Lúc này, Kim Nhã Lan trợn tròn hai mắt, kêu lên một cách kinh ngạc: “Trời ơi, hoa hồng Juliet!”
Chính xác, đây chính là hoa hồng Juliet trong truyền thuyết, nó còn có một cái tên khác là “ba triệu bảng anh!”
“Chị dâu, ba triệu bảng anh là sao?”, Sở Thâm không biết nên lên tiếng hỏi.
“Bó hoa này có giá là ba triệu bảng anh!”, Kim Nhã Lan chậm rãi nói.
Cái gì!
Sở Thâm và Dư Phi đều kinh ngạc!
Ui!
Những người vây xung quanh Kim Nhã Lan nghe được ai nấy đều hít một hơi thật mạnh.
Trời ơi, một bó hoa hồng như vậy mà tốn mất ba triệu bảng, loại hoa gì vậy, đắt thế không biết!
Tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình, họ nhìn Trần Dương, giống như là đang trong truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Lý Mật đứng bên cạnh cũng ngưỡng mộ vô cùng.
Trời ơi, loài hoa quý như vậy, Tô Diệu đúng là hạnh phúc quá đi.
Đâu có cô gái nào có thể cưỡng nổi được sức hút của nó cơ chứ, bởi vì loài hoa này thực sự quá đẹp.
Lúc này Tô Diệu che miệng, cô ngạc nhiên đến mức đầu óc choáng váng.
Tách! Tách! Tách!
Đột nhiên, hai bên đường Miếu Hội chiếu lên người Trần Dương những ánh đèn sáng chói.
Những người đang cầm hoa tươi trong tay tự giác xếp thành hai hàng, mọi người có mặt ở đó đều trở nên yên lặng!
Giờ phút này, con đường trở nên yên tĩnh lạ lùng!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.
Tô Diệu che ngực mình, cô cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết phải phản ứng như thế nào.
Một bước, hai bước, ba bước…Trần Dương nở nụ cười ấm áp.
Giờ phút này anh chính là nhân vật chính.
Không ít người lấy điện thoại di động ra ghi lại cảnh này.
Nhiều nữ sinh tròn xoe mắt, trời, sao có thể lãng mạn vậy chứ.
Trần Dương mặt mày rạng rỡ, nở nụ cười đi về phía Tô Diệu và tặng bó hoa tươi trong tay cho cô: “Vợ à, hơn hai năm nay em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi!”
Chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến Tô Diệu mắt đỏ cay cay!
Cô lấy tay che miệng lại cố không để mình khóc thành tiếng, khoảng thời gian hai năm này cô đã phải chịu biết bao sự vu khống hãm hại, nhận quá nhiều lời phỉ báng.
Tất cả mọi người đều xem thường Trần Dương, nhục mạ anh là một kẻ vô dụng, là một kẻ ở rể còn không bằng một vú em.
Nhưng cũng đâu có ai biết là làm vợ Trần Dương cô cũng đã phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục.
Đối mặt với mẹ, đối mặt với gia tộc, cô kiên quyết không ly hôn, đó quả là một sự dũng cảm to lớn.
Tất cả những chuyện này Trần Dương đều biết và đều hiểu!
Anh xót xa lau nước mắt cho Tô Diệu, nhìn cô với ánh mắt chân thành, nói: “Sau này anh sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa, cũng sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, đây là lời hứa không bao giờ thay đổi!”
Dù giọng nói không quá lớn, nhưng lời nói vô cùng kiên định!
Đây cũng chính là lời cam kết tuyệt vời nhất của một người đàn ông dành cho người phụ nữ.
Tất cả mọi người ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Diệu.
Không ít nữ sinh đều cảm thấy hâm mộ cô từ tận đáy lòng, nếu như bọn họ cũng có một ông chồng như vậy, thì tốt biết bao!
Giờ phút này đây, Tô Diệu chính là thần tượng của tất cả bọn họ.
Nước mắt của Tô Diệu lã chã rơi.
Cô đã từng phải khóc rất nhiều lần, nhưng lần này cô khóc không phải vì buồn, mà là vì quá vui, quá xúc động!
Cô nhận lấy bó hoa từ trên tay Trần Dương, cho dù đây không phải là “bó hoa được gọi là ba triệu bảng anh” đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ rất vui, bởi vì đây là bó hoa đầu tiên Trần Dương tặng cô.
Sau khi nhận lấy bó hoa, Tô Diệu tưởng là Trần Dương sẽ đến ôm mình một cái.
Nhưng Trần Dương lại lùi về sau hai bước, sau đó anh quỳ một chân dưới đất!
Không biết từ lúc nào trong tay anh lại cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh!
Ồ!
Dưới ánh đèn chiếc nhẫn ấy mới lấp lánh làm sao, viên kim cương thật là bự!
Hơn nữa lại là loại kim cương xanh vô cùng quý hiếm.
Mọi người lại được một phen xôn xao!
“Trời ơi, đó…đó chẳng phải là chiếc nhẫn kim cương có tên "Sự chúc phúc của Venus" hay sao!”
Nếu như bó “hoa hồng Juliet” đã khiến Kim Nhã Lan phải trầm trồ, thì chiếc nhẫn “sự chúc phúc của Venus” này khiến cô ta thực sự đứng hình!
Là một thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa, giờ lại là một phu nhân cao quý, cô ta ngày ngày đều được tiếp xúc với giới thượng lưu, nên những đồ xa xỉ cô ta thuộc như trong lòng bàn tay.
Kim Nhã Lan tin vào mắt nhìn của mình, cô ta tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.
Ánh mắt Trần Dương nhìn Tô Diệu không rời, vô cùng kiên định và chân thành, anh nói: “Vợ à, chúng ta đã kết hôn được hơn hai năm, ngay cả một chiếc nhẫn bình thường anh cũng chưa từng tặng cho em, chiếc nhẫn này coi như là để bù đắp lại những điều đó, mặc dù muộn, nhưng anh hy vọng em sẽ thích!”
Tô Diệu không nghĩ được thêm gì, đầu óc cô trống rỗng!
“Sự…sự chúc phúc của Venus!”
Đây chính là chiếc nhẫn cô thích nhất.
Nếu như “Thiên Không Chi Thành” là sợi dây chuyền cô thích nhất, thì chiếc nhẫn “Sự chúc phúc của Venus” này là chiếc nhẫn mà cô thích nhất!
Nếu so về giá thì chiếc nhẫn này đắt hơn nhiều!
Hai năm trước trong buổi đấu giá Caltex đã từng xuất hiện chiếc nhẫn này, giá lúc ấy là ba mươi triệu bảng anh!
Trời ơi, Sự chúc phúc của Venus sao! Điên rồi! một số cô gái không chịu được hét lên!
Đúng quả thực là kinh hãi quá đi, tại sao có thể bày ra một màn tặng quà lãng mạn như vậy, một bó hoa ba triệu bảng, một chiếc nhẫn có giá ba mươi triệu bảng, trời…người đàn ông này đúng là có tiền quá đi!
Dư Phi và Kim Nhã Lan hai mắt nhìn nhau, họ đều hiểu được sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương!
Chỉ có Sở Thâm là dường như còn chưa lấy lại được tinh thần!
Lúc này, tâm trạng Tô Diệu đang hưng phấn và cảm động vô cùng, giờ phút này đây, cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cô đưa đôi tay ngọc ngà bên phải ra, sắc mặt rạng rỡ, ánh đèn lúc này đều hướng về phía cô và Trần Dương.
Trần Dương chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của cô.
“Chồng à, em cám ơn anh!”
Tô Diệu nhào vào lòng Trần Dương, ôm lấy tấm lưng rộng của anh.
“Bộp bộp bộp!”
Hai hàng người đột nhiên vỗ tay rần rần! Tiếng vỗ tay nghe chói tai, rồi tiếng huýt gió không ngớt!
Trần Dương ôm chặt lấy Tô Diệu, hai năm, đây là lần đầu tiên anh thực sự được ôm cô.
Không chỉ ôm được cô gái ấy, mà giờ anh đã ôm trọn được trái tim ấy.
Hai người đắm chìm trong thế giới của nhau.
Đến khi Tô Diệu lấy lại được bình tĩnh, cô thẹn thùng nép vào ngực Trần Dương không chịu buông.
“Chồng à…em cảm ơn anh, em hạnh phúc quá”.
Tô Diệu vừa cảm thấy bất ngờ đan xem với hạnh phúc, nhưng cô sợ đây không phải là sự thật, bởi vì chỉ mấy ngày trước thôi Trần Dương còn đang giận cô, khiến cô có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Chồng à, anh sẽ không rời xa em chứ?”
Trần Dương thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng anh liền nhẹ giọng nói: “Không có chuyện đó đâu, cả đời này anh sẽ không rời xa em!”
Nói xong Trần Dương ôm chặt lấy Tô Diệu vào lòng, nếu có thể hợp làm một thì anh cũng muốn làm.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên hai người họ.
Lúc này Sở Thâm mới trấn tĩnh lại, điên cuồng hét lên: “Không…đây không phải là thật, đều là giả, là giả hết…”
“Mau hôn đi!”
Lúc này trong đám người không biết có ai đó đã lên tiếng.
Trong nháy mắt, như bắt nhịp cho một dàn đồng ca vậy!
“Mau hôn đi, mau hôn đi, mau hôn đi….”
Mọi người xung quanh đều hô to, nhấn chìm tiếng của Sở Thâm.
Khi thấy mọi người hô lên như vậy, khuôn mặt Tô Diệu đỏ bừng lên, tuy là vô cùng ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng không khỏi hồi hộp mong đợi.
Tuy là có chút ngại, nhưng cô đã nhắm hai mắt lại!
Chuyện này không thể nào để người phụ nữ chủ động được chứ nhỉ?
Trần Dương cười một tiếng sau đó làm tới luôn.
Trong giây lát, bờ môi của họ đã cuốn lấy nhau!
Cũng gần ba năm rồi nhưng đây là lần dầu tiên Trần Dương hôn Tô Diệu.
Trong giây phút môi chạm môi ấy, toàn bộ sức lực của Tô Diệu dường như đã bị rút hết sạch, đầu óc cô chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Cô để mặc cho anh hôn, anh hôn cô thật sâu, cô dường như không còn biết phải phản ứng lại như nào.
Khi Trần Dương hôn sâu hơn nữa, trong khoảnh khắc anh mở được hàm răng của cô thì dường như linh hồn của hai người hòa quyện vào với nhau, khiến mọi người xung quanh cũng sung sướng hoan hô.
“Rào rào rào”.
Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền.
Sở Thâm dường như bị dội cho một gáo nước lạnh, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau nồng cháy dưới ánh đèn sáng!
Trong giây phút hai người đang hôn nhau nồng cháy, từ phía xa xa phát ra những tiếng la thảm thiết!
“Mau! Mau chạy đi!”
Tiếng kêu vang lên khiến ai nấy xôn xao!
Con đường Miếu Hội đang đông vui náo nhiệt bỗng trở nên toán loạn, đám người bắt đầu lùi lại, lao về phía lối ra khác của con đường chạy thoát thân.
Đến khi đám người tản dần đi, thì lúc này có hơn bốn mươi người, hung hăng tiến về phía Trần Dương.
Cầm đầu là một người trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, sát khí đằng đằng.
Người này không ai khác chính là bố của Thẩm Lãng, Thẩm Hiêu Hùng!
Thẩm Lãng đã bị Trần Dương chém hơn bốn trăm nhát, hiện đã ở bệnh viện cấp cứu mấy ngày mấy đêm, cuối cùng tuy đã giữ được tính mạng.
Nhưng hắn thành một kẻ tàn phế, của quý cũng bị hỏng!
Thẩm Hiêu Hùng chỉ có thằng con này, giờ hắn đã tàn phế, điều này khiến ông ta nổi điên! Chuyện này không khác gì chuyện từ giờ nhà họ Thẩm sẽ tuyệt tự tuyệt tôn!
Nợ máu phải trả bằng máu, ông ta nhất định phải giết chết tên đầu sỏ, ông ta nhất định phải giết chết Trần Dương.