Trong đó không những có nguy cơ lạc đường mà còn có nguy cơ mất mạng nữa.
Thế nên Trần Dương cũng cẩn thận hơn.
Anh có la bàn định giới, có thể ghi chép lại đường đi, thế nên anh cũng không cần phải lo về vấn đề lạc đường trong Hỗn Độn.
Hỗn Nguyên Kiếm cũng đủ dùng.
Thông qua thông đạo phụ thuộc của vũ trụ chủ tối cao, Trần Dương thẳng tiến vào Hỗn Độn.
Khí Hỗn Độn đậm đặc như nước, đậm đặc hơn lần phun trào thứ 10 gấp trăm lần.
Tính ăn mòn cực mạnh nhưng cũng chẳng là gì với Trần Dương.
Men theo đường nhân quả thoắt ẩn thoắt hiện, anh vào sâu trong Hỗn Độn, sau đó dùng la bàn định giới để ghi lại tuyến đường đi.
Khí Hỗn Độn vô tận bị Trần Dương hấp thu vào trong vũ trụ bên trong cơ thể.
Dù những năm qua Trần Dương không quá chú trọng tu luyện thì một vũ trụ độc lập cũng đã có thể dung nạp đến 30 nghìn tinh vực!
Nói thật, giới hạn trên của vũ trụ trung cấp đến vũ trụ cao cấp ở đâu Trần Dương còn không biết!
Có thể là 1 triệu tinh vực, cũng có thể là 10 triệu tinh vực!
Cái này cần rất nhiều thời gian.
Nhưng vẫn may, trong Hỗn Độn không tính năm, trong này không có khái niệm thời gian, không gian.
Ngoại giới trôi qua cả tỉ năm, trong Hỗn Độn chẳng qua chỉ là chuyện trong một nháy mắt.
Điều tuyệt nhất là Trần Dương có đủ thời gian tu luyện trong Hỗn Độn.
Không biết Trần Dương đã đi vào trong Hỗn Độn bao nhiêu dặm, chặng đường này anh đã thu hoạch được rất nhiều đồ tốt!
Thậm chí anh còn giết được một con hung thú Hỗn Độn.
Con hung thú Hỗn Độn đó có cả triệu cái xúc tu, không có linh trí, chỉ có bản năng.
Không ngừng cắn nuốt nó có thể nhìn thấy được tất cả mọi việc.
Hạt nhân hung thú sau khi bị chém là đồ tốt, có tác dụng rất lớn với Đại Thiên Tôn!
Đưa vào thế giới trong cơ thể, tất cả thế giới đồng thời mở rộng thêm 100 nghìn tinh vực!
Trần Dương chà tay, tuy hung thú Hỗn Độn khó nhằn nhưng nếu giết được rồi thì lời to!
Chỉ một điều đáng tiếc là thịt hung thú khó nuốt, lại còn có kịch độc!
Nhưng Trần Dương cũng không tha cho chúng nó, đưa chúng vào thế giới trong cơ thể, không bao lâu chúng sẽ bị đồng hóa thành đại đạo hoàn chỉnh!
Trong chớp mắt, thế giới trong cơ thể đã qua 100 nghìn năm. Theo tỉ lệ thời gian, Trần Dương đến Hỗn Độn đã được 1 năm rồi, đương nhiên, anh cũng không biết ngoại giới đã trôi qua bao nhiêu năm!
Du hành trong Hỗn Độn, Trần Dương thấy được nhiều vũ trụ chủ tối cao phụ thuộc. Những vũ trụ chủ tối cao này nằm ẩn mình trong vô tận Hỗn Độn, nếu không tìm kỹ thì chắc chắn sẽ không thấy được.
Hơn nữa, nếu bạn muốn phá hoại vũ trụ chủ tối cao thì Hỗn Độn sẽ đánh Hỗn Độn Thần Lôi xuống trong tích tắc.
Anh chỉ thấy một Chân Thần không đầu đâm vào vũ trụ chủ tối cao, rồi bị một đạo Hỗn Độn Thần Lôi đánh thành bã!
"Đối với Hỗn Độn, những vũ trụ chủ tối cao này giống như con của mình, đương nhiên phải hết lòng bảo vệ rồi!"
Tuy Chân Thần không đầu kém hơn mình rất nhiều, nhưng cũng là cường giả cảnh giới Đại Thiên Tôn chân chính, ấy vậy mà không đỡ nổi một đạo thần lôi, nếu là anh thì e rằng cũng không đỡ được mấy đạo đâu nhỉ?
Sát nghiệp phải chịu khi hủy diệt vũ trụ chủ tối cao quá lớn, Đại Thiên Tôn không gánh nổi!
Trần Dương cũng không có suy nghĩ nguy hiểm đó.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm cho ra Cầu Kiếm.
"Hầy, Cầu Kiếm tiền bối ơi, ông nói xem, ông rảnh rỗi chạy xa như vậy làm gì, khiến tôi đi tìm mệt bở hơi tai!"
Nhìn Hỗn Độn trải dài miên man vô tận, Trần Dương nghiến răng, tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Sau cùng, Trần Dương hạ quyết tâm, vừa tu luyện vừa tìm kiếm.
Dù sao thì ông ấy đã mất tích cả triệu năm rồi, cũng không cần phải nôn nóng làm gì.
Bế quan trong kết giới Thời Quang 100 nghìn năm, Trần Dương mở mắt ra: "Sau khi đột phá Đại Thiên Tôn thì có thể khống chế tốc độ dòng chảy thời gian với tỉ lệ là 1/100.000, thật là phê!"
"Căn nguyên trong Hỗn Độn quá nhiều, hốt một nắm là được cả chục triệu bảo bối!"
"Thân xác cũng đã hoàn toàn đột phá chuyển thứ 14 rồi!"
"Vượt quá 10 triệu đạo đại đạo!"
"Ngưng tụ được hơn 3000 đạo quả, đến lúc để bọn họ đột phá lên Tiểu Thiên Tôn rồi!"
Trần Dương bảo Nguyên Dương dẫn dắt những cảnh giới Sáng Thế có tiềm lực tìm được đạo quả.
Sau khi ăn đạo quả, không đến 10 nghìn năm thì sẽ có thể trở thành Tiểu Thiên Tôn!
Tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo lề lối.
"Ừ, chỉ một vũ trụ đã có thể dung nạp hơn 100 nghìn tinh vực, khá lắm!"
Trần Dương thu lại kết giới Thời Quang, đứng dậy thì nghe xương cốt cả người kêu giòn giã.
Ôi nháy mắt mà đã là Đại Thiên Tôn trung kỳ rồi!
Trần Dương vươn vai, Hỗn Độn này thật sự là đất phúc của anh.
Nói không chừng sau khi mình ra ngoài đã đột phá lên Đại Thiên Tôn viên mãn ấy chứ, thế thì oách quá!
Trần Dương vừa đi vừa nghỉ, đi 2 năm, bế quan 1 năm.
Theo khoảng cách mà la bàn định giới tính toán thì chắc anh đã đi qua mười mấy vũ trụ chủ rồi!
Chủ yếu vì Hỗn Độn quá nguy hiểm nên tốc độ đi của anh khá chậm.
Cứ vậy, Trần Dương đi hết 100 năm, hôm nay, sâu trong Hỗn Độn truyền ra một đợt chất động.
"Đầu của tôi, đầu tôi đâu rồi?!"
Một Chân Thần không đầu bước ra từ phía sâu trong Hỗn Độn, tay hắn cầm một cây rìu khổng lồ cao triệu trượng, 2 vú là mắt, rốn là miệng!
Khí tức tỏa ra toàn thân cho thấy hắn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ!
Trần Dương còn chưa kịp phản ứng thì cái rìu lớn của hắn đã bổ tới.
Sức mạnh khổng lồ đó dường như muốn chặt đôi Hỗn Độn.
Chắc chắn sức mạnh đó vượt cả cảnh giới Khai Thiên!
"Đệch, đánh lén à?"
Trần Dương lấy Hỗn Nguyên Kiếm ra, cả cuộc hành trình này anh gặp cũng phải 800 đến cả nghìn con hung thú Hỗn Độn với ma Hỗn Độn.
Chân Thần không đầu thì thế nào? Đến cái đầu của mình mà cũng không bảo vệ được thì toàn là rác rưởi thôi!
Sức mạnh 10 nghìn vũ trụ chồng lớp lên nhau, kết hợp với 1 triệu đại đạo, sức mạnh của nhát kiếm này đủ để Trần Dương xẻ đôi một vũ trụ!
Ầm!
Kiếm quang va với lưỡi rìu, kiếm của anh làm mẻ nguyên một góc của cây rìu.
"Thịch thịch thịch!"
Chân Thần không đầu liên tiếp lùi về sau hơn 10 bước, lưỡi rìu rớt xuống đất.
Mắt hắn tràn ngập lửa giận: "Mày dám cản tao tìm đầu của tao, mày đáng chết!"
"Khai Thiên Đệ Nhất Thức!"
Lấy lại rìu, Chân Thần không đầu bổ một nhát mang sức mạnh vô địch xuống.
Trần Dương không nói không rằng, sức mạnh của 30 nghìn vũ trụ cộng với sức mạnh của 3 triệu đại đạo chồng lớp lên nhau!
Chỉ một đòn này đã chém gãy rìu của hắn.
Tàn lực còn lại không hề giảm mà thuận thế chém lên cánh tay phải của Chân Thần không đầu kia.
"Khai Thiên Đệ Nhị Thức!"
Chân Thần không đầu chẳng biết đau, không có rìu, hắn lấy tay làm lưỡi rìu.
Nhát chém này ngầm hòa với đạo vô tận, hắn cũng là người đi trên con đường lấy lực chứng đạo!
Trần Dương lạnh lùng cười khẩy, nếu anh chỉ là pháp tu thuần túy thì có thể anh không đấu lại thật.
Nhưng anh không những là pháp tu mà còn là hồn tu, thể tu, kiếm tu.
Một đòn chém chết mày!
Sức mạnh của 50 nghìn vũ trụ chồng lớp với 5 triệu đại đạo.
Thân Hỗn Nguyên Kiếm run rẩy kịch liệt, tuy nó là thần khí Hỗn Độn nhưng cấp bậc không cao lắm!
Sức mạnh cực lớn chồng lớp đã đạt đến cực hạn của nó.
"Chết đi!"
Trần Dương vung một nhát kiếm, trong thời gian 1/1.000.000 giây, kiếm quang rạch nát Hỗn Độn, thậm chí mở ra hết ảo ảnh này đến ảo ảnh khác của vũ trụ, một giây sau, khí Hỗn Độn loại trừ lẫn nhau, những vũ trụ mới sinh ra này lại hoàn toàn bị diệt mất.
Như mộng như ảo, hệt như bọt nước!
"Phụt!"
Kiếm khí dễ dàng chém đứt cánh tay trái của hắn, chém lìa nửa thân trên của hắn, sức mạnh vũ trụ và đại đạo vô cùng vô tận chém lên thân xác của hắn, nghiền nát chân linh của hắn!
"Hạt nhân Chân Thần!"
Trần Dương tóm một mảnh tinh thạch đầy thần tính trong lòng bàn tay.
"Quả nhiên, Chân Thần cũng có hạt nhân, đạo tu luyện của bọn họ không giống chúng ta, đây... chắc là thần cách nhỉ?"
Trần Dương gật đầu, có tác dụng tương đương với tử khí Hồng Mông và đạo quả!
Trong hạt nhân này chứa đựng đạo quả và tất cả của bọn họ.
"Có thần cách này rồi thì chắc có thể thao túng để sinh ra Chân Thần nhỉ?"
Trần Dương đột nhiên có suy nghĩ mới mẻ, thần niệm xâm nhập vào trong thần cách, quét sạch ý chí của Chân Thần không đầu, biến nó thành thần cách hoàn toàn thuần khiết.
Sau đó anh lại dùng thần niệm in dấu khí tức của mình vào trong thần cách.
Xong xuôi, Trần Dương đưa thần cách vào Hỗn Độn, khí Hỗn Độn vô cùng vô tận thấm vào trong thần cách.
Dưới sự đẩy nhanh thời gian của kết giới Thời Quang, sau 300 nghìn năm, một người đàn ông giống Trần Dương đến 80% được sinh ra đời.
Đại Thiên Tôn trung kỳ!
Tuy có chênh lệch nhưng cảnh giới không giảm nhiều!
Trần Dương hoàn toàn ngơ ngác!
Mình chỉ bỏ ra có 300 nghìn năm mà đã dễ dàng tạo ra một hóa thân Đại Thiên Tôn trung kỳ. Mẹ kiếp, hơi bị lố rồi đấy nhé!
Anh nhớ lại những hạt nhân lúc trước đã vứt vào vũ trụ trong cơ thể thì thấy tim rỉ máu!
Những cái đó đều có thể làm phân thân được cả đó!
Mấy trăm hóa thân Đại Thiên Tôn, Trần Dương tự tin mình có thể tung hoành ngang dọc trong Hỗn Độn này!
"Tham kiến bản tôn!"
"Sau này mày tên là Thần Dương!"
"Vâng!"
Thần Dương gật đầu!
Sau khi tạo ra Thần Dương xong, Trần Dương thay đổi lối tư duy.
Lại trăm năm nữa trôi qua, bên cạnh Trần Dương lại có thêm hơn 30 hóa thân Đại Thiên Tôn.
Đều được chế tạo từ thần cách!
Tu vi có mạnh có yếu, mạnh nhất thì là Đại Thiên Tôn viên mãn!
Thế lực lớn mạnh thế này đã đủ tư cách tung hoành rồi.
Đương nhiên sẽ thẳng tay vơ vét tài nguyên của Hỗn Độn!
Chuông thần Thời Quang - thần khí Hỗn Độn cực phẩm, có thể cố định dòng sông thời quang, có thể đẩy nhanh thời gian lên cả triệu năm!
Cối Diệt Thế - thần khí Hỗn Độn cực phẩm, Đại Thiên Tôn hậu kỳ mà chịu một đòn của nó cũng phải bị thương nặng!
Sen Nghiệp Hỏa Hỗn Độn cấp 24... đủ loại chí bảo!
Nguyên Dương cũng thành công bước lên cảnh giới Đại Thiên Tôn vào mấy trăm nghìn năm trước.
Số lượng Tiểu Thiên Tôn ở vũ trụ trong cơ thể Trần Dương đã lên đến hàng triệu!
Nguyên Dương cũng bắt đầu hạn chế số lượng sản sinh ra Tiểu Thiên Tôn.
Không đột phá lên vũ trụ cao cấp thì anh ta sẽ không dỡ bỏ hạn chế!
"Mau đến đây, bên này có một yêu linh Hỗn Độn!"
Xoạt xoạt, hơn 30 phân thân xông tới, tóm yêu linh Hỗn Độn từ trong bẫy Hỗn Độn ra.
Sau khi giết thì lấy thần cách của yêu linh, chuông Thời Quang đẩy nhanh thời gian, chưa đầy mấy tháng sau, Trần Dương lại có thêm một phân thân Đại Thiên Tôn yêu linh.
200 năm, 300 năm, 400 năm, 500 năm... anh đã hành tẩu trong Hỗn Độn được 1000 năm rồi!
Trần Dương lại gặp phải chiếc thuyền kia!
Cho dù bây giờ anh đã có sau lưng 500 hóa thân thì anh vẫn không dám đối đầu với chiếc thuyền đó.
Vì anh không biết rốt cuộc chiếc thuyền đó là thứ gì.
Lúc còn là Tiểu Thiên Tôn, Trần Dương đã nhìn bộ xương khô trên chiếc thuyền đó một cái, chỉ cảm thấy sâu không thể dò.
Nhưng bây giờ anh đã là Đại Thiên Tôn trung kỳ rồi, thế mà vẫn nhìn không thấu.
Anh thu hết tất cả các hóa thân lại, vì càng nhiều người thì càng dễ để lộ bản thân.
Trần Dương cứ lặng lẽ đứng sang một bên, chờ đợi chiếc thuyền rời đi.
Nhưng lần này Trần Dương thật sự không thể ngờ được, lúc chiếc thuyền đó lái ngang qua mình thì đã dừng lại!
Bộ xương khô đó bỏ tẩu thuốc trên miệng xuống, rồi kéo thi thể Chân Thần không đầu ở dưới lên.
"Xoạt xoạt!"
Hắn giật mạnh cần câu, một con cá lớn bị kéo lên từ trong Hỗn Độn.
Nhưng khí tức của con cá lớn đó cực kỳ khủng bố, trên lưng con cá còn có vô số bọt khí.
Nhìn kĩ thì đó nào phải là bọt khí, rõ ràng là những thế giới vũ trụ đấy chứ!
Những vũ trụ thế giới bám dày đặc trên lưng con cá khiến người ta không rét mà run!
Mẹ kiếp!
Một luồng khí lạnh thông từ gót chân lên đến ót Trần Dương!
Con cá lớn này là giống quỷ gì vậy?
Nó lại có thể để nhiều thế giới kí sinh đến thế này!
Những vũ trụ kia không hề kém vũ trụ chủ tối cao chút nào!
Trần Dương thấy rối bời!
Điều khiến anh thật sự hoảng loạn đó là chiếc thuyền kia lại dừng ngay bên cạnh anh, thậm chí... còn thả một chiếc thang xuống.
Trần Dương nhìn bộ xương khô kia, hình như bộ xương khô kia cũng đang nhìn anh.
Ý gì thế?
Bảo mình lên thuyền à?