Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đập một phát, toàn thân Trần Bất Hối liền trở nên ngưng đọng, dường như bị lún sâu vào đống bùn. Lúc này trong đầu cậu ấy hiện ra rất nhiều cảnh tượng. Mẹ, em trai và cả dì, còn có cả bố của cậu ấy… Lẽ nào cậu ấy sẽ phải chết ở đây sao?

Nhìn thấy bàn tay kia sắp đánh xuống, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một đường kiếm quang phát ra trên người Trần Bất Hối rồi trực tiếp chém gãy bàn tay lớn đang che cả bầu trời kia.

Ánh sáng dịu nhẹ làm tiêu tan đạo tắc, Trần Bất Hối cảm thấy hơi ấm khắp người, khi ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông với ánh hào quang dịu dàng đang ôn hòa nhìn mình.

“Bố”, Trần Bất Hối vui mừng hô lên.

Trần Dương mỉm cười, trong ánh mắt hiện ra từng tầng từng tầng hệ hành tinh. Mai Lâm Chân Thần nhìn thấy thì ôm lấy quyền cước, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi.

“Vô… Vô Thượng, anh là hậu thế của Vô Thượng”.

Mai Lâm Chân Thần sợ đến nỗi toàn thân run rẩy. Lúc nhìn vào hai mắt của Trần Dương, chỉ là một đạo ảo ảnh nhưng lại khiến ông ta thất thần.

“Chạy, nhất định phải chạy”, Mai Lâm Chân Thần không nói hai lời mà quay đầu chạy trốn, nhảy lên tinh không rồi trong chớp mắt nhảy ra khỏi tinh vực.

“Chạy à? Chạy thoát được không?”

Hôm mà Trần Dương rời đi đã để lại trên người Trần Bất Hối ba đạo tấn công, có thể bảo vệ được Trần Bất Hối ba lần.

Lần thứ nhất là Trần Bất Hối không cẩn thận bị hố đen nuốt trọn; lần thứ hai là Trần Bất Hối đi vào không gian Viên Thần và đây là lần thứ ba, chính là gặp phải bán Vô Thượng.

Một đường đánh ra, đạo tắc vượt qua cả tinh không vô tận, đánh trúng Mai Lâm Chân Thần. Cho dù là Bán Vô Thượng, nhưng còn không kêu nổi một tiếng liền hóa thành một vòng ảo ảnh. Dưới áp lực đại đạo của thời gian, không gian, nhân quả, Niết Diệt dường như xóa bỏ hoàn toàn Mai Lâm Chân Thần ra khỏi dòng sông thời gian, đến nhân quả cũng bị cắt đứt.

Vẫy tay một cái, mọi chiêu mà Mai Lâm Chân Thần có đều xuất hiện trong tay Trần Dương.

“Xong rồi, bố đợi con ở sao Thiên Xu”, nói xong ảo ảnh của Trần Dương cũng biến mất như bong bóng.

Mặc dù từ đầu đến cuối bố chỉ nói với mình một câu nhưng Trần Bất Hối có thể cảm nhận được sự quan tâm của bố mình. Trong đầu cậu ấy nhớ lại vô vàn những nguy hiểm mà mình gặp phải trước đây, cục diện phải chết đều hóa thành hư không.

Cậu ấy cứ tưởng rằng mình có quý nhân phù trợ, nhưng giờ nghĩ lại thì đâu phải là may mắn mà là bố cậu ấy luôn ở phía sau âm thầm bảo vệ.

Thu lại tất cả những gì Mai Lâm Chân Thần sưu tầm cả đời, trong lòng Trần Bất Hối thấy ấm áp vô cùng. Sau đó cậu ấy lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi về phía tinh vực Bắc Đẩu.

Một tháng sau, Trần Bất Hối đến sao Thiên Xu, gặp Viên Tuyết Phi, nói: “Con trai bất hiếu, không thể tận hiếu với mẹ”, nói xong thì cung kính dập đầu ba cái.

“Con ngoan, mau đứng lên để mẹ nhìn rõ con nào”.

Viên Tuyết Phi nước mắt tuôn rơi, Ngọc Khiết cũng vui mừng khôn xiết nói: “Lớn quá rồi, trưởng thành hơn ngày trước rồi, càng lớn càng giống bố”. Ngọc Khiết không có con nên sớm đã coi Trần Bất Hối như con đẻ của mình.

Hai người phụ nữ kéo Trần Bất Hối lại rồi hỏi chuyện, họ hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng Trần Bất Hối không thấy phiền phức chút nào mà vẫn nhẫn nại đáp lại từng câu. Tất nhiên, cậu ấy không nói đến những nguy hiểm mà mình từng gặp phải.

Trần Bất Hối quay về, Trần Dương cũng cảm nhận được. Anh bế quan mấy tháng giờ lại vội vàng xuất quan. Ngay cả cặp vợ chồng già cũng được anh đón về, những bà vợ đang bế quan cũng bị anh đánh thức

Giờ đến phần nhận tổ quy tông.

Trần Bất Hối đã biết được chuyện kiếp trước và kiếp này của mình nhưng ý niệm ban đầu của cậu ấy vẫn không thay đổi, Trần Dương vẫn là người bố đáng kính nhất và ngưỡng mộ nhất của cậu ấy.

Thật ra cậu ấy rời khỏi đại lục Thần Ma cũng có lý do, hôm đó sau khi đột phá Hóa Thần, cậu liền thức tỉnh được kiếp trước và kiếp này, nhất thời chưa thể chấp nhận được. Vì vậy mà cậu ấy muốn bôn ba, nhằm xóa bỏ mọi tà niệm và cuối cùng xóa sạch những ám ảnh và ác niệm của kiếp trước.

“Ông nội, bà nội”.

“Dì cả, dì hai, dì ba…”.

“Anh cả, chị hai, anh ba, anh tư…”.

Trần Bất Hối cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc vì có đại gia đình vô cùng ấm cúng như thế. Và lần này cậu ấy quay về cũng trở thành chú và cậu của hàng trăm nhóc tì, thậm chí còn làm ông trẻ nữa.

Vậy ý nghĩa của tu hành là gì? Là thoát tục sao? Là bất khả chiến bại với thế giới sao?

Không…. Đó chính là bảo vệ! Điểm này là Trần Dương nói cho cậu ấy, cũng là chấp niệm trong lòng cậu ấy. Tu luyện là để cho người nhà được sống cuộc sống tốt đẹp hơn, bảo đảm cho họ không phải chịu uất ức gì.

Sau buổi đoàn tụ, hai cha con sánh vai bên nhau: “Con lựa chọn như này, bố thấy rất vui”.

“Đều nhờ bố dạy dỗ cẩn thận đấy ạ”, Trần Bất Hối cười nói: “Nếu như không có bố thì con đã chết từ lâu rồi”.

Trần Dương lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu như con chết thì kể cả phải lên chín tầng mây hay xuống dưới suối vàng bố cũng phải cứu sống con”.

“Bố…”, Trần Bất Hối thấy vô cùng xúc động. Đây rốt cuộc là niềm tin gì vậy, không ngờ bố mình lại coi trọng người nhà đến vậy.

Trần Dương vỗ vai cậu ấy, nói: “Nếu như bố chết thì bố tin là con cũng sẽ làm như vậy, phải không?”

Trần Bất Hối ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu thật mạnh nói: “Con sẽ làm thế ạ”.

“Bố tu luyện đến giờ cũng được nhiều năm rồi, lâu đến nỗi bố quên mình đã bao nhiêu tuổi rồi”, Trần Dương cười nói: “Năm đó, bố bước vào con đường tu hành là vì muốn bảo vệ người bên cạnh mình, bây giờ cũng vẫn như vậy”.

“Có người nói tuổi thọ càng cao thì lòng người sẽ càng lạnh nhạt và họ sẽ không xem trọng việc sống chết nữa”.

“Câu nói này cũng khá có lý, nhưng bố nghĩ, con người sống càng lâu thì sẽ càng coi trọng sự sống và cái chết, lòng người cũng không phải lạnh nhạt đi mà là nhìn nhận sự việc sẽ càng sâu sắc hơn”.

Trần Bất Hối lặng lẽ lắng nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Bố à, con có thích một cô gái, con muốn cưới cô ấy”.

“Con nói nghe xem nào”.

“Cô ấy tên là Phàm Tâm, là cô gái rất bình thường, tu vi cũng không cao, tư chất cũng không phải quá tốt, tu luyện hai trăm năm rồi nhưng vẫn ở cảnh giới Uẩn Thần”.

“Nhưng cô ấy lại là cô gái ngây thơ và thuần khiết nhất mà con từng gặp. Cô ấy có chút ngốc nghếch, nói năng cũng có chút ngốc nhưng chỉ cần là chuyện mà cô ấy đã quyết định thì sẽ theo đến cùng”.

“Con thích cô ấy, cô ấy cũng thích con. Cô ấy… Không phải thuộc loài người mà là tộc A Tu La. Ở tinh vực đó thì tộc này là chủng tộc tàn nhẫn nhất nhưng cô ấy lại là cô gái lương thiện nhất mà con từng gặp”.

“Con thích thì cưới đi”, Trần Dương nói tiếp: “Đến lúc đó bảo anh cả của con đến đó xin cưới”.

“Con cảm ơn bố”, Trần Bất Hối nói.

“Cảm ơn bố làm gì, là con với cô ấy sống với nhau chứ không phải là bố sống với con”.

Trần Dương khoát tay, thật sự rất lâu rồi anh không nhúng tay vào chuyện hôn sự của con cái. Chỉ cần bản thân chúng thích là được, tốt hay xấu đều là cuộc đời của chúng.

Lời nói của anh quá có trọng lượng, kể cả là một ánh mắt thì đối với người khác nó cũng được lý giải thành rất nhiều khả năng. Vì vậy nhiều lúc anh chỉ ở bên cạnh lắng nghe thôi.

Có thời gian để đi lo lắng cho chúng thì Trần Dương thà chọn cách đi thân mật với các bà vợ hoặc là ở bên cạnh bố mẹ mình còn hơn.

Trần Bất Hối mỉm cười, chuyển sang chủ đề này hai bố con giống như những người bạn bình thường, nói hết chuyện này đến chuyện kia, không gì là không nói.

Ba ngày sau, Trần Bất Hối rời khỏi nhà, đi cùng cậu ấy còn có đám người Trần Tú.

Ba tháng sau, đám người Trần Tú xin cưới thành công. Tại sao lại lâu như vậy, bởi vì một mình Trần Bất Hối lật tung tinh vực A Tu La lên rồi, cuối cùng bọn họ buộc phải đồng ý gả Phàm Tâm cho Trần Bất Hối, hôn lễ định ngày là nửa năm sau.

Đám người Trần Tú dứt khoát ở lại tinh vực A Tu La, phối hợp với Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, phát triển tinh vực ở xung quanh.

Nửa năm sau, hàng vạn rồng vàng chín chân bay ra từ sao Thiên Xu, hàng vạn bá chủ tinh vực tổ hợp thành đội đón dâu, gõ trống khua chiêng đến tinh vực A Tu La.

Trần Dương cũng vui mừng xuất hiện ở tiệc cưới, Phàm Tâm đúng như miêu tả của Trần Bất Hối, là một cô gái rất bình thường.

Gương mặt bình thường, dáng vóc bình thường nhưng đôi mắt của cô bé lại trong suốt khiến người khác cảm thấy tự ti.

“Nhất bái, nhị bái, tam bái”, Cô Tô Vô Thượng cũng được Trần Dương mời đến, nói một cách chính xác là bỗng nhiên chạm mặt nhau.

Ông này đúng với kiểu ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’, bỗng nhiên nửa năm trước xuất hiện một cách kỳ lạ. Rồi lại còn nói là phải dẫn chương trình lễ cưới, nói rằng đó là để trải nghiệm cuộc sống.

Trần Dương khóc cười không nổi, ông nói ông là Vô Thượng, không có việc tự nhiên chạy đến đây làm chủ hôn lễ, đây chẳng phải là đang giỡn sao? Anh cũng không dám nói người làm chủ hôn lễ là Vô Thượng, nếu không thì người khác sẽ sợ chết mất.

“Đi vào động phòng”, Cô Tô cao giọng hô lên, làm chủ hôn rất hợp lý.

Trần Bất Hối lúc này đưa cô dâu vào trong phòng cưới.

Còn Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết thì vui mừng đến phát khóc. Hôn lễ tổ chức náo nhiệt trong ba ngày ba đêm, quà chất thành đống. Theo như Trần Dương tính toán, nếu như đổi ra thì đủ để mở rộng tất cả thế giới trong cơ thể lên một vạn trượng. Nói như vậy là có thể tưởng tượng ra kết hôn là chuyện được tính toán như thế nào.

Nhưng những thứ này đều là của Trần Bất Hối, nên anh không có ý kiến gì trong chuyện này.

Ba ngày sau, Cô Tô gọi Trần Dương đến, vẫn là khe nứt không gian quen thuộc đó, ở đây có một ngôi nhà không to không nhỏ.

Nói nó không nhỏ là bởi vì nó đủ cho một người sống ở đó. Nói nó không to vì Cô Tô là một Vô Thượng nên ngồi nhà này căn bản không hợp với thân phận của ông ấy.

Hai người ngồi trong nhà, uống rượu.

“Triệu huynh”.

Trần Dương cười khổ một tiếng, nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi họ Trần”.

Cô Tô Vô Thượng khoát tay nói: “Kệ đi, đó chỉ là một kiểu xưng hô thôi, họ gì không quan trọng”.

“Ví dụ như tôi, trước đây tôi còn từng có tên là Tư Mã, Nam Cung, Gia Cát… Không quan trọng đâu”.

Hai người nhìn nhau rồi nảy sinh ra cảm giác đồng tình, quả nhiên là người đồng đạo với nhau.

“Chẳng phải cậu vẫn luôn tò mò là thời gian trước đó tôi đã đi đâu sao?”, Cô Tô đặt chén rượu xuống rồi nói: “Thật ra tôi đến vũ trụ chủ tối cao đấy”.

Nghe thấy vậy, Trần Dương liền thấy hứng thú, nói: “Ông đến đó làm gì?”

“Tất nhiên là tìm cơ duyên rồi”, Cô Tô nói: “Mặc dù vũ trụ chủ an toàn nhưng không có cơ hội thăng hạng. Nếu muốn bứt phá lên Đại Thiên Tôn thì cơ duyên chính là ở vũ trụ chủ tối cao”.

“Hoặc những người vừa biết được một chút sẽ chạy vào thế giới hỗn độn để tìm cơ duyên. Nhưng vào đó có chút nguy hiểm, vì vậy phần lớn mọi người sẽ đến tìm cơ duyên ở vũ trụ chủ tối cao”.

“Có thể nói cho tôi nghe một chút về chuyện của vũ trụ chủ tối cao được không?

“Chuyện nhỏ!”, Cô Tô nói: “Vũ trụ chủ tối cao lớn gấp triệu lần vũ trụ chủ, rào chắn vũ trụ cũng kiên cố hơn rất nhiều”.

“Chỉ có Đại Thiên Tôn mới có thể phá tan hoàn toàn rào chắn của vũ trụ chủ tối cao, hơn nữa trong vũ trụ chủ tối cao có rất nhiều thứ có ích cho cảnh giới Sáng Thế. Ví dụ như tâm vũ trụ, thần quang tối cao, còn có đá đại đạo, nguyên thai vũ trụ, còn khí Huyền Hoàng nữa, vv…”. Những thứ này đều là thứ tốt, Trần Dương vừa nghe thấy thì mắt đã lóe tinh quang.

“Theo như ông nói thì vũ trụ chính chẳng phải là vũ trụ phụ thuộc của vũ trụ chủ tối cao hay sao?”

“Cậu nói vậy cũng đúng”, Cô Tô gật đầu nói tiếp: “Vũ trụ chủ tối cao phụ thuộc vào hỗn độn, còn vũ trụ chính thì phụ thuộc vào vũ trụ chủ tối cao, vũ trụ nhỏ lại phụ thuộc vào vũ trụ chủ. Đây là mối quan hệ phụ thuộc”.

Trần Dương nghe thấy thì tặc lưỡi không ngừng, trong lòng dấy lên sự hiếu kỳ với vũ trụ chủ tối cao. Cái chính là, tài nguyên phụ thuộc vào vũ trụ chính và việc mở rộng thế giới đã bị hạn chế. Nếu muốn mở rộng thế giới thì anh nhất định phải có thêm nhiều bảo vật cao cấp hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK