Trần Dương bất lực nói: "Anh không muốn lừa em!"
Đôi khi thực tế thật phũ phàng, lúc nãy còn bắt nạt người ta, giây sau lại bảo rằng bản thân đã có vợ rồi.
Quá tàn nhẫn.
Nhưng một số chuyện sớm muộn gì cũng sẽ biết, Trần Dương không muốn giấu giếm, cũng sẽ không giấu giếm.
Lúc này, anh chợt cảm nhận được một luồng hơi ấm ở ngực.
"Nhân Nhân, xin lỗi!"
Nhìn Diêu Nhân Nhân khóc, Trần Dương có chút bối rối.
“Xin lỗi, thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh”, Trần Dương vội vàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt cô ta.
"Ah...”
Diêu Nhân Nhân cắn vào vai anh.
Những chiếc răng khểnh sắc nhọn đâm vào da anh, máu đỏ chảy ra từ miệng cô ta.
Trần Dương đau đớn đến mức toát mồ hôi, nhưng không dám động đậy, cũng không dám gồng lên.
Bởi vì sau khi luyện được Thiên Ma Thân, sức mạnh của anh đã tăng lên rất nhiều, có khi sẽ làm gãy răng của cô ta mất.
Anh chỉ có thể để cô ta cắn mình.
“Cắn chết anh, cắn chết anh đồ khốn kiếp!”, Diêu Nhân Nhân vừa cắn vừa nói mà giọng lạc cả đi.
Nói rồi, cô ta liền nhả ra, nhìn vết thương đang chảy máu, nước mắt cô ta lại rơi lã chã.
"A-ca, xin lỗi, em không nên cắn anh”.
“Chỉ là em quá sợ hãi thôi”, cô ta hoảng sợ, ánh mắt đầy sự hoảng loạn.
"A-ma không còn nữa, a-ba cũng đã rời xa em, bây giờ đến ngay cả anh cũng phải đi, sau này không ai cần Nhân Nhân nữa rồi”.
Lúc này, Diêu Nhân Nhân giống như một con mèo con bị thương, toàn thân co quắp, cơ thể run rẩy không ngừng.
Trần Dương nhìn mà thấy xót xa.
“Đừng lo lắng, a-ca sẽ không bỏ rơi em đâu, đợi a-ca xử lý xong hết chuyện bên ngoài, a-ca sẽ quay lại thăm em, được không?”, Trần Dương ôm cô ta vào lòng, nhè nhàng dỗ.
"Có thật không?"
“Thật 100%!”, Trần Dương nghiêm túc nói.
"Vậy anh không được lừa em đấy”.
"Không bao giờ lừa em cả”.
Nghe Trần Dương nói vậy, Diêu Nhân Nhân bật cười ngay lập tức.
"Nếu anh dám lừa em, em sẽ cắt anh!"
Trần Dương nghe xong câu nói này liền cảm thấy bên dưới lạnh lẽo, con bé này không nói đùa đâu, đã nói là làm.
“Sẽ không đâu”, Trần Dương cười khan.
“Đau không?”, em thổi cho anh nhé, cô ta nằm lên người Trần Dương, cả cơ thể đè lên người anh.
"Phù ~ phu ~ đỡ hơn chưa?"
"Ừ, đỡ hơn nhiều...”
Trần Dương còn chưa kịp nói xong, Diêu Nhân Nhân đã cúi đầu xuống và liếm nhẹ vào vết thương.
Ui!
Trần Dương hít một hơi lạnh, hơi đau, nhưng là tê rần rần rần, giống như có dòng điện chạy qua.
Khiến cho anh không nhịn được phát ra tiếng.
"A-ca…”
Diêu Nhân Nhân ngẩng đầu lên, liếm đôi môi đỏ mọng của mình.
Một vết máu vẫn còn lưu lại nơi khóe miệng cô ta.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Trần Dương, ngay lập tức khơi dậy ham muốn trong anh.
Như thể cảm thấy điều gì đó, Diêu Nhân Nhân mỉm cười quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi xuống...
Diêu Nhân Nhân đã trở thành một nữ hiệp sĩ điên cuồng trong đêm nay, nhưng vẫn không địch lại nổi cây roi của Trần Dương, cuối cùng đã thua trận.
Đến khi ánh bình minh chiếu rọi, cuộc chiến mới dừng lại.
Trần Dương ôm Diêu Nhân Nhân, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, chìm vào giấc ngủ.
Đội điều tra hình sự thành phố Tây Xuyên.
Hôm nay là ngày Liêu Hóa Long được thả, sau bảy ngày thẩm vấn, cuối cùng hắn cũng được thả.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay, hắn liền muốn khóc.
Đậu má, nhất định phải bắt được kẻ đã khiến hắn phải ở trong trại giam bảy ngày.
Sau khi được thả, Liêu Hóa Long mua một vé đường sắt cao tốc, lao thẳng đến Nam Cương.
Sau khi đến Nam Cương, hắn đã lái xe đường núi cả đêm, cuối cùng cũng về đến Ngũ Độc Giáo.
Khi nhìn thấy trên tường phủ vải trắng, hắn đã sốc hoàn toàn.
Gì thế này?
Ai chết à?
Hắn đến cổng sơn trại, khai báo danh tính xong thì vào được bên trong.
Cảnh tan hoang trước mặt khiến hắn chết lặng.
Chuyện quái gì đây?
Ngũ Độc Giáo gặp nạn?
“Này cậu, đứng lại tôi hỏi!”, Liêu Hóa Long ngăn một đệ tử lại và hỏi: “Chuyện gì xảy ra trong thời gian tôi vắng mặt ở Ngũ Độc Giáo vậy? Tại sao trên tường lại treo khăn trắng? Sao lại tan hoang thế này, có chuyện gì vậy!"
Liêu Hóa Long là người thân cận của Diêu Thánh Nguyên, nếu không Diêu Thánh Nguyên đã không giao Cổ Vương 4 cánh cho hắn nuôi dưỡng.
"Thủ lĩnh Liêu”.
Đệ tử nhận ra Liêu Hóa Long trong nháy mắt.
“Không cần đa lễ”, Liêu Hóa Long đắc ý xua tay.
"Anh còn chưa biết đấy, Thế Tôn đã quy tiên rồi”.
Cái gì?
Thế Tôn, đã quy tiên rồi?
Đầu Liêu Hóa Long ong ong trống rỗng.
"Mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì!"
"Là...”
Mười phút sau, Liêu Hóa Long cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra với Ngũ Độc Giáo.
Hắn giậm chân chua xót nói: "Mẹ kiếp, cơ hội tốt như vậy mà mình lại bỏ lỡ mất!"
Hắn là kẻ thân tín của Diêu Thánh Nguyên, nếu hắn có mặt vào lúc đó, thì có phải là Thế Tôn Nhân Nhân sẽ phong hắn lên làm Pháp Vương rồi không?
Nghĩ đến đây, hắn càng căm ghét kẻ đã đưa hắn vào trại giam.
"Thôi được rồi, cậu đi đi”.
Đợi đến khi tên đệ tử rời đi, Liêu Hóa Long liền ra sức dụi mắt, khiến cho cặp mắt hắn trở nên đỏ hoe, cố nặn ra một ít nước mắt, kêu khóc: "Thế Tôn, tại sao lại không đợi tôi...”
Vừa khóc, hắn vừa đi về phía đại sảnh nghị sự.
Lúc này Trần Dương đang vui vẻ nằm trên ghế, gối đầu trên đùi Diêu Nhân Nhân, cô ta lột vỏ nho, sau đó bỏ vào miệng rồi mớm cho Trần Dương ăn.
Đang vui vẻ ăn nho, thì nghe thấy tiếng khóc như tiếng lợn bị chọc tiết bên ngoài.
“Ai thế, ai lại đi khóc giữa thanh thiên bạch nhật vậy?”, Diêu Nhân Nhân nhíu mày hỏi.
"Bẩm Thế Tôn, thủ lĩnh Liêu đến rồi ạ!"
Thủ lĩnh Liêu? Thủ lĩnh Liêu nào?
Đang nói chuyện, thì Liêu Hóa Long khóc lóc bước vào đại sảnh.
"Thuộc hạ Liêu Hóa Long, tham kiến Thế...”
Hắn còn chưa nói xong, thì nhìn thấy Trần Dương đang nằm trên đùi Diêu Nhân Nhân, hắn đã bị sốc hoàn toàn.
Ngay sau đó, hắn đứng dậy chỉ vào Trần Dương chửi bới: "Cậu làm gì vậy? Còn không xuống mau đi? Vị trí đó là để cho cậu ngủ đấy à?"
Loạn rồi!
Lão Thế Tôn vừa qua đời, những người này đã leo lên đầu Thế Tôn mới ngồi rồi, thật là vô kỉ luật.
Cũng may là hắn đã trở lại, nếu không con gái của Lão Thế Tôn đã bị ức hiếp đến chết rồi.
Thấy Trần Dương không nhúc nhích, hắn lập tức tức giận: "Mày bị điếc à? Cút ngay cho ông”.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Diêu Nhân Nhân ngay lập tức tối sầm lại.
Trần Dương cũng khó hiểu, là thằng ranh nào dám chỉ vào mình mà chửi thế.
Anh quay đầu lại nhìn, sững sờ.
Chết tiệt, đây không phải là người bị Vu Lan bắt sao, sao hắn lại ở đây?
Chả nhẽ Vu Lan không tra hỏi được điều gì à?
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút xuống đi”.
Nói xong, hắn xắn tay áo, bước lên.
"Anh...”
"Bốp!"
Anh đang định mở miệng nói, thì Diêu Nhân Nhân đã tát cho hắn một cái, nhẹ giọng quát: "Ông là ai, dám chỉ tay vào Hộ Giáo Đại Pháp Vương, muốn chết à?"
Lực tát rất mạnh, mặt Liêu Hóa Long sưng phồng lên ngay lập tức.
Hắn ôm mặt, nhìn Trần Dương đầy hoài nghi.
Cái... cái gì?
Thằng oắt này là Đại Pháp Vương?
Không đời nào!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết xin lỗi Đại Pháp Vương sao?"
Trần Dương ngồi dậy, mỉm cười nhìn hắn.
Liêu Hóa Long nhìn Trần Dương, nhớ lại những gì đệ tử lúc nãy đã nói với hắn.
Hộ Giáo Đại Pháp Vương là một con quỷ giết người không chớp mắt, là một người bị quỷ ám, Chu Minh Pháp Vương đã bị hắn giết chết.
Làm sao có thể?
Thằng oắt bé tí này sao có thể giết chết Chu Minh Pháp Vương được?
Liêu Hóa Long vô cùng nghi ngờ.
Nhìn thấy hắn vẫn ngẩn người đứng đó, Diêu Nhân Nhân liền trở nên tức giận, bước xuống tát cho hắn một cái nữa.
Bốp!
Bây giờ, mặt bên kia của hắn cũng sưng tấy lên rồi.
Cái tát này cũng làm cho Liêu Hóa Long tỉnh ra, hắn thống khổ nói: "Thế Tôn, sao Thế Tôn có thể tát tôi như vậy? Tôi là thân tín của Lão Thế Tôn cơ mà”.
"Tôi cũng vừa mới trở lại giáo, trước đó tôi vẫn luôn đi làm nhiệm vụ do Lão Thế Tôn giao cho. Tôi đây cũng là lo cho sự an toàn của Thế Tôn, cho rằng Thế Tôn bị người ta bức hại, cho nên...”
"Thân tín? Tại sao tôi lại không biết a-ba có ông là thân tín nhỉ?”, Diêu Nhân Nhân cười lạnh lùng nói.
"Thật 100% đấy ạ, tôi quả thực là thân tín của Lão Thế Tôn mà. Chỉ là bình thường tôi rất kiệm lời, ít khi ra mặt. Nếu không tin tôi thì có thể đi hỏi người khác. Dù tôi xấu xí nhưng rất nhiều người trong giáo biết tôi đấy ạ”.
Lúc này, Diêu Nhân Nhân cho gọi đến một đệ tử bình thường, sau khi hỏi han một hồi, cô ta thấy rằng Liêu Hóa Long không nói dối, bèn nói: "Cứ coi như ông không nói dối đi, nhưng ông đã mạo phạm đến bề trên, xúc phạm đến Hộ Giáo Đại Pháp Vương, theo quy tắc của giáo, xử ông tội chết”.
"Người đâu, lôi tên này ra ngoài xử chết”.
"Lạy Chúa, Thế Tôn, tôi luôn một lòng trung thành, Thế Tôn không thể không biết phân biệt đúng sai thế được”.
"Còn dám nói tôi không phân biệt được đúng sai à, được lắm, thêm một lý do để giết ông rồi đấy”.
Sao cơ?
Ý tôi không phải như vậy.
Liêu Hóa Long suýt nữa ngất xỉu.
Hắn quỳ trên mặt đất van xin: "Thuộc hạ thật sự không biết đó là Hộ Giáo Đại Pháp Vương, xin Thế Tôn hiểu cho ạ”.
"Thôi đừng có ngụy biện nữa, người đâu, lôi ra ngoài xử chết!"
"Vâng!"
Lúc này, một vài tên to con bên cạnh bước đến kéo hắn đi.
Liêu Hóa Long giờ vô cùng hối hận, nếu sớm biết như này hắn đã không quay về, giờ thì hay rồi, về để chết.
Haizz.
Nếu không phải Cổ Vương 4 cánh đột ngột cắt đứt liên lạc với hắn thì hắn đã không tụt từ cảnh giới Phản Phác xuống Tiên Thiên, nếu có sức mạnh của cảnh giới Phản Phác thì hắn đã trốn thoát từ lâu rồi.
Không, không thể nằm im chờ chết như này được!
Đúng lúc hắn định bỏ trốn.
Thì Trần Dương đột nhiên đứng lên: "Được rồi, các ngươi lui cả đi”.
Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Dương, mấy tên to con nhanh chóng lui xuống.
“Đứng dậy đi, không biết thì không có tội, tôi tha tội cho anh”, Trần Dương nhìn hắn cười nói.
Sao cơ?
“Đại Pháp Vương nói thật chứ ạ?”, Liêu Hóa Long cứ ngỡ rằng mình đã nghe nhầm, vị Đại Pháp Vương này sao lại dễ tính thế chứ?
“Đương nhiên”, Trần Dương gật đầu nói: “Vì anh là thân tín của Lão Thế Tôn, không thể để cho anh chết một cách lãng phí như vậy được”.
“Đội ơn Đại Pháp Vương, đội ơn Đại Pháp Vương!”, Liêu Hóa Long vui mừng khôn xiết.
“Được rồi, anh lui xuống đi”, Trần Dương xua tay nói.
"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui”.
Liêu Hóa Long cất giọng kính cẩn lui xuống, ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, hắn cảm thấy như thể mình đã quên điều gì đó.
Ây, ngu quá, hắn đến là để cầu xin Thế Tôn ban cho chức Pháp Vương cơ mà.
Giờ thì hay rồi, Pháp Vương chả thấy đâu, lại còn đắc tội với Thế Tôn.
Tuy nhiên, Hộ Giáo Đại Pháp Vương có vẻ khá dễ tính, hay là tìm anh ta nói chuyện nhỉ?
Trần Dương sẽ không bao giờ nghĩ rằng Liêu Hóa Long sẽ thu hút được sự chú ý của anh.
“A-ca, sao anh không giết ông ta?”, Diêu Nhân Nhân mím môi khó chịu.
"Liêu Hóa Long này rất được, rất trung thành với Ngũ Độc Giáo, thực lực cũng rất mạnh, giữ lại anh ta sẽ có ích hơn là giết anh ta”.
"Nhưng, ông ta đã xúc phạm anh”.
"Ha ha...”
Trần Dương cười tủm tỉm ôm cô ta vào trong lòng, nói: "Em bây giờ đã là Thế Tôn của Ngũ Độc Giáo, không được tùy hứng như trước nữa, có biết không?"
"Em cứ tùy hứng đấy”.
Cô ta vừa nói vừa đẩy Trần Dương ngã xuống ghế, sau đó kêu tên đệ tử đang canh giữ đại sảnh lui ra ngoài.
Ầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại hai người họ trong đại sảnh.
Diêu Nhân Nhân liếm lưỡi dụ dỗ: "Bây giờ, em sẽ tùy hứng cho anh xem”.