Hai người đều bị sức mạnh của đối phương đẩy lui.
Lần này Bích Tiêu cảm thấy thực sự kinh ngạc.
Tuy là có sự trợ giúp của Tiểu Siêu, nhưng cô ấy cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Bởi vì cô ấy chỉ chăm chú vào tấn công, dù đã đánh vào sơ hở của hắn, nhưng vẫn bị đối phương ngăn lại một cách dễ dàng!
“Thế trận của sư tỷ bị loạn rồi, hiện giờ tốt nhất là phòng thủ, có Tiểu Siêu nên có thể dự đoán được sự lợi hại của đối phương”.
Trần Dương nhìn lên phía lôi đài, nhưng cũng thầm cảm thấy phục người này, lấy yếu đánh mạnh, dù chỉ thiên về phòng ngự thôi cũng vô cùng lợi hại.
“Mong là sư tỷ sẽ hiểu được”.
Người ngồi xem không bàn luận mới là quân tử thực thụ, Trần Dương biết rằng Bích Tiêu là một cô gái mạnh mẽ, vậy nên anh cũng sẽ không nhắc nhở cô ấy.
Lúc này Bích Tiêu sực tỉnh: “Thực lực ta mạnh hơn hắn, nên đâu nhất thiết phải tấn công nhỉ, chi bằng để cho hắn tấn công là được rồi”.
Nghĩ vậy, cô ấy liền lấy ra một tấm quang thuẫn màu xanh lam.
Sầm Kim nheo mắt, hắn hiểu được ý của Bích Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: “Cô ta thật là thông minh, biết rằng tấn công mãi cũng không có hiệu quả, nên bắt đầu chuyển sang phòng thủ sao?”
“Tuế Nguyệt Đạo, tăng tốc trăm lần”.
Giây phút đó, hai chân hắn giống như được gắn tên lửa vậy, tốc độ tăng lên trăm lần.
Ngay cả thần niệm cũng khó mà bắt được, đây cũng là cực hạn mà thân xác hắn có thể tiếp nhận được.
Xoẹt!
Bích Tiêu hoa mắt, Sầm Kim biến mất ngay trước mặt mình, đợi đến khi bản thân kịp phản ứng thì nhận ra một luồng sức mạnh truyền đến từ phía sau.
Nếu không có quang thuẫn hộ thể, nhất định sẽ bị thương.
“Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá!”
Đây chính là phương pháp phá vỡ cục diện mà Sầm Kim nghĩ ra.
Trần Dương thầm chắt lưỡi, quả thật thông minh, có thực lực, có đầu óc, kẻ địch như vậy mới đáng sợ.
“Quét được kẻ địch sắp tấn công tới với tốc độ một phần mười nghìn tốc độ ánh sáng, hắn có thể sẽ tấn công vào phần lưng, cổ, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Tiểu Siêu nhắc nhở.
Trong lòng Bích Tiêu cảm thấy không phục, thực lực của mình rõ ràng mạnh hơn hắn, nếu như đánh không lại đối phương, vậy thì mất mặt quá thể.
“Tuế Nguyệt Trảo Trạch!”
Hai tay Bích Tiêu miết pháp quyết, không gian xung quanh liền trở nên méo mó.
Ngươi dựa vào tốc độ nhanh, vậy ta sẽ hạn chế tốc độ của ngươi, khiến ngươi không thể chạy nổi.
Chân Sầm Kim trở nên mềm nhũn, cảm giác như đang lún sâu vào đầm lầy, hắn muốn rút chân ra nhưng lực bất tòng tâm.
Độ lún còn gấp ba lần bình thường.
“Quang Âm Tiểu Tiễn!”
“Nhật Nguyệt Luân Chuyển!”
“Nhật Nguyệt Băng Quyền!”
Bích Tiêu không ra tay thì thôi, ra tay một cái là vô cùng gọn gàng, không để cho đối phương có cơ hội phản kháng!
“Tuế Nguyệt Đạo. Hai trăm nghìn đạo quyền!”
Cánh tay Sầm Kim đột nhiên phồng lên, kinh mạch toàn thân nổi lên, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
Quyền này quả thật quá nặng so với hắn.
Một trăm năm mươi nghìn đạo quyền đã khiến Phong Lưu Niên thấy nặng rồi, hai trăm nghìn thì quả thực vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Tuế Nguyệt Pháp của Diễn Võ Viện gốc gác là dựa vào sức mạnh của Tuế Nguyệt để cấm phong đạo pháp thần thông, dung hợp các môn pháp đặc biệt lại với nhau.
Càng về sau thì càng khó tu luyện, độ khó tăng lên gấp nhiều lần.
Hạt giống tốt, đúng là một hạt giống tốt.
Phong Lưu Niên vui mừng khôn xiết.
Bọn họ nói Tuế Nguyệt Pháp của Diễn Võ Viện chỉ được cái động tác đẹp thôi, thật là ngu ngốc!
Bộ Tuế Nguyệt Pháp của bọn họ càng luyện thì uy lực sẽ càng lớn.
Thậm chí ông ta còn cho rằng, bộ Tuế Nguyệt Pháp của Diễn Võ Viện là mạnh nhất, quan trọng nhất là phải luyện được đến cực đỉnh.
“Đoàng!”
Đòn công kích của hai người lại va vào nhau, lần này Bích Tiêu lùi về phía cạnh lôi đài, còn Sầm Kim thì ngã xuống đất.
Thiên phú tốt, có điều căn cơ hơi yếu một chút.
Thân thể cũng không mạnh.
Nếu như sức mạnh thân xác có thể theo kịp được, thì một đòn này cũng khó nói được ai thắng ai thua.
Nhìn Sầm Kim lịm đi, Phong Lưu Niên tự hiểu kết quả sẽ ra sao, ông ta đến đỡ hắn dậy, kiểm tra một hồi, chỉ bị thương nhẹ thôi nên thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta nhận thua!”
Phong Lưu Niên ôm Sầm Kim đi xuống lôi đài.
Lạc Bắc Đẩu nhìn Phong Lưu Niên một cái, quả nhiên là hạt giống tốt, nếu như được đào tạo tử tế, chắc chắn sẽ trở thành nhân tài có sức chiến đấu vượt cấp.
“Bích Tiêu, thắng!”
“Sư đệ, ta thắng rồi!”
Bích Tiêu vô cùng kích động, trận chiến vừa rồi cô ấy thiếu chút nữa là thua. Cũng may thân xác đối phương kém xa cô ấy, nếu không thì người thua chắc chắn là cô ấy rồi.
“Không hổ danh là sư tỷ của ta, lợi hại thật đó”.
Trần Dương giơ ngón tay cái lên.
“Trận chiến tiếp theo là đến đệ rồi, cố lên, làm thế nào để cả ba huynh đệ chúng ta cùng vào được chung kết, lọt vào top ba thì càng tốt!”
Bích Tiêu nói.
“Đệ sẽ cố hết sức!”
Trần Dương nhảy lên lôi đài.
“Hình Phạt Viện, Diệp Lương thần!”
Đoạn Kỳ Lân nhìn Trần Dương một cái, suy nghĩ một hồi: “Thiều Hoa Viện, Đoạn Kỳ Lân!”
“Kỳ Lân đã lên đài rồi, chỉ cần đánh thắng là có thể lọt vào top bốn”.
“Đừng sốt ruột, ta tin tưởng con trai!”
Đoạn Thiên Nhai vỗ vỗ tay vợ nói.
“Đắc tội!”
Trần Dương chắp hai tay.
Dứt lời, Đoạn Kỳ Lân liền vọt tới.
“Thâm Tình Nhất Quyền!”
Vừa lên đài đã tung chiêu lớn rồi, nguyên nhân là do hắn cảm nhận được sức uy hiếp mãnh liệt từ cơ thể Trần Dương.
“Đẳng thứ tư tăng thêm mười phần lực!”
“Đoàng!”
Đoạn Kỳ Lân lùi về sau ba bước, Trần Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích!
Đoạn Kỳ Lân hít sâu một cái, nói: “Quả nhiên ngươi rất mạnh!”
“Nhưng ta đã đồng ý với Kiều sư muội rồi, nhất định phải vào được trận chung kết!”
Nói đoạn, khí thế trên người hắn bắt đầu tăng vọt.
Trong nháy mắt đã đột phá lên bán Đạo Hoàng.
“Hoa rơi vốn là vật vô tình, hóa thành cát bụi để bảo vệ hoa!”
Một cảm giác vô cùng thê lương xuất hiện trong lòng Trần Dương.
Bi tình, khổ tình, ngược tình sao?
Trần Dương cười cười, đạo cực hạn này cũng buồn cười thật!
“Thống Khổ Trầm Luân!”
Trần Dương cong ngón tay một cái, Đoạn Kỳ Lân liền bị thống khổ bao vây.
Da dẻ của hắn cảm thấy đau đớn, sau đó cơn đau lan dần vào bên trong thịt, rồi từ lớp thịt thấm vào xương cốt, thông qua xương cốt xuyên đến kinh mạch rồi lục phủ ngũ tạng.
Thậm chí hắn còn cảm thấy mỗi sợi tóc đều đang kêu rên.
Rồi sau đó đủ loại thống khổ dâng lên tận óc.
Đoạn Kỳ Lân quỵ xuống đất, khom người, mặt đầy thống khổ, hắn gắng gượng cắn răng ngẩng đầu lên, nói: “Đây… đây là đạo gì?”
“Đạo thống khổ!”
Trần Dương nói: “Ngươi đã lầm đường lạc lối rồi, một khi đi đến cực hạn, tỷ ấy sẽ chết!”
“Cái gì, ngươi…”
Đoạn Kỳ Lân khiếp sợ nhìn Trần Dương: “Ngươi…”
“Lấy hữu tình để nhập đạo vô tình, ngươi định hoàn thành con đường giết thê để chứng đạo sao? Lòng dạ thật ác độc!”
Trần Dương nói: “Có câu nói này rất hay, trong thống khổ mới ngộ ra được thống khổ, gặp chuyện bi ai mới biết thâm tình!”
“Ngay từ đầu, ngươi đã đi lầm đường lạc lối rồi, đạo của ngươi quá nhỏ bé, hơn nữa không thể thành đạo được”.
Lời của anh giống như một mũi khoan xuyên trúng tim hắn.
“Ta đi nhầm? Không… không thể nào!”
Đoạn Kỳ Lân ngẩng đầu, con ngươi đỏ ngầu nhìn về phía Trần Dương: “Ngươi đang làm loạn đạo tâm của ta!”
“Nực cười!”
Trần Dương cười: “Ta chỉ cần một quyền là hạ được ngươi, đâu cần phải làm loạn đạo tâm làm gì!”
“Huống hồ ngay cả đạo thống khổ của ta mà ngươi cũng không thoát ra khỏi được, giờ đến khả năng động thủ còn không có!”
Đạo thống khổ đã phóng đại nỗi đau khổ của hắn lên vô hạn, bi tình cũng là một loại thống khổ, giờ phút này Đoạn Kỳ Lân cảm thấy nội tâm mình dường như bị hàng chục nghìn con kiến gặm nhấm, hoàn toàn không có khả năng trả đũa.
“Đây là đạo gì?”
Hai tay Đoạn Kỳ Lân chống đỡ trên đất, mồ hôi nhỏ xuống liên hồi.
“Ngươi muốn học sao? Đáng tiếc, ta không dạy nổi ngươi”.
Trần Dương cười một tiếng, cong ngón tay bắn ra, Đoạn Kỳ Lân liền ngã xuống khỏi lôi đài.
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, anh chỉ cần dùng đến hai chiêu rưỡi.
Nửa chiêu cuối cùng anh dùng để đánh ngã Đoạn Kỳ Lân ra khỏi lôi đài.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cuộc chiến kết thúc như vậy thật sao?
Đơn giản vậy à?
Vợ chồng Đoạn Thiên Nhai trố mắt nhìn nhau, vô cùng sợ hãi.
Dựa vào tu vi hiện giờ của bọn họ thì có thể nhìn ra được vì sao mà trận chiến khép lại nhanh đến thế, là vì đối phương quá mạnh.
Lạc Bắc Đẩu nhìn Trần Dương một cái thật lâu, anh khiến ông ta cảm thấy một cảm giác không thể nhìn thấu!
Vẻ mặt Chiến Kiếm Phi đầy lo lắng, trong lòng thầm nghĩ: “Đồ nhi à, con phải giấu nghề đi chứ, nếu con cứ tiếp tục như vậy, thì vi sư sẽ mất con thật đấy”.
Vẻ mặt Ngải Diệp Thanh vẫn còn nguyên sự kinh hãi.
"Sư đệ, sư đệ là trâu nhất! Sư đệ, sư đệ là ngầu nhất!"
Đám sư huynh cổ vũ dưới đài hô lớn!
“Sư tỷ!”
Trần Dương xuống lôi đài, đi đến chỗ Bích Tiêu.
“Rốt cuộc thực lực của đệ đến đâu?”
Bích Tiêu vẫn cảm thấy tò mò, đúng là một khi đã khơi dậy sự tò mò của phụ nữ, họ sẽ truy đến cùng.
“Bán Đạo Vương, đệ đã tu luyện một loại công pháp có thể che giấu tu vi, nên mọi người nhìn đệ chỉ biết là Siêu Thoát hậu kỳ!”
“Nếu như ta nhớ không lầm, khi ta mới quen đệ thì đệ mới chỉ đạt đến Siêu Thoát trung kỳ thôi mà?”
Trần Dương nói: “Không đâu, khi đó đệ cũng đã đạt đến bán Đạo Vương rồi”.
Trần Dương chỉ còn biết giấu giếm, nếu như mấy năm nữa anh đột phá lên Đạo Hoàng, thì biết giải thích thế nào kia chứ?
Người khác thì cần đến mấy chục nghìn thậm chí là một triệu năm mới có thể đột phá, vậy mà anh chỉ cần có mấy năm, Bích Tiêu nghe vậy chắc chắn sẽ cảm thấy kinh hãi.
Thì ra là như vậy!
Bích Tiêu bừng tỉnh: “Vậy cũng tốt, ẩn giấu thực lực, nếu thế không ai biết được thực lực thật sự của đệ rồi”.