Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ngưng tụ 500 đạo kiếm khí, rồi chém bay tấm lưới lớn và Kim Lân Tiên.

Đối mặt với Phệ Hồn Yên, Trần Dương không dám khinh thường, lập tức phong bế sáu giác quan lại.

Luồng khói này khiến anh rùng mình, rõ ràng nó rất nguy hiểm.

“Ầm!”

Đúng lúc này, trên trời giáng xuống thần lôi không dứt.

Sấm chớp chói lòa, trời đất mù mịt, cứ như ông trời đang nổi giận.

“Đến đúng lúc lắm!”

Trần Dương cắn răng nghênh đón không chút do dự.

Cũng chỉ là bị sét đánh thôi mà, vừa hay để tôi luyện thân xác luôn.

Mà thời gian này anh tu luyện Vô Danh Kiếm Quyết, anh cảm giác thân thể mình tăng lên với tốc độ rất nhanh.

Anh lấy một nắm Sinh Cơ Đan có bảy đường vân mây trong nhẫn trữ đồ ra, sinh lực mạnh mẽ bùng nổ trong cơ thể anh.

“Ầm!”

Dùng sức người chống lại thiên lôi, cũng chỉ Trần Dương dám làm vậy.

“Ngông lắm, Ngũ Phương Thần Lôi này không phải Tam Tiêu Thần Lôi có thể so bì được đâu”.

Gấu Hoàng cười lạnh lùng, Ngũ Phương Thần Lôi từ góc độ nào đó còn có uy lực từ yêu hoàng thăng cấp lên yêu đế, chắc chắn cảnh giới Nguyên Thần không thể chống lại được.

Cho dù Trần Dương có thể sống sót thì cũng chắc chắn bị thương nặng.

Đến lúc đó thì cũng chết thôi.

“Xẹt, xẹt!”

Tia sét đánh lên người Trần Dương, lông da toàn thân anh bị thiêu cháy trong nháy mắt.

Luồng điện mạnh mẽ chạy dọc trong người anh.

Cơ thịt, xương cốt, gân mạch, thậm chí các tế bào của anh đều bị tiêu hủy do sấm sét thiêu đốt.

Nhưng nhờ Dược Lực mạnh mẽ của Sinh Cơ Đan, chúng lại không ngừng khôi phục, không ngừng mọc ra các tế bào và máu thịt mới.

Máu thịt mới mọc ra còn trở nên rắn chắc hơn.

Trần Dương khỏa thân giữa không trung, trên người nổi lên từng đường vân kiếm, vân kiếm này có tác dụng gì thì Trần Dương không biết, chỉ lúc nào anh tu luyện Vô Danh Kiếm Quyết thì chúng mới chủ động xuất hiện.

Nhưng cùng với sự che phủ của vân kiếm, thân thể anh lại càng trở nên mạnh hơn, anh cảm giác thân thể mình đã biến thành một bảo kiếm không thể phá hủy được.

Cùng với từng đợt oanh tạc của Ngũ Phương Thần Lôi, trên vân kiếm xuất hiện những đường vân sấm sét nho nhỏ.

Nửa khắc sau, sấm sét trên bầu trời giáng xuống dần nhỏ đi.

Khí tức thuộc về Trần Dương cũng ngày càng nhạt đi.

“Ha ha, tên kiếm tu này cuối cùng cũng bị mình đánh chết rồi!”

Gấu Hoàng siết chặt nắm tay, ngửa lên trời cười lớn.

Đúng là chẳng dễ dàng gì, dùng hết các con át chủ bài, còn lãng phí cả tổ huyết quý giá của hắn, tội không thể tha.

Trên tường thành, đám người Viên Thiên Cương vẻ mặt hoảng sợ.

Viên Tuyết Phi không dám tin: “Không… không thể nào, anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy chắc chắn sẽ không sao”.

“Ầm!”

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.

Trần Dương mặc trường bào ngạo nghễ đứng giữa không trung.

Cơ thịt toàn thân anh săn chắc, trên thân thể ánh sáng lưu chuyển, thân xác còn trở nên mạnh hơn nữa.

Mạnh quá, thực sự là mạnh quá, cảm giác thân xác mạnh mẽ quả thực rất kỳ diệu.

Trong bàn tay anh lại lần nữa xuất hiện một đạo kiếm khí yếu ớt, 100 đạo, 500 đạo, 1500 đạo, 2000 đạo…

Ngưng tụ được 2000 đạo kiếm khí nhưng anh không còn cảm giác khó chịu nữa.

Quả nhiên, chỉ có thân thể mạnh mẽ mới có thể ngưng tụ kiếm khí một cách vô hạn.

Anh đã đả thông 1000 huyệt khiếu, tổng cộng 180 nghìn đạo kiếm khí, nếu ngưng tụ toàn bộ thì liệu anh có thể chém chết cường giả Uẩn Thần không nhỉ?

2300 đạo, 2500 đạo, 3000 đạo… Lúc ngưng tụ được 3500 đạo kiếm khí, cảm giác mất khống chế đó lại xuất hiện.

Lúc này trọng lượng thân kiếm đã lên đến 25 nghìn cân.

“Đi!”

Trong sự kinh ngạc của đối phương, kiếm quang bắn ra, xuyên thủng Phệ Hồn Yên, chém rách tấm lưới lớn bản mệnh mà Nhện Hậu phun ra.

Kim Lân Tiên cũng bị chém đứt đôi.

Nhưng cho dù vậy, kiếm quang vẫn còn dư lực, cứ thế chém thẳng về phía Gấu Hoàng.

Nhanh quá, nhanh đến cực điểm!

Còn nhanh hơn cả trước đó!

Không kịp tránh rồi.

Gấu Hoàng gầm lớn một tiếng, lập tức biến trở về hình dáng thật, chỉ có khôi phục hình dáng thật thì lực phòng ngự của hắn mới mạnh mẽ nhất.

Một luồng sét màu tím chặn phía trước người hắn.

“Nhiếp Hồn Linh, kêu lên!”

Hồ Duệ vội vàng lắc Nhiếp Hồn Linh, định dùng sóng âm nhiễu loạn linh hồn để làm loạn tâm trí Trần Dương.

Nhưng Trần Dương chỉ cảm thấy hơi váng đầu, chứ chẳng hề hấn gì.

Nực cười, thần niệm của anh hiện giờ vô cùng mạnh mẽ, chỉ dựa vào Nhiếp Hồn Linh mà cũng muốn làm loạn tâm trí của anh, đúng là mơ mộng hão huyền!

Thấy Trần Dương chẳng bị ảnh hưởng chút nào, Hồ Duệ kinh hãi kêu lên: “Không thể nào, hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả!”

“Keng!”

Kiếm quang lập tức đánh bay luồng sét màu tím, sau đó đâm xuyên người.

Nhát kiếm này xuyên thủng người Gấu Hoàng và yêu hồn của hắn.

“Giết!”

Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, Trần Dương gầm lớn một tiếng, lập tức xông đến.

Bọn chúng đều tưởng kiếm của anh là lợi hại nhất, nhưng trên thực tế, thân thể của anh cũng mạnh chẳng kém gì.

“Vèo!”

Tốc độ của anh còn vượt cả tốc độ âm thanh, không khí xung quanh hình thành dải chân không ngắn ngủi, phát ra tiếng nổ lớn.

“Mau, ngăn hắn lại!”

Mấy kẻ/Đám Nhện Hậu bị phá hủy pháp bảo bản mệnh, ít nhiều cũng bị thương một chút.

Nhất là Giáp Hoàng, lão còn bị trúng đòn hai lần.

Nhện Hậu phun ra khói chứa kịch độc, Phệ Hồn Yên của Cóc Hoàng cũng chắn trước mặt chúng, lẽ nào Trần Dương dám động vào những thứ kịch độc này sao?

Khói độc của bọn chúng còn có thể khiến Nguyên Thần rữa nát cơ mà.

Đúng là ngây thơ, lẽ nào tưởng tao sẽ lao đầu vào sao?

Kiếm đâu!

Trần Dương hét lớn một tiếng, trên bầu trời, Thích Tần hút no oán khí, hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng vào tay anh.

Trong khoảnh khắc vào tay Trần Dương, Thích Tần liền phản hồi thông tin sau khi thăng cấp với Trần Dương.

Đạo khí cực phẩm!

Ngoài hấp thụ oán khí, nó còn có thêm hai kĩ năng.

Có thể hình thành quỷ vực, còn có thể ăn linh hồn, hóa thành Thánh Quỷ của quỷ vực!

Kĩ năng thứ hai là thực tế nhất, đó chính là câu hồn!

“Tốt, đúng là rất tốt!”

Trần Dương cười lớn, anh chờ đợi lâu như vậy cũng không uổng phí.

“Câu hồn, đầu tiên lấy tàn hồn của con gấu kia lại đây!”

“Vù!”

Thân kiếm của Thích Tần tỏa ra sóng âm vô hình, một nhát kiếm chém ra như thần chết vươn tay, xuyên qua luồng khói kịch độc nồng nặc, tóm lấy yêu hồn đang sắp tan rã của Gấu Hoàng.

Nó tóm mạnh một cái, tàn hồn liền bị hút vào thân kiếm, Thích Tần có thể lựa chọn nuốt xong khiến nó to lên, hoặc cũng có thể biến thành Thánh Quỷ trong quỷ vực. Đương nhiên thực lực chỉ bằng một phần ba lúc trước, nhưng dù là vậy thì cũng đã vô cùng khủng khiếp rồi.

Đám yêu Hồ Duệ cứ thế trơ mắt nhìn Gấu Hoàng có thực lực mạnh hơn cả mình chết trước mắt, đến yêu hồn cũng bị người ta lấy đi mất.

Vĩnh viễn không thể siêu sinh!

Bốn yêu đồng thời nghĩ đến câu này.

“Chém!”

Thích Tần vung kiếm khí lên, kiếm khí được hình thành từ oán khí độc địa sao có thể sợ những thứ được gọi là kịch độc này. Oán khí mới là thứ độc nhất trên thế gian này!

Trong chớp mắt, khói độc bao bọc bọn chúng bị quét sạch không còn gì.

“Thần Niệm Chi Đao!”

Trần Dương cũng không muốn nhiều lời với chúng, hiện giờ anh cũng đã biết thực lực của mình, dưới cảnh giới Uẩn Thần chắc chẳng ai là đối thủ của anh, tương tự, yêu hoàng cảnh giới viên mãn cũng chả là cái thá gì.

Về phần yêu đế và Uẩn Thần cao siêu đến mức nào thì anh cũng chưa biết.

Một thanh đại đao vô hình ngưng tụ trên không trung, không nhìn thấy cũng không sờ thấy, nhưng bốn yêu vẫn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt.

Nguy hiểm quá, nếu không thoát được thì chúng sẽ phải bỏ mạng thật.

Nhện Hậu tuy lòng dạ độc ác, nhưng mụ không muốn chết.

Mụ dùng Na Di, lập tức xuất hiện cách đó trăm mét, thậm chí trước khi đi cũng chẳng nói trước câu nào, mụ thực sự đã sợ chết khiếp rồi.

Tổ huyết tuy tốt, nhưng cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được chứ!

Đúng lúc mụ định Na Di lần thứ hai thì Thần Niệm Chi Đao đã chém thẳng xuống.

“Phập!”

Thần Niệm Chi Đao không gặp bất cứ cản trở nào, dễ dàng chém đôi yêu hồn của Nhện Hậu.

Không giống lần trước chém Sói Hoàng Trắng, Thần Niệm Chi Đao của anh chỉ chém được một nửa thì không chém tiếp được nữa.

Bây giờ thì ngon rồi, thần niệm của anh đã gấp mấy lần lúc trước.

Giống như dao nóng cắt bơ, dễ như trở bàn tay vậy.

Nhện Hậu trợn trừng mắt, lập tức tắt thở, người cũng trở về hình dáng thật, một con nhện bảy màu cực lớn rơi từ trên trời xuống.

“Câu hồn!”

Thích Tần lần nữa hút lấy tàn hồn của Nhện Hậu.

“Xuất hiện rồi, lại là chiêu bí mật này!”

Viên Tuyết Phi bịt miệng, trong lòng vô cùng kích động.

Nhưng cô ấy cũng cảm thấy hơi giận dỗi, đồ lừa đảo, lại còn bảo mình là cao thủ dùng độc, đây đâu phải là dùng độc chứ?

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng thủ đoạn dùng độc của anh quá cao minh, cô ấy không nhìn ra được.

Nhưng những điều này không còn quan trọng, dáng vẻ nhẹ nhàng vung kiếm ra, cảnh tượng dùng thân mình chống lại thiên lôi, tất cả đều in sâu vào trong đầu cô ấy.

“Bây giờ thì đến lượt ai nhỉ?”

Trần Dương quét mắt nhìn một cái.

Hồ Duệ, Cóc Hoàng, Giáp Hoàng vô cùng sợ hãi.

Bọn chúng không biết Trần Dương đã thi triển yêu pháp gì, tại sao Nhện Hậu lại chết bất đắc kỳ tử như vậy?

Ma quỷ, người này là ma quỷ!

“Hỡi tu sĩ loài người kia, mày có biết mình đã phạm tội lớn gì không?”

Hồ Duệ to gan nói: “Mày cản trở việc phục hồi của Thiên Yêu đại nhân, Thiên Yêu đại nhân sẽ không tha cho mày đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK