Không đúng, nên nói là Trần Dương đại diện cho vinh quang mới đúng.
Những người có thể đứng bên cạnh anh cũng đại diện cho vinh quang vô thượng.
Mấy người Trần Tú nhìn bố mình bằng ánh mắt nóng rực, cực kì sùng kính anh!
Đặc biệt là Trần Bất Hối!
Đại Thiên Tôn đấy, là Đại Thiên Tôn đấy!
Bố cậu ấy là Đại Thiên Tôn đấy nhé!
Là Đại Thiên Tôn vĩnh viễn không chết, trường tồn đời đời kiếp kiếp!
Ánh sáng của bố soi rọi lên người cậu ấy, trong lòng cậu ấy cực kỳ tự hào.
Sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ trở thành Đại Thiên Tôn giống bố!
"Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Trần Dương dẫn người nhà vào sao Hàng Cổ trước.
Anh không vào đó thì không ai dám vào.
Chọc thủng màng thai Thiên Địa, linh khí thiên địa vô cùng vô tận, cực kỳ nồng đậm.
Núi cao sừng sững, sông dài biển rộng cuồn cuộn chảy, vô số sinh linh, đều là dị chủng trong trời đất!
Trần Dương đặt Hàng Cổ Đệ Nhất Tông vào ngay giữa tinh cầu, trung tâm của tinh cầu này cũng chính là nơi linh khí đậm đặc nhất.
Không gian ở đây đã được anh gia trì, cho dù là Tiểu Thiên Tôn cũng không phá được!
Thế nên ở sao Hàng Cổ, mọi người có thể bung hết sức mình!
Vô số tu sĩ kéo nhau vào thế giới, hít một hơi bằng với họ tu luyện một ngày!
Cái gì gọi là đất vàng tu luyện? Nơi đây chính là đất vàng tu luyện!
"Hôm nay ta sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng sinh, 3 ngày sau sẽ khai đàn giảng đạo, kéo dài 3 tháng!"
Nghe thế, tất cả mọi người đều cực kỳ kích động.
Đại Thiên Tôn khai đàn giảng đạo, móc đâu ra chuyện tốt thế này chứ?
Bọn họ thật sự quá may mắn.
Sáng Thế ngồi đầu tiên, Chân Thần ngồi bậc thang thứ 2, cảnh giới Thánh ngồi bậc thang thứ 3, cứ vậy mà tính lùi lại!
Nhưng gần Trần Dương nhất đương nhiên là người nhà của anh!
Bố mẹ ngồi trên cùng, Trần Dương ngồi bên phải bố mẹ, bên cạnh là các vợ của anh.
Con trai con gái và cháu chắt của anh ngồi bên còn lại, nhưng giới hạn trong 5 đời.
Sau 5 đời thì không có tư cách ngồi ở đây!
Cô Tô chen chúc trong đám người, khổ không kể xiết!
Đây chính là sức ảnh hưởng của Đại Thiên Tôn đấy, mình ngồi bên cạnh thì tốt hơn!
Ngay lúc này, Trần Dương đi về phía ông ấy, trong tay anh cầm một ly rượu: "Cô Tô đạo huynh, tôi còn tưởng ông không tới, không ngờ ông lại ngồi ở đây!"
Cô Tô cười hì hì, cầm ly rượu: "Chúng ta nghìn năm không gặp mà cậu đã trở thành Đại Thiên Tôn rồi! Chúc mừng nhé, Triệu... à không đúng, phải gọi là Đại Thiên Tôn!"
"Cô Tô đạo huynh, ai cũng có thể gọi tôi là Đại Thiên Tôn, chỉ mình ông là không được. Chúng ta là bạn bè sống chết có nhau, dù tôi có phải là Đại Thiên Tôn hay không thì ông vẫn luôn là bạn của tôi!"
Nghe thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người này chỉ là Tiểu Thiên Tôn thôi mà lại được Đại Thiên Tôn xem trọng đến vậy.
Bạn của Đại Thiên Tôn, chắc chắn người này có tư cách để tung hoành ở vũ trụ chủ, thậm chí là ở cả vũ trụ chủ tối cao nữa!
Cô Tô cũng thấy cực kỳ hãnh diện, bây giờ Trần Dương đã là Đại Thiên Tôn rồi, địa vị cực kỳ cao, nhưng cậu ấy vẫn không khác lúc xưa, vẫn tôn trọng mình như trước.
"Là tôi quá dè dặt rồi, Triệu huynh!"
Cô Tô cười rất vui, có thể quen biết với Trần Dương là vinh hạnh của ông ấy.
Nhưng bây giờ Trần Dương mới là vai chính, ông ấy cũng tự biết thân biết phận: "Cậu về đi, tôi ngồi đây cũng rất ổn, nhanh kết thúc tiệc mừng đi chứ tôi nôn nghe giảng đạo lắm rồi đấy!"
Dứt lời, mọi người đều lộ ra một nụ cười thiện chí.
Câu nói của Cô Tô thật gãi đúng chỗ ngứa của bọn họ.
Nói thật, bọn họ không để tâm tới tiệc mừng gì, có thể nghe Đại Thiên Tôn giảng đạo mới là khát vọng lớn nhất của họ.
Chuyện tốt thế này, mấy triệu kỷ nguyên cũng không gặp được.
Trần Dương cười, cụng ly với Cô Tô xong thì lập tức tuyên bố buổi tiệc bắt đầu!
Buổi tiệc hết sức náo nhiệt, vô số tông môn phái lớn mang quà mừng đến.
Đủ loại chí bảo tặng cho Trần Dương mà không đòi tiền, chỉ muốn tới trước mặt Trần Dương cho anh thấy quen mắt thôi là được rồi!
Trần Dương cũng cười rồi nhận, không nhận thì khiến bọn họ sợ vỡ mật mất!
Lúc làm một người khiến chúng sinh phải ngưỡng vọng, từng cử chỉ của anh đều bị người ta phóng đại lên vô hạn, thậm chí phân tích một cách quá đáng.
3 ngày sau, kết thúc tiệc mừng, Trần Dương bắt đầu giảng đạo 3 tháng.
Giảng giải rành mạch đâu ra đó.
Mọi người nghe như say như mê, vô số tu sĩ nghe giảng mà phá được nút thắt.
Vô số sinh linh được điểm hóa linh trí.
3 tháng sau, Trần Dương đã giảng đạo xong, nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong đó.
Còn Trần Dương thì đã trở về với mấy cô vợ rồi.
Trần Dương xóa các cô vợ ra khỏi dòng sông thời quang, đương nhiên, làm như vậy sẽ phải chịu mức phản phệ thời không nhất định nào đó, nhưng Trần Dương vẫn gánh được.
Chăm chỉ mấy chục năm, tất cả các cô vợ đều đã tu luyện đến Tiểu Thiên Tôn!
Chịu thôi, ai bảo chồng các cô là Đại Thiên Tôn cơ chứ.
Tuy khá là mệt nhưng Trần Dương rất vui.
Vì anh đã hoàn thành được lý tưởng lúc đầu của mình rồi, khiến cho người thân trường sinh bất tử!
Sau khi xuất quan, Trần Dương lại xóa khí tức của bố mẹ mình khỏi dòng sông thời quang.
Còn về mấy người Trần Tú thì Trần Dương không làm.
Con cái có đường đi riêng của chúng, anh cũng tin rằng chúng nó có thể vững tin bước trên con đường của chính mình!
Ở sao Hàng Cổ trăm năm, lúc này, sao Hàng Cổ đã trở thành Thánh tinh.
Mọi người đều lấy làm vinh hạnh khi được định cư ở đây.
Sống cùng một tinh cầu với Đại Thiên Tôn, vinh hạnh đến nhường nào!
Hơn nữa, ảo ảnh giảng đạo của Đại Thiên Tôn vẫn còn ở đó, hàng vạn tu sĩ cứ ngồi ở đó, nghe đạo âm vẫn còn văng vẳng chưa tiêu tan.
Thật ra, Trần Dương cố ý làm vậy.
Phải biết rằng, của miễn phí mới là đồ quý nhất.
Bọn họ nghe mình giảng đạo, đồng nghĩa với tiếp nối nhân quả của mình, đây là thiện duyên!
Nhưng Trần Dương cũng không cần bọn họ báo đáp, cũng không cần nhân quả của bọn họ.
Nhưng, bây giờ trên người anh ngoài nhân quả của người nhà ra thì vẫn còn một đường nhân quả rắn chắc.
Đường nhân quả này tự dưng xuất hiện lúc anh trở thành Đại Thiên Tôn.
Anh giơ tay chạm vào nó thì hiểu ra, đây là đường nhân quả của Cầu Kiếm.
Anh thôi diễn thì phát hiện ông ấy đang ở một nơi nào đó trong Hỗn Độn!
Trần Dương bấm tay: "Bị giam cầm rồi sao? Hay là muốn dẫn dắt mình đi tìm ông ấy?"
Lúc Trần Dương đang không hiểu thì Thần Nam xin gặp.
"Thần Nam bái kiến sư bá!"
Thần Nam quỳ một chân, mấy trăm năm rồi, Trần Dương vẫn luôn bế quan, cậu ấy không có cơ hội gặp.
Mấy ngày trước khó khăn lắm mới nhận được tin Trần Dương xuất quan, cậu ấy bèn vội vã đến đây.
Là đại đệ tử đời đầu của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, thân phận và địa vị của Thần Nam rất cao!
Chỉ đứng dưới Trần Dương và Diệp Thần trong tông môn!
"Đứng lên đi!"
Trần Dương đỡ hờ, Thần Nam đã được một luồng năng lượng dịu dàng nâng dậy.
Cậu ấy vừa đến, Trần Dương đã biết tiền nhân hậu quả của cậu ấy rồi: "Hôm nay con đến đây là vì bố mẹ đã mất tích của mình nhỉ?"
"Sư bá thật sáng suốt!"
Trong lòng Thần Nam sửng sốt, thầm nói mình còn chưa mở miệng mà sư bá đã biết tỏng cả rồi.
Khả năng của Đại Thiên Tôn thật đáng sợ.
Trần Dương gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh, anh nhìn thấy những đường nhân quả quấn quanh người Thần Nam, trong đó có 2 đường thoắt ẩn thoắt hiện kéo dài ra hư không!
Trần Dương bấm tay tính toán, trong lòng đã có đáp án: "Bố mẹ con đang ở trong khe nứt nào đó giữa Hỗn Độn và vũ trụ chủ tối cao!"
"Lần này con đi vũ trụ chủ tối cao, bay thẳng hướng Đông, dọc đường gặp phải hố đen thứ 100, bố mẹ con ở đó!"
Sao cơ!
Bọn họ rơi vào hố đen sao?
Thần Nam hoảng hốt, lúc bố mẹ rời đi thì chỉ mới ở cảnh giới Thánh, biết được bọn họ ở vũ trụ chủ tối cao đã khiến mình thấy kinh ngạc rồi.
Hố đen ở vũ trụ chủ tối cao, không phải Sáng Thế thì không thể vào được!
Bên trong có đủ mọi nguy hiểm, sư phụ Diệp Thần của cậu ấy vào trong hố đen cũng cửu tử nhất sinh!"
"Con cảm ơn sư bá!"
Trần Dương cười, trong tay hiện ra một đài đạo liên: "Cầm đi, vật này có thể bảo vệ con bình an!"
Nhận lấy đạo liên, cảm nhận được khí tức khủng bố trong đó, Thần Nam cực kỳ cảm động: "Sư bá, vật này quá quý giá, con không thể nhận..."
"Đối với con thì rất quý giá, nhưng đối với sư bá thì nó chẳng là gì cả!"
Trần Dương nói sự thật, Hỗn Độn Bản Nguyên Pháp của anh có tiến bộ lớn, những thần khí Hỗn Độn kiểu này anh tiện tay là có thể ngưng tụ ra!
Hôm đó có được Hỗn Nguyên Kiếm từ trong Hỗn Độn, vẫn chưa phát huy tác dụng lớn nhất thì đã không theo kịp bước chân của Trần Dương rồi.
Làm pháp bảo của anh là một loại đau thương đấy.
Nhưng Trần Dương cũng là một người nhớ tình xưa nghĩa cũ, dù là Trảm Yên hay Xích Huyết, Trần Dương vẫn giữ lại!
Thậm chí còn đúc lại thân cho chúng nó.
"Đi đi, đừng chậm trễ nữa!"
"Dạ!"
Thần Nam không biết phải nói gì thêm, chuyện may mắn nhất đời này của cậu ấy là gặp được Diệp Thần, chuyện may mắn thứ 2 là đã gia nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Thần Nam đi rồi, Trần Dương lại tính toán.
Dù Đại Thiên Tôn biết hết tất thảy mọi chuyện nhưng cũng phải xem đó là chuyện gì.
Ví dụ như chuyện của Cầu Kiếm, anh không hề có manh mối nào cả.
Anh nhớ tới hung thú Hỗn Độn, ma Hỗn Độn, yêu linh Hỗn Độn, thuyền vãng sinh, cô dâu chú rể trong quan tài... những bí mật động trời mà Hỗn Độn che giấu.
Mà Đại Thiên Tôn không phải là cảnh giới cao nhất của tu hành, trên nó còn có cảnh giới Hỗn Độn, ai mà biết trên Hỗn Độn còn có cảnh giới nào nữa không?
Dù thế nào, nhân quả của Cầu Kiếm là buộc phải hoàn trả.
Không có Vô Danh Kiếm Quyết của Cầu Kiếm thì chắc chắn Trần Dương khó mà có được ngày hôm nay.
Cho dù có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay thì chắc chắn phải cần nhiều thời gian hơn nữa!
Thậm chí lúc anh tìm được Cầu Kiếm thì không chừng cũng đã đến mức người mất vật còn rồi.
Chuyện gì cũng có nhân quả.
Trước khi đi, Trần Dương quyết định ở lại với người nhà thêm một khoảng thời gian nữa.
200 năm vội vã trôi qua, trong 200 năm này, Trần Dương không làm gì cả, thậm chí còn không tu luyện.
Chỉ bầu bạn với người nhà, vợ con.
À, anh còn tranh thủ tới Địa Cầu đang sụp đổ.
Củng cố vũ trụ đó, dù sao thì cũng là quê hương của anh, trước đây anh không có năng lực, bây giờ có năng lực rồi, anh không thể khoanh tay đứng nhìn nó bị hủy diệt được!
Lần này quay về, Địa Cầu đã đi vào thời đại thu hành, tu sĩ lũ lượt ra ngoài tinh không, Hoa Hạ cũng trở thành cường quốc mạnh nhất vũ trụ!
Điều chỉnh thời không vũ trụ, dùng pháp lực lớn mạnh để liên thông các vũ trụ, để vũ trụ sắp sụp đổ tìm được chỗ để nương tựa.
Dựa vào sự chuyển vận chất dinh dưỡng của vũ trụ chủ, khuynh hướng sắp sụp đổ của vũ trụ được nghịch chuyển.
Mà 2 vũ trụ này có thể qua lại với nhau.
Nhưng chỉ có Trần Dương biết chuyện này, anh thiết lập kết giới pháp trận trong thông đạo, chỉ ai có tín vật của anh mới có thể qua.
Chủ yếu là vì sinh linh ở vũ trụ kia quá nhỏ bé, nhỡ đâu một Chân Thần chạy sang thì sẽ kích nổ cả vũ trụ mất!
Anh cũng xem vũ trụ kia thành sân sau nhà mình.
Bố mẹ, vợ con, bố mẹ vợ mà rảnh thì cũng có thể trở về thăm quê, như nghỉ mát vậy mà!
Sau khi mọi người biết được tin này thì rất vui, vốn tưởng không thể trở về được nữa, không ngờ lại còn có thể trở về thăm quê.
Chẳng ai là không nhớ quê của mình cả.
Cuộc sống ở vũ trụ chủ có tốt đến đâu thì cũng chỉ là quê hương thứ 2.
Thậm chí nhiều người còn đề nghị trở về sống ở vũ trụ quê hương.
Trần Dương cũng không cấm cản, họ vui là được!
Mấy Chân Thần về đó, làm màu ra vẻ chút cũng vui.
Lý Lâm với Lý Hổ cũng không yên tâm về Đan Tông, trở về Đan Tông để chủ trì đại cục.
Trần Dương cũng thoát thân khỏi những chuyện thế tục, chào từ biệt bố mẹ vợ con, một mình anh tiến vào Hỗn Độn.
Đại Thiên Tôn cũng đã có năng lực tự bảo vệ trong Hỗn Độn rồi!
Nếu có gặp phải hung thú Hỗn Độn hay ma Hỗn Độn gì nữa thì anh cũng tự tin có thể giết được chúng!