Ha ha, đòi phí chia tay? Trần Dương không nhịn được mà mỉm cười, có phải cô ta xem nhiều phim truyền hình quá rồi không vậy?
Tôn Tuyết cứ liên tục chế giễu Trần Dương, Tô Diệu cũng không nhìn cảnh này nổi nữa, cô kéo Tôn Tuyết lại: "Cậu đừng nói nữa, anh ấy...anh ấy không đòi tiền tớ đâu."
"Sợ cái gì chứ? Kể cả anh ta không đòi tiền cậu thì tớ vẫn cảm thấy tiếc thay cho cậu đấy." Tôn Tuyết tỏ vẻ trượng nghĩa mà nói: "Tên họ Trần này làm lỡ hai năm tuổi xuân của cậu, đến tận bây giờ còn bám lấy cậu không chịu buông tha, nếu anh ta còn là một người đàn ông thì nên buông tay để cậu theo đuổi hạnh phúc của cậu mới phải."
Trần Dương vẫn không đáp trả Tôn Tuyết, anh quay sang nhìn Thẩm Hồng: "Tôi vốn muốn mua chiếc xe đắt nhất trong cửa hàng của anh, mặc dù Mercedes-Benz không phải hãng xe bình dân cũng không phù hợp với tính cách của tôi nhưng lại khá phù hợp với người trẻ tuổi như tôi. Thế nhưng thái độ của mấy người thật sự khiến người ta quá thất vọng, cho nên không không muốn mua nữa."
"Anh không nói khoác thì sẽ chết đấy à?" Thẩm Hồng khinh thường nhìn Trần Dương: "Trước đây cô Đường nói anh chẳng có điểm nào tốt đẹp tôi còn không tin, một con người sao có thể biến chất như thế được, giờ thì tôi tin rồi. Nếu tôi là anh tôi sẽ không nói vớ vẩn như vậy đâu, con người đáng quý ở chỗ biết mình biết người, nếu anh còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì mau cút nhanh."
Tôn Tuyết đứng ở một bên nghe Thẩm Hồng nói rồi gật đầu liên tục, cực kỳ đồng tình.
"Được rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian phí lời với anh nữa, anh mau biến khỏi mắt chúng tôi ngay, tôi và Diệu Diệu còn có chuyện nghiêm chỉnh cần bàn bạc."
Trần Dương mỉm cười quay sang nói với Thẩm Hồng: "Không cần anh phải đuổi, tôi mà đi rồi chỉ mong anh đừng có hối hận!"
Mặc dù Mercedes-Benz đã thỏa thuận hợp tác thành công với Huyễn Ngu nhưng vẫn chưa ký tên vào hợp đồng chính thức, nghĩa là bất cứ lúc nào Huyễn Ngu cũng có thể đổi công ty khác làm nhà tài trợ.
Trong túi của anh chính là bản hợp đồng của Huyễn Ngu và Mercedes-Benz.
Chỉ sợ Thẩm Hồng có nằm mơ cũng không ngờ người đang đứng trước mặt anh ta có thân phận gì.
"Tôi hối hận?" Thẩm Hồng bật cười, sao lại có người vô liêm sỉ đến thế này cơ chứ: "Có phải anh nhập vai quá rồi không? Nói khoác quen thành nghiện rồi đấy à? Nếu tôi thật sự hối hận tôi sẽ quỳ xuống gọi anh là bố, được chứ?"
"Anh tự nói đấy."
Trần Dương nhìn Thẩm Hồng đầy sâu xa sau đó quay người bước nhanh ra bên ngoài.
Thấy Trần Dương rời khỏi, Thẩm Hồng không nhịn được mà hừ một tiếng rồi quay sang nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu sắp tới rồi, chúng ta vào văn phòng chờ trước đi."
"Hai người nói gì? Chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu?" Tôn Tuyết hỏi: "Chính là tập đoàn Huyễn Ngu quản lý vô số nghệ sĩ sao?"
Thẩm Hồng mỉm cười gật đầu.
"Diệu Diệu, cậu đúng là có phúc mà, quản lý Thẩm có bản lĩnh cao cường, quen biết cả chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu, lần này cậu có thể hưởng phúc rồi." Thấy Thẩm Hồng gật đầu xác nhận, Tôn Tuyết ngưỡng mộ nói.
Tô Diệu mỉm cười không nói gì, hiện giờ trong lòng cô chỉ nghĩ tới Trần Dương, vốn không rảnh để ý tới người khác.
Thẩm Hồng thấy phản ứng của Tôn Tuyết thì càng tự cho là anh ta hơn người, có Đường Tĩnh và Tôn Tuyết giúp đỡ, anh ta tin rằng chẳng mấy chốc Tô Diệu sẽ nảy sinh tình cảm với anh ta.
Nếu Tô Diệu biết được suy nghĩ này của Thẩm Hồng, nhất định cô sẽ nói một câu: Anh nghĩ nhiều rồi.
"Xin lỗi, tôi nhớ ra còn chuyện quan trọng phải làm, không đợi chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu với anh nữa, để lần sau có cơ hội rồi gặp vậy."
Thẩm Hồng và Tôn Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Tô Diệu đã xách túi lên rồi rời khỏi sảnh.
"Diệu Diệu?"
Thấy Tô Diệu bỏ đi chẳng thèm quay lại nhìn, Thẩm Hồng chẳng hiểu ra sao, chuyện này là thế nào chứ?
Bên ngoài cửa hàng Mercedes-Benz 4S.
Tô Diệu đuổi theo Trần Dương: "Trần Dương, đợi đã..."
Trần Dương vừa ngồi lên chiếc xe điện của anh, đang chuẩn bị rời khỏi cửa hàng thì nghe thấy tiếng Tô Diệu gọi từ phía sau.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Diệu đang chạy tới. Trần Dương lạnh nhạt nói: "Sao em lại ra đây? Không phải em có chuyện cần nói với tên quản lý Thẩm kia sao?"
Anh biết là Tô Diệu bị Đường Tĩnh tạo áp lực cho nên mới đi gặp mặt tên Thẩm Hồng này, nhưng trong lòng anh vẫn chẳng dễ chịu chút nào.
"Không phải như anh nghĩ đâu." Tô Diệu vội vàng giải thích: "Tôi tới gặp anh ta là vì anh ta nói có thể giới thiệu chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu với tôi, vì vậy tôi mới tới đây."
"Thật sao?" Trần Dương nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.
"Mấy hôm nay anh đi đâu vậy? Tại sao không về nhà?" Giọng nói của Tô Diệu đầy sự quan tâm, còn có chút trách móc. Cô quan tâm là vì mấy ngày nay Trần Dương bặt vô âm tín, trách móc là vì anh không về nhà để cô một mình một phòng, anh không có ở đó cô thật sự không quen!
"Chẳng đi đâu cả, chỉ là tìm được một công việc bao ăn bao ở thôi!" Trần Dương đáp.
"Việc gì vậy?" Tô Diệu có chút ngạc nhiên, kết hôn hai năm cuối cùng anh cũng chịu phấn đấu rồi, chuyện này khiến cô có cảm giác mọi chuyện đang tốt lên.
Trần Dương bật cười: "Thì làm nhân viên bán hàng, bình thường thì ra ngoài chào hàng, thỉnh thoảng làm tài xế cho ông chủ, vừa rồi tôi tới đây để xem xe hơi giúp ông chủ."
Tô Diệu không hề nghi ngờ Trần Dương, anh ở rể nhà họ Tô hai năm, sao có thể mua được xe Mercedes-Benz chứ. Cho nên Trần Dương nói như vậy Tô Diệu cũng không nghi ngờ gì.
"Công ty chỗ anh làm về lĩnh vực gì thế? Ở đâu vậy?" Tô Diệu hỏi tiếp.
"Chỉ là một công ty nhỏ, tính cả ông chủ cũng chỉ có vài người." Trần Dương nói.
Thật ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Trần Dương suýt nữa thì ngả bài, nói cho Tô Diệu biết anh chính là chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như làm như vậy không cần thiết, anh đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, cuộc hôn nhân giữa anh và Tô Diệu cũng sắp kết thúc.
Trần Dương không muốn nói nhiều, Tô Diệu cũng không hỏi tiếp nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bâng quơ hỏi: "Trần Dương, anh định bao giờ mới về nhà?"
"Về nhà?" Trần Dương cười khổ, quay về để bị người ta khinh thường sao? Anh lắc đầu, nhất thời không biết nên trả lời Tô Diệu thế nào.
"Anh...anh không muốn quay về nữa sao?" Thấy Trần Dương do dự không hiểu sao Tô Diệu lại hoảng hốt, như thể có một thứ quan trọng sắp rời xa cô vậy.
"Mấy hôm nữa đã, hiện giờ anh rất bận, chờ anh thư thả rồi lại tới tìm em, được chứ?"
Ha!
Nghe Trần Dương nói vậy, Tô Diệu thở phào nhẹ nhõm rồi đột nhiên nhìn Trần Dương không chớp mắt.
"Sao thế, trên mặt anh dính gì à?" Trần Dương sờ mặt rồi hỏi.
"Trần Dương, tôi có chuyện muốn hỏi anh." Ánh mắt Tô Diệu nhìn Trần Dương rất phức tạp, cô hỏi: "Nhà họ Tô đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn muốn làm con tin thay tôi, chẳng lẽ anh không sợ sao?"
"Sợ, sợ muốn chết ấy chứ!" Trần Dương khẽ mỉm cười rồi nói: "Nhưng anh lại sợ em bị thương hơn."
Nghe Trần Dương nói vậy, trái tim Tô Diệu run lên, từng cơn sóng nổi lên trong lòng cô càng lúc càng lớn khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động, rất ngại ngùng!
Bầu không khí đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt Tô Diệu nhìn Trần Dương cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cô đang định lên tiếng thì điện thoại đổ chuông.
Thấy người gọi tới là người của công ty Tô Diệu lập tức nghe điện thoại, nghe xong cô nhìn Trần Dương: "Ở công ty có chút việc gấp, tôi phải đi trước đây. Anh...phải chăm sóc tốt cho bản thân...nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, mặt Tô Diệu đỏ ửng lên, cô vội vàng lên xe. Không biết tại sao sau khi nói câu đó xong, tim cô đập rất nhanh.
Cùng lúc đó, tại cửa hàng Mercedes-Benz 4S.
Thẩm Hồng tiếc nuối tặng cho Tôn Tuyết chút ưu đãi, những ưu đãi này vượt quá quyền hạn của anh ta. Thực ra đây là ưu đãi Thẩm Hồng cho Tôn Tuyết, do Thẩm Hồng tự bỏ tiền ra bù lại nhưng để có được Tô Diệu, anh ta đành nhắm mắt cho không Tôn Tuyết.
Sau khi tiễn Tôn Tuyết đi, Thẩm Hồng tập trung toàn bộ nhân viên trong cửa hàng lại xếp thành hai hàng chỉnh tề, chờ chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.
Nhưng bọn họ đứng ngây ngốc ở đó mười phút mà tới một bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Ai nấy đều đứng tới đau cả chân rồi, có người ai oán nói: "Quản lý Thẩm, chúng ta chờ lâu như vậy rồi, tại sao vị chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu này vẫn chưa tới vậy?"
Thẩm Hồng xem đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi, chẳng phải bọn họ đã hẹn gặp vào lúc một giờ hay sao. Thẩm Hồng có chút sốt ruột, nói: “Mọi người chờ ở đây, tôi gọi điện thoại xem sao.”
Thẩm Hồng vào phòng làm việc của anh ta gọi điện thoại cho thư ký chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu, Mễ Tuyết.
"Alo, trợ lý Mễ đấy à? Xin chào, tôi là đại diện cửa hàng Mercedes-Benz, Thẩm Hồng. Sáng nay cô nói một giờ chiều chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu sẽ đích thân tới đây bàn chuyện hợp tác, tôi muốn hỏi một chút, chủ tịch của các cô đã tới chưa vậy?"
"Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi đã qua đó rồi."
"À? Đã đi rồi sao? Nhưng chúng tôi chưa gặp anh ấy mà!" Thẩm Hồng ngẩn người, lại hỏi tiếp: "Xin hỏi, chủ tịch của các cô mặc đồ gì? Đi xe gì vậy?"
Mễ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: "Chủ tịch mặc một bộ đồ bình thường, đi xe điện tới."
Mặc đồ bình thường, đi xe điện?
Không thể nào, Thẩm Hồng ngây người.
Lúc này, Mễ Tuyết lại nói tiếp: "Chủ tịch của chúng tôi rất khiêm tốn."
Thẩm Hồng đột nhiên hiểu ra, anh ta vội vàng nói: "Vậy được, cảm ơn trợ lý Mễ, tôi biết rồi."
Sau khi cúp máy, Thẩm Hồng vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc.
Mặc đồ bình thường, đi xe điện, là người khiêm tốn...
Vừa rồi người chồng phế vật của Tô Diệu tên là Trần Dương, vị chủ tịch mới của tập đoàn Huyễn Ngu, hình như cũng họ Trần.
Mẹ nó, không phải chính là anh ta đấy chứ!
Thẩm Hồng chạy tới trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng: "Mau lên, mau mời người vừa rồi quay lại đây, tôi không cần biết mọi người dùng cách nào, kể cả có phải dùng kiệu khiêng anh ta thì cũng phải khiêng anh ta về đây cho tôi!"
"Quản lý Thẩm, mời ai về thế?" Mọi người đều bối rối nhìn Thẩm Hồng chẳng hiểu ra sao.
Thẩm Hồng sốt ruột nói: "Chính là cái kẻ bám váy phụ nữ kia!"
"Hả!" Mọi người đều kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"