắp từ đệ tử giúp việc bước vào ranh rới đệ tử, nhưng những kẻ này lại không cho hắn cơ hội!
Tu vi cả đời cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này?
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Dương đã ra tay.
Anh bước dài về phía trước, chìa tay ra đỡ lấy quả đấm của Kỷ Xuân.
Sức mạnh khổng lồ bị anh đỡ được, trong nháy mắt đó, tất cả đều sợ hãi đến há hốc mồm!
Nắm đấm của Kỷ Xuân bị chặn lại, ánh mắt hắn ta hiện lên sự kinh ngạc.
Tiền Nhuận mãi chưa cảm nhận được cú đấm, liền hoàn hồn lại. Khi hắn ta thấy Trần Dương đỡ lấy quả đấm của Kỷ Xuân, cả người không kìm được mà run rẩy.
Hắn ta không ngờ rằng Trần Dương sẽ ra tay vào lúc này.
Mà vừa ra tay đã cứu luôn mạng của mình!
“Tuần bếp Diệp, ngươi…”
“Bếp tổng, mau đứng dậy đi!”
Trần Dương mỉm cười, tay phải đột ngột phát lực. Sáu mươi nghìn tỉ tế bào liên kết, sức mạnh khổng lồ bóp chặt khiến sắc mặt Kỷ Xuân thay đổi.
“Ngươi… Ngươi… Mau buông tay ra!”
“Tên khốn kiếp kia, mau buông tay ra!”
Hùng Diễm rút bảo kiếm bên người ra, bổ thẳng tới.
“Tuần bếp Diệp cẩn thận!”
Tiền Nhuận đang bị thương nặng lo lắng kêu lên.
Trần Dương nheo mắt, Hỗn Nguyên Kiếm bay ra, chém vào thân kiếm của Hùng Diễm.
Tiếng “keng keng” vang lên, bảo kiếm của Hùng Diễm bị chặt gãy đôi!
“Kiếm Phi Tiên của ta!”
Hùng Diễm kêu lên.
Trần Dương không cho cô ta cơ hội hoàn hồn, lệnh cho Hỗn Nguyên Kiếm bổ thẳng xuống đầu Hùng Diễm.
“Tuần bếp Diệp, hãy giữ lại mạng người!”
Mạnh Tử Bình chạy tới, hai ngón tay kết thành kiếm, kiếm khí đánh vào thân Hỗn Nguyên Kiếm, lại bị Hỗn Nguyên Kiếm đẩy ra.
Nhưng Hỗn Nguyên Kiếm cũng mất đi động lực đâm về phía trước!
Kỷ Xuân thừa dịp Trần Dương chưa chuẩn bị xong để trốn thoát. Không phải Trần Dương không muốn ngăn cản, mà là không cần thiết.
Anh không muốn bại lộ quá nhiều về thực lực của mình.
Anh đi đến bên người Ngô Hán Minh, ở phía ngực có một luồng sức mạnh ngăn cản miệng vết thương hồi phục.
Đạo Vương là vua của vạn đạo!
Một đại đạo xưng vua, cắn nuốt vạn đạo, để làm lớn mạnh chính nó!
So đấu đại đạo?
Trần Dương chưa ngán ai bao giờ.
Nhân quả, thời quang, không gian, hủy diệt… và vô số đại đạo khác của anh đều mạnh mẽ vô cùng, mỗi một đại đạo đều phụ thuộc vào vô số tiểu đạo.
Hơn nữa, anh còn có hàng trăm triệu đạo giống như đại đạo này.
Thật ra, anh chưa hoàn toàn sử dụng đại đạo trong cơ thể một cách tốt nhất, anh mới chỉ không ngừng áp súc, hoàn thiện từng chi tiết nhỏ của đại đạo.
“Huynh sẽ không sao đâu!”
Trần Dương loại bỏ đại đạo ăn mòn của Hùng Diễm, đây chỉ là một phân nhánh của đại đạo hủy diệt, không quá nguy hiểm.
Sau khi bỏ hết đại đạo ăn mòn, Ngô Hán Minh đang ở Siêu Thoát hậu kỳ đã lành lặn trở lại.
“Đa tạ Diệp huynh!”
“Đều là huynh đệ cả, đừng khách khí”.
Trần Dương đỡ hắn lên, Hùng Diễm ở một bên thở hổn hển: “Sư huynh, sao huynh lại ngăn cản ta?”
Ngăn muội?
Sắc mặt Mạnh Tử Bình lạnh lùng. Nếu hắn không chạy tới kịp thời thì Hùng Diễm đã bị cái tuần bếp tên Diệp Lương Thần này chém chết rồi.
“Câm mồm, muội dám đánh chết bếp trưởng Lý, người này đã dạy kỹ năng nấu ăn cho muội đấy!”
“Hắn sàm sỡ ta, hắn đáng chết!”
“Mặc dù là hướng dẫn theo cặp, nhưng hậu viện có đến mấy chục người đấy. Muội coi người khác là người mù hay coi ta là kẻ ngu hả!”
Mạnh Tử Bình giận giữ không thôi, Tả Linh Nhi cũng hơi giật mình. Đây là lần đầu cô ta thấy đại sư huynh nho nhã dịu dàng nổi trận lôi đình.
“Rốt cuộc huynh là sư huynh của ai vậy? Huynh không thích ta thì thôi, nhưng đừng có thiên vị như thế chứ?”
Hùng Diễm như muốn khóc, Kỷ Xuân ở bên cạnh âm trầm nói: “Mạnh sư huynh, ta nhịn huynh vì tôn trọng huynh là đại sư huynh. Ta chỉ hỏi một câu thôi, huynh là đại sư huynh của ta hay là của đám hạ đẳng này?”
Lời nói trách móc như vậy, Mạnh Tử Bình sao có thể không hiểu.
“Ta là đại sư huynh của Thiều Hoa Cung, nhưng ta theo lẽ phải chứ không theo tình cảm!”
Hắn vừa nói xong, Kỷ Xuân liền bật cười: “Các ngươi nghe thấy gì chưa, Mạnh Tử Bình không nhận người thân, hay cho một câu theo lẽ phải không theo tình cảm!”
Sắc mặt các đệ tử sau lưng hắn cũng lạnh lùng hẳn. Lúc này, một người trong đó lên tiếng: “Nếu có một ngày sư phụ làm sai thì huynh cũng không nhận sư phụ luôn sao?”
Vẻ mặt Mạnh Tử Bình liền thay đổi, nên trả lời thế nào đây?
Tả Linh Nhi mắng: “Sư phụ là sư phụ, các ngươi là các ngươi, sao các ngươi có thể giống sư phụ được chứ?”
“Các ngươi bớt lảm nhảm đi”.
“Tả sư muội, không nói đến việc Hùng sư muội đúng hay sai, nhưng những đệ tử giúp việc này có khác gì người hầu đâu chứ?”
Kỷ Xuân cười khẩy không dứt: “Nếu các ngươi thật sự tôn kính bọn họ thì sao còn hất hàm sai khiến bọn họ? Sao lại thoải mái khi được họ gọi là quý nhân thế?”
“Những đệ tử giúp việc kia khom lưng khụy gối với các ngươi, các ngươi đã từng nể mặt bọn họ chưa? Chẳng qua lần này các ngươi có việc cần nhờ thôi, nếu không thì sao lại tỏ ra thế này được chứ?”
“Tất cả đều là sư huynh sư muội của nhau, hiểu nhau quá rõ rồi, cần gì phải giả bộ trước mặt người ngoài thế? Không những khiến người khác chê cười, lại còn tổn thương hòa khí!”
Kỷ Xuân ngừng lại: “Đây cũng là thiên đạo. Từ xưa đến nay, thế giới đã vận hành theo kiểu cá lớn nuốt cá bé rồi. Kẻ nào dám làm trái thì sẽ bị trời phạt!”
- -------------------