"Tấn công chân trái của hắn có15% tỷ lệ thành công”.
"Tấn công cổ hắn, có 18% tỷ lệ thành công!"
Tiểu Siêu vẫn đang đưa ra phản hồi, nhưng Ngưu Nhị không thèm nghe nữa.
Ngưu Ma Chiến Pháp rất mạnh, nhưng nó cũng có những tác dụng phụ nhất định, về cơ bản đây là điểm chung của bí pháp.
Ví dụ, bây giờ Ngưu Nhị đang ở trạng thái Ngưu Ma Chiến Pháp, tính khí của hắn liền trở nên rất độc tài và bốc đồng.
Hắn chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, bởi vì Ngưu Ma Chiến Pháp chỉ có thể kéo dài trong một khắc.
Sau một khắc, sẽ là thời kỳ hắn bị suy yếu.
Mạnh Tử Bình rất mạnh, không thể cho hắn cơ hội phản ứng.
"Tiếp thêm chiêu Ngưu Ma Oanh Thiên đây!"
Bùm!
Nắm đấm như một con rồng, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Ngưu Nhị ở Đạo Vương hậu kỳ, cú đấm này đã rất gần với cảnh giới Đạo Hoàng rồi!
Mạnh Tử Bình nhanh chóng lùi ra, hắn không đỡ cú đấm này.
"Sơ hở rõ rành rành, bộ pháp hỗn loạn, tâm trạng kích động, đau đớn rõ ràng làm người ta bị suy yếu đi”.
Sau hàng chục chiêu, Mạnh Tử Bình đi đến kết luận.
Nếu Ngưu Nhị sử dụng Ngưu Ma Chiến Pháp, hắn phải thận trọng về ba phần.
Sử dụng Ngưu Ma Chiến Pháp, sức mạnh sẽ rất lớn, nhưng không đánh được thì có ích gì.
"Lão nhị không nên sử dụng Ngưu Ma Chiến Pháp”.
Vẻ mặt Ngưu Đại lộ vẻ lo lắng hiếm thấy: “Hẳn là do Mạnh Tử Bình là đã gây áp lực quá lớn”.
Trần Dương nhìn Ngưu Nhị đang hừng hực khí thế tấn công Mạnh Tử Bình, khẽ thở dài, chiến đấu thì lúc nào cũng phải giữ được bình tĩnh.
Nếu là một trận chiến sinh tử, thì trận chiến này nguy hiểm đấy.
Quả nhiên, sau hàng trăm chiêu thức, Ngưu Nhị đã bị đánh bay khỏi lôi đài!
"Mạnh Tử Bình, thắng!"
Lạc Bắc Đẩu thông báo.
"Đã nhường rồi!"
Mạnh Tử Bình chắp tay một cái.
"Lão nhị, đệ không sao chứ?"
Ngưu Đại cùng những người khác vội vàng ra đón.
"Ta... Ta thua rồi!"
Ngưu Nhị có chút bực bội: “Ta không nên sử dụng Ngưu Ma Chiến Pháp”.
"Chiến thắng hay thất bại là chuyện thường của binh gia. Hôm nay đệ bị tên xấu xí kia đánh bại thì sau đánh lại là được rồi”.
Ngưu Đại nói: "Hơn nữa đệ chỉ vừa mới luyện được Ngưu Ma Chiến Pháp thôi, đợi một thời gian nữa, nắm chắc chiến pháp rồi thì hắn nhất định không phải đối thủ của đệ”.
"Huynh đệ tốt!"
Ngưu Nhị cảm động rưng rưng nước mắt.
Nhìn thấy Ngưu Nhị chỉ hơi yếu đi một chút, Trần Dương cũng an tâm.
"Sư đệ, ta ra sân đây”.
"Sư tỷ, cẩn thận, ta ở đây đợi tỷ quay lại”.
Trần Dương nói.
"Ừ!"
Bích Tiêu nhảy lên lôi đài, Kiều Uyển Thanh đã bổ sung được pháp lực mà cô ta đã tiêu hao ngày hôm qua sau một đêm hồi phục.
"Kiều sư tỷ!"
"Bích Tiêu sư muội!"
"Đắc tội rồi”.
Hai người đồng thanh.
"Tuế Nguyệt Băng Quyền”.
Không hề nương tay, Bích Tiêu vừa bắt đầu đã tung ngay tuyệt chiêu ra.
Kiều Uyển Thanh biết rằng chiêu thức này rất mạnh, nên cô ta không dám đỡ, chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
"Sư tỷ, đây không phải là phong cách chiến đấu của tỷ”.
Bích Tiêu vừa nói, vừa gia tăng lực đạo.
"Quang Âm Tiểu Tiễn!"
Mũi tên bắn đi như một ngôi sao băng.
Hàng triệu năm trước, Kiều Uyển Thanh và Bích Tiêu đã từng đấu với nhau, lúc đó cô ta đã áp đảo Bích Tiêu.
Một triệu năm sau, cô ta đã bị áp đảo lại.
"Đúng rồi, cô ta đã nuốt nguyên thai Đạo Hoàng. Lúc này, đã là bán Đạo Hoàng. Cảnh giới mạnh hơn ta một bậc, áp đảo ta là chuyện đương nhiên”.
Kiều Uyển Thanh nhìn Quang Âm Tiểu Tiễn lít nha lít nhít mà nổi cả da gà, Tuế Nguyệt Pháp của Hình Phạt Viện cũng rất mạnh, dù là đấu nhóm hay đấu đơn đều chiếm lợi thế.
"Lưu Quang Tuế Nguyệt!"
Tốc độ của Kiều Uyển Thanh tăng vọt tránh được Quang Âm Tiểu Tiễn.
"Sư muội, muội vẫn giống như trước đây. Dù có tấn công mạnh đến đâu, không thể đánh vào người ta thì có ích lợi gì?"
"Sư tỷ, ta đương nhiên biết năm đó tỷ đặc biệt chỉ điểm ta, ta sẽ khắc ghi trong lòng”.
Bích Tiêu cười nhẹ: "Nhìn đằng sau lưng kìa!"
Kiều Uyển Thanh đột ngột quay người lại, mũi tên mà cô ta đã tránh được không biết đã quay lại từ lúc nào.
Quang Âm Tiểu Tiễn sẽ quay lại, nếu không có lời nhắc nhở của Bích Tiêu, cô ta đã trúng chiêu rồi.
"Tan Biến!"
Kiều Uyển Thanh không chần chừ, khí Tuế Nguyệt vô tận quấn quanh mũi tên, nó đã tan biến trước khi nó chạm được tới cô ta.
"Pháp Tắc Băng Diệt”.
Tuế Nguyệt Băng Quyền được thi triển, khí Tan Biến đều bị đánh tan.
Đạo Vương viên mãn hoàn toàn không phải đối thủ của bán Đạo Hoàng.
Tuế Nguyệt Pháp của cô ta là Băng Diệt Chi Pháp, là pháp để sát sinh.
Sắp lên đến cảnh giới bán Hoàng rồi.
Luân chuyển!
Kiều Uyển Thanh muốn đảo ngược tình thế nhưng cô ta nghĩ nhiều rồi.
Đạo pháp đã bị đập tan bằng một cú đấm, đi thẳng đến trước mặt cô ta.
"Sư tỷ, tỷ thua rồi!"
Nắm đấm dừng lại ba centimet trước mặt Kiều Uyển Thanh.
Cơn gió từ nắm đấm thậm chí còn thổi bay tóc của cô ta.
Kiều Uyển Thanh nở một nụ cười gượng gạo, cô ta thậm chí còn không có thời gian để thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình, nhưng thua thì vẫn là thua.
"Đa tạ Bích Tiêu sư muội đã nương tay”.
"Sư tỷ đã nhường rồi”.
"Bích Tiêu, thắng!"
Sau khi Lạc Bắc Đẩu đưa ra thông báo, Bích Tiêu đã nhảy khỏi lôi đài và nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Dương, còn mấy người kia, họ vẫn đang an ủi Ngưu Nhị.
"Chúc mừng sư tỷ!"
"Nên cảm ơn đệ mới phải. Nếu không phải nhờ nguyên thai Đạo Hoàng của đệ, ta không thể áp đảo cô ta được”.
Nói đến đây, nút thắt nhỏ trong tim cô ấy như được gỡ bỏ, tâm niệm cô ấy trở nên thư thái hơn.
"Tỷ đã hứa với ta cái gì nhỉ?"
"Ồ, ta quên mất!"
Bích Tiêu lè lưỡi, Trần Dương đã nói sau này không muốn nghe cô ấy nói lời cảm ơn nữa.
"Tiếp theo là Đoạn Kỳ Lân và Tề Khang, đại sư huynh của Diễn Võ Viện. Đệ nghĩ ai sẽ thắng?"
Bích Tiêu đổi chủ đề.
Trần Dương sờ sờ cằm: “Hai người này ta không biết nhiều lắm, nhưng ta nghĩ Đoạn Kỳ Lân sẽ thắng”.
"Tại sao?"
"Người này là một ẩn số lớn, lúc chiến đấu và bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau, ra tay gọn gàng nhanh chóng, ngay cả Tiểu Siêu cũng không đoán được động tác tiếp theo của hắn”.
"Bởi vì người này không chơi theo lẽ thường”.
"Vậy thì tại sao đệ lại cho rằng Đoạn Kỳ Lân sẽ thắng?"
"Suy đoán cá nhân”.
Hai người đang trò chuyện, thì Đoạn Kỳ Lân và Tề Khang đã ra sân.
"Đại sư huynh cố lên!"
"Đại sư huynh là tuyệt nhất, nhất định có thể thắng”.
Trái lại Đoạn Kỳ Lân không có ai cổ vũ, chỉ có vợ chồng Đoạn Thiên Thai âm thầm cổ vũ con trai trong lòng.
"Tề Khang của Diễn Võ Viện!"
Tề Khang giới thiệu bản thân, nhưng Đoạn Kỳ Lân không nói gì, mím chặt miệng, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt bình tĩnh.
"Không thèm nói gì sao?"
Ánh mắt Tề Khang lạnh lùng, đây là đang xem thường mình sao?
Các đệ tử của Thiều Hoa Viện lớn lối như vậy sao?
"Nếu đã vậy, thì xúc phạm rồi!"
Tề Khang như một bóng ma, xuất hiện ở trước mặt Đoạn Kỳ Lân trong một phần vạn giây: “Vạn Đạo Quyền”.
Khi nắm đấm sắp đánh vào Đoạn Kỳ Lân, thì Đoạn Kỳ Lân di chuyển.
Hắn hơi ngả người về phía sau, dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của Tề Khang.
"Tránh được nắm đấm, thế chân thì sao?"
"Giảo Sát!"
Đoạn Kỳ Lân cũng đá chân ra.
"Bốp bốp bốp!"
Hai người đá chân vào nhau, như thể không đau chút nào.
Càng đánh, Tề Khang càng kinh ngạc, hai chân dần dần tê dại, trong khi đối phương vẫn đang gia tăng sức mạnh, như có một sức mạnh trong cơ thể đang thức tỉnh.
"Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử!"
Đoạn Kỳ Lân đột nhiên nói một câu, lộ ra vẻ bi thương.
Một nỗi buồn dâng lên trong lòng Tề Khang ngay lập tức.
"Bốp!"
Có sơ hở, Đoạn Kỳ Lân đột nhiên đá ra một cước, Tề Khang lùi lại ba bước, để lại một vết máu nơi khóe miệng.
Đạo Vương viên mãn, và Tề Khang, người đã rất gần với bán Đạo Hoàng, thế mà lại bị áp đảo bởi Đoạn Kỳ Lân.
Không ai xem trọng Đoạn Kỳ Lân, nhưng bây giờ Tề Khang thực sự đang bị thương.
"Trời cũng ghen, bất tín và …”
Khí tức trên người Đoạn Kỳ Lân càng ngày càng thê lương, khí thế trên người cũng liên tục tăng lên.
Có rất nhiều đạo tàn nhẫn trên thế giới này, nhưng thứ Đoạn Kỳ Lân tu luyện lại là đạo hữu tình.
"Đây không phải là Tuế Nguyệt Pháp, nhưng nó lại có thể chống lại Tuế Nguyệt Pháp!"
"Đây là công pháp gì?"
"Nhập Tình!"
Vẻ mặt của Đoạn Kỳ Lân lạnh lùng, khí thế của hắn cuối cùng tiếp tục đạt đến đỉnh điểm.
Khí tức bán Đạo Hoàng toát ra từ cơ thể hắn.
"Trời có tình, trời cũng già, người có tình, người không già, đây chính là đạo hữu tình của ta”.
"Thâm Tình Nhất Quyền”.
Cú đấm của Đoạn Kỳ Lân nhẹ nhàng, nhưng trong mắt người khác, cú đấm này đã đạt đến cực hạn.
Không chỉ vậy, cảm xúc bên trong cũng làm cho người ta rung động.
Đoạn Kỳ Lân bước ra khỏi lôi đài mà không hề có sự reo hò hay thậm chí là một tiếng động nào, mọi người vẫn còn đang sốc.
Mạnh Tử Bình nhìn Đoạn Kỳ Lân, trong lòng có chút kinh ngạc, bình thường không ai để ý đến hắn, ai biết hôm nay hắn đột nhiên lại ghê gớm thế.
Ngay cả hắn cũng có chút rung động trước sức mạnh của cú đấm đó.
Cho dù là Cô Chi Viễn, Kỷ Xuân, hay Hồng Đình Phương, hắn chưa bao giờ coi họ ra cái đinh gì, vì vậy hắn đã mượn tay Trần Dương trừ khử Kỷ Xuân.
Nhưng Đoạn Kỳ Lân lại khiến hắn phải chú ý tới, hắn biết từ hôm nay trở đi, hắn phải đề phòng thêm một người nữa, chính là Đoạn Kỳ Lân.
Trần Dương trầm tư, anh cảm nhận được cảnh giới cực hạn.
Cực Thống Chi Đạo của anh là một loại cảnh giới cực hạn, đến bây giờ vẫn phát huy ra uy lực cực lớn.
Và khi cảnh giới của anh tăng lên, uy lực của Cực Thống Chi Đạo cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Nhưng cảnh giới cực hạn của người này vẫn chưa đủ thuần túy, lẽ nào chưa hoàn toàn nhập đạo, nhập đạo bằng bi tình sao? Chẳng trách bị từ chối mà vẫn còn điềm tĩnh như vậy, loại người này quả là đáng sợ!"
Trần Dương nhìn Đoạn Kỳ Lân, rồi đến Kiều Uyển Thanh, nếu Kiều Uyển Thanh đồng ý hắn, thì sẽ rất nguy hiểm.
"Chúc mừng, Đoạn sư huynh!"
Kiều Uyển Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó nói.
Ai ngờ Đoạn Kỳ Lân nghe thấy lời chúc mừng của Kiều Uyển Thanh, vui mừng nhảy cẫng lên, giống như một người điên: “Kiều sư muội chúc mừng ta, các ngươi có nghe thấy không? Kiều sư muội chúc mừng ta đấy”.
Mọi người đều ở xa, Kiều Uyển Thanh cũng có vẻ xấu hổ.
Đoạn Kỳ Lân trìu mến nói: "Kiều sư muội, muội yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng!"
Kiều Uyển Thanh đỡ trán, cô ta biết sẽ như thế này mà.
Đúng lúc này, Hồng Đình Phương ra sân.
Đối thủ của hắn là La Phong từ Đạo Binh Viện.
"Hồng Đình Phương của Hình Phạt Viện!"
"La Phong từ Đạo Binh Viện”.
La Phong nhìn Hồng Đình Phương sơn móng tay, trang điểm, ăn mặc còn kiều diễm hơn cả phụ nữ, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.
"Giới tính của ngươi là gì? Phải đàn ông không vậy?"
La Phong ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
"Hì hì, ngươi nghĩ là trai thì là trai mà gái thì là gái!"
Hồng Đình Phương nhìn La Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy lạnh lùng.