"Nuốt hết số dược liệu này đi".
Chờ Trần Dương khó khăn nuốt hết số dược liệu này, ông ta lại lấy một cây nhân sâm màu đỏ tươi ra.
"Huyết Sâm này là đồ tốt lắm đấy, mau ăn đi".
"Hu hu... Oẹ..."
"Cậu mà nôn ra là chết chắc!"
Trần Dương nghe thấy thế vội ngậm miệng lại, ép bản thân không được nôn.
Thực tế không có loại dược liệu nào là Huyết Sâm, nó hoặc là do sau này nuôi dưỡng ra, hoặc là mọc ra từ người chết.
Sau khi hấp thụ máu người và sát khí, nhân sâm sẽ biến thành Huyết Sâm.
Nhân sâm vốn đã là đồ cực bổ, hấp thụ thêm khí huyết thì giá trị chữa bệnh lại càng tăng lên.
Nghĩ đến việc thứ này mọc ra từ xác chết, dạ dày Trần Dương liền cuộn lên.
Sau khi khó khăn nuốt cây Huyết Sâm này vào.
Ầm!
Một luồng dược lực khổng lồ thoắt cái tan ra trong người Trần Dương.
Cùng với số dược liệu đã dùng trước đó, anh có thể nghe thấy trái tim mình đang ra sức bơm máu, còn có thể nghe thấy tiếng dòng máu đang chảy trong cơ thể.
Đây là... sức mạnh tinh thần của anh lại được nâng cao nữa sao?
Trần Dương mừng rỡ!
Bây giờ anh có thể Nội Thị rồi!
Anh nhắm mắt lại, cấu tạo cơ thể xuất hiện trong đầu anh rõ mồn một.
Đây đều là những hình ảnh mà tinh thần tạo ra, chứ không phải anh tận mắt nhìn thấy.
Lẽ nào là vừa rồi con Cổ Hoàng 6 cánh kia hút máu anh, anh phải chịu nỗi đau mà người thường không thể chịu đựng được, tinh thần bị kích thích quá nên mới đột phá?
Chắc hẳn là như vậy.
Nội Thị là cảnh giới mà biết bao tu sĩ nằm mơ cũng mong có được.
Nghe đồn chỉ có tu sĩ cảnh giới Thiên Nhân mới Nội Thị được.
Thấy Trần Dương nhắm chặt hai mắt, Diêu Thánh Nguyên cũng không cho anh dùng dược liệu nữa, mà bắt đầu khoanh chân ngồi thiền chữa trị nội thương.
Qua một đêm, nội thương của Diêu Thánh Nguyên đã khôi phục được một phần mười. Ông ta tiếp tục để Cổ Vương 4 cánh chui vào tim Trần Dương hút máu.
Trần Dương còn đang ngủ thì phải tỉnh dậy vì bị đau.
Lại một đợt thu hoạch nữa, sắc mặt Diêu Thánh Nguyên ngày càng hồng hào hơn, điều này khiến ông ta vô cùng vui mừng.
Ông ta lấy một nắm thuốc ra, nhét vào miệng Trần Dương.
Sau đó xách anh lên, bắt đầu nhảy trên các cây.
Từ đây đến Nam Cương còn hơn 1000km nữa, Diêu Thánh Nguyên cứ mang theo Trần Dương như vậy dọc đường, ban ngày thì đi, ban đêm thì trị thương.
Sang ngày thứ năm mới đến Nam Cương.
Mấy ngày nay, ngày nào Trần Dương cũng phải chịu nỗi đau khủng khiếp.
Ngày nào cũng ăn dược liệu tạo máu, sau đó bị Cổ Vương 4 cánh và Cổ Hoàng 6 cánh thay phiên hút máu.
Cuối cùng Trần Dương cũng hiểu được vật chủ mà Diêu Thánh Nguyên nói có nghĩa là gì.
Nhìn núi cao trùng điệp bốn phía, anh quả thực muốn khóc mà không có nước mắt.
Nam Cương được mệnh danh là Núi Thập Vạn, có quỷ mới biết đây là nơi khỉ ho cò gáy nào.
Diêu Thánh Nguyên tay xách theo Trần Dương, bước đi như bay, nhanh chóng đến trước một sơn trại.
"Tham kiến Thế Tôn!"
Hộ vệ canh gác ở cửa sơn trại vội vàng cúi rạp xuống đất, hành lễ với Diêu Thánh Nguyên.
Diêu Thánh Nguyên gật đầu, bước thẳng vào trong.
Vừa vào đến sơn trại, trước mắt Trần Dương đột nhiên rộng mở.
Sơn trại này rất lớn, phóng mắt nhìn ra đều là nhà sàn, mang đậm nét đặc sắc dân tộc của Nam Cương.
Nói là sơn trại nhưng nó giống một thôn trấn hơn, ở đây có ít nhất 2000 hộ sinh sống, ai mà ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc của Nam Cương lại có nhiều người sống như vậy.
Từng nhóm người mặc áo đen tay cầm vũ khí tuần tra trong sơn trại, nhìn thấy Diêu Thánh Nguyên thì lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
"Đi gọi tất cả mọi người đến đây", Diêu Thánh Nguyên nói với một tên lâu la.
"Vâng!"
Một lúc sau, Diêu Thánh Nguyên đưa Trần Dương đến một đại sảnh, ông ta vứt Trần Dương sang bên cạnh, ngồi lên vị trí cao nhất.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một đám người tràn vào.
Một thiếu nữ mặc trang phục dân tộc Nam Cương, đầu cài trang sức bạc, đi chân trần bước vào.
"A-ba về rồi ạ".
"Tham kiến Thế Tôn!"
Những người khác đều quỳ xuống, hành lễ với Diêu Thánh Nguyên.
"Nhân Nhân, mau lại đây, để a-ba xem nào".
Nhìn thấy cô gái, Diêu Thánh Nguyên nở nụ cười hiền từ hiếm hoi.
Cô gái này không phải ai khác, chính là con gái ruột Diêu Nhân Nhân của ông ta, cũng là Thánh Nữ của Ngũ Độc Giáo.
"A-ba, a-ba có quà cho con không vậy?", vừa bước lên, Diêu Nhân Nhân đã quấn lấy Diêu Thánh Nguyên đòi quà.
Diêu Thánh Nguyên chỉ Trần Dương đang nằm dưới đất: "Con mang đi chơi đi, đừng chơi đến chết là được".
Mẹ kiếp, thế nào gọi là đừng chơi đến chết là được?
Trần Dương nghe mà không hiểu gì cả.
"Con cảm ơn a-ba!", Diêu Nhân Nhân nhảy chân sáo đến bên cạnh Trần Dương, nhìn Trần Dương lấm lem bẩn thỉu, không khỏi nhăn mũi: "Hôi quá đi mất".
Nói xong cô ta vẫy hai giáo đồ ở bên ngoài vào: "Khiêng hắn xuống tắm đi".
"Vâng, thưa Thánh Nữ".
Hai giáo đồ khoẻ mạnh vạm vỡ khiêng Trần Dương lên, Diêu Nhân Nhân cũng đi theo sau, cùng ra ngoài.
Chờ Diêu Nhân Nhân đi khỏi, nụ cười trên mặt Diêu Thánh Nguyên lập tức biến mất: "72 trại, 108 động trong thời gian tôi không ở đây có ngoan ngoãn không vậy?"
"Thưa Thế Tôn, 72 trại, 108 động có một nửa không giao vật chủ đúng thực tế".
"Sao cơ?"
Diêu Thánh Nguyên nghe vậy thì ánh mắt càng lạnh lùng hơn: "Truyền lệnh của tôi, trong vòng ba ngày bảo thủ lĩnh của bọn họ đến gặp tôi, ai không đến thì giết sạch không chừa một ai".
Nghe Diêu Thánh Nguyên nói, mọi người đang quỳ dưới đất không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Tất cả hô to: "Tuân lệnh Thế Tôn!"
Ở núi Thập Vạn này, không ai dám chống lại Ngũ Độc Giáo, càng không ai dám chống lại Diêu Thánh Nguyên.
Ở một diễn biến khác, Trần Dương được hai người đàn ông khiêng đến bên dòng suối.
Diêu Nhân Nhân nói với hai giáo đồ: "Cứ ném thẳng hắn vào trong nước".
Cô ta vừa nói xong, cơ thể Trần Dương liền bay lên, bị ném thẳng vào dòng suối sâu không quá đầu gối.
Mẹ kiếp.
Hiện giờ anh đang bị điểm huyệt toàn thân, không thể động đậy được, đây đâu phải là tắm, rõ ràng là muốn dìm chết anh.
"Ục ục ục!"
Anh muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng, nước đã không ngừng tràn vào miệng anh.
Đến Nhật Nguyệt Thần Giáo anh không bị sao, đến Thần Long Giáo cũng bình an vô sự, chắc sẽ không xui xẻo chết ở núi Thập Vạn này đấy chứ?
Đúng lúc này, một đôi tay mềm yếu như cọng hành thò vào trong nước, túm lấy cổ áo anh, lôi lên.
"Phịch!"
Trần Dương nôn nước ra, hớp lấy hớp để không khí.
"Tắm thế này cũng vui đấy, so với vật chủ lần trước a-ba mang về thì vui hơn nhiều, chỉ là không biết có chơi được lâu không".
Dứt lời, cô ta lại dìm Trần Dương vào trong nước.
"Ục ục ục"
Lại nhấc lên, chờ Trần Dương hít thở xong lại dìm xuống.
Cứ lặp lại như vậy năm sáu lần, nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của Trần Dương, cô ta cảm thấy rất thích thú.
Hai giáo đồ đứng bên cạnh nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thật là độc ác.
Cho đến lần thứ bảy, chắc cô ta hết hứng thú rồi, bèn xua tay: "Dẫn hắn đi thay quần áo, rồi đưa đến phòng thuốc".
Dứt lời, cô ta nhảy chân sáo rời đi.
Hai người kia vội vàng vớt Trần Dương lên.
Khó chịu quá, anh cảm thấy phổi của mình như sắp nổ tung.
Cô gái này nhìn có vẻ đáng yêu, sao lại độc ác đến vậy chứ?
Sau khi bị giáo đồ dẫn đi, thấy hai người họ bắt đầu lột quần áo mình, Trần Dương cứng cả người lại, không nhịn được hỏi: "Người... người anh em, anh lột quần áo của tôi làm gì vậy? Tôi bị bệnh trĩ, thật đấy, tôi còn bị bệnh..."
Bọn họ nghe Trần Dương nói xong, tốc độ lột quần áo còn nhanh hơn.
Sau đó thay cho anh một bộ quần áo đậm nét bản địa của Nam Cương.
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là thay quần áo cho anh.
"Ơ kìa, các anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Phịch!
Hai người đặt Trần Dương lên một chiếc giường gỗ, sau đó trói chân tay anh lại.
"Này, sao lại trói tôi? Mau thả tôi ra!"
Chắc thấy anh ồn ào quá, một người trong số họ lấy một miếng giẻ nhét vào miệng Trần Dương.
Làm xong mọi việc, hai giáo đồ rời khỏi phòng thuốc.
Trần Dương liếc mắt quan sát căn phòng này.
Trên xà nhà treo đủ các loại hình cụ, dao, búa, thanh kẹp, roi da,... Một chiếc giá gỗ dựa vào một bên tường khác, trên đó bày đầy các loại dược liệu.
Một mặt tường khác còn khủng khiếp hơn, trong các hũ thủy tinh chứa đầy những con độc trùng kỳ lạ. Đây đâu phải là phòng thuốc, đây là phòng tra tấn thì đúng hơn.
"Leng keng"
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, tiếng chuông vui tai vang lên.
Là cô gái như ma quỷ kia, đây là chiếc chuông đeo trên chân cô ta.
"Hi hi, tôi đến rồi đây!", cô ta nói xong liền đóng cửa, bước đến bên cạnh Trần Dương, nhìn anh từ trên xuống.
Từ góc nhìn của Trần Dương thì cô gái này cũng rất xinh đẹp, trắng trẻo xinh xắn, da trắng nõn nà, mặt trái xoan, mắt bồ câu, mũi dọc dừa, môi anh đào.
Nhất là bộ trang phục dân tộc thiểu số mà cô ta đang mặc, mang vẻ quyến rũ khác lạ.
Chiếc áo ngắn cũn cỡn kia không che nổi vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.
Đáng yêu hơn cả là trên rốn cô ta còn đính một viên đá quý màu đỏ, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nhưng ngay sau đó, Trần Dương không còn tâm trạng nào mà thưởng thức nữa.
Diêu Nhân Nhân bước sang bên cạnh, lấy chiếc roi da treo trên xà nhà xuống.
"Đét!"
Cô ta bất ngờ quất một roi.
Chỗ bị đánh trúng lập tức sưng đỏ lên, cái đau rát bỏng lập tức lan ra toàn thân.
"Đét!"
Lại một roi nữa.
Nhưng Trần Dương vừa không thể động đậy vừa không thể phản kháng, uất nghẹn vô cùng.
Đánh liền bốn năm roi, Diêu Nhân Nhân thấy Trần Dương không ý kiến gì, bĩu môi ném roi đi: "Mất cả hứng, chẳng thấy kêu gì cả".
Nói xong, cô ta lấy chiếc giẻ đang nhét trong miệng Trần Dương ra.
"Đồ điên này, sao cô lại đánh tôi?"
Nghe thấy Trần Dương chửi mình, Diêu Nhân Nhân ngây ra, sau đó sắc mặt lộ vẻ hưng phấn.
Trần Dương dám đánh cược, đó chính là biểu hiện của sự hưng phấn.
Cô gái này bị điên chắc, bị người ta chửi mà còn thấy vui vẻ?
"Con ranh này, mau thả tôi ra!"
Diêu Nhân Nhân đã sống 20 năm, lớn chừng này mà chưa ai dám chửi cô ta, đến lớn tiếng nói chuyện cũng không có, ai nhìn thấy cô ta mà chẳng khúm núm khép nép?
Nhất là mấy vật chủ trước kia, ai nấy đều sợ cô ta muốn chết, không dám phản kháng tý nào.
Cái tên vật chủ a-ba mới mang về khác hẳn hoàn toàn.
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé", Diêu Nhân Nhân hớn hở nói.
"Trò... trò chơi gì?"
Không biết sao, trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành.
"Yên tâm đi, chắc chắn anh sẽ thích trò chơi này".
Nói xong, cô ta chạy sang bên cạnh, ôm bốn năm chiếc hũ thủy tinh từ trên giá xuống.
"Anh có thấy mấy con đáng yêu trong này không? Trò chơi này cần đến chúng nó đấy".
Dứt lời, cô ta cười khẽ, để lộ chiếc răng khểnh dễ thương.