Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi đó, Trần Dương dẫn Tô Diệu đang hoảng hốt đến văn phòng làm việc của anh.

Đóng cửa lại, Trần Dương cười gượng, nói: “Được rồi, anh ngửa bài, anh là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu”.

“Nếu như hôm nay em không đến đây, thì anh vẫn định lừa em đúng không?”

“Không, không có mà”.

Trần Dương thề với trời, nói: “Trước đây anh không nói cho em biết là vì sợ sẽ khiến em sợ”.

Thôi được, dù sao thì Tô Diệu cũng kinh sợ thật.

Cô tay chân luống cuống ngồi trên ghế sofa, lần trước khi Trần Dương cầm ra 1 tỷ đã đủ khiến cô giật mình rồi, vậy mà giờ anh lại nói cho cô biết mình là chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.

Thấy Tô Diệu vẫn chưa hoàn hồn, Trần Dương rót cho cô một ly nước: “Vợ à, em bình tĩnh lại chút đi”.

Uống xong hớp nước, Tô Diệu ngồi thần ra mấy phút, nói: “Bảo sao, trước đây Huyễn Ngu chỉ định là phải hợp tác với em, đây có phải là chủ ý của anh không vậy?”

Trần Dương gật đầu một cái, đi đến ôm eo cô nói: “Em là vợ anh, đương nhiên anh muốn giúp em rồi”.

“Nhưng… nhưng mà… tại sao giờ mới nói cho em biết?”

Haizzz!

Trần Dương thở dài nói: “Em thử nghĩ xem, với quan hệ giữa chúng ta thì anh nói ra liệu có ổn không? Nếu như anh nói anh là tổng giám đốc của Huyễn Ngu đi chăng nữa, thì mọi người có tin không?”

Mấy tháng trước, Trần Dương vẫn chỉ là một kẻ có địa vị thấp hèn, để mặc cho người ta cười nhạo là một thằng chạn vương.

Nếu anh có nói ra chuyện mình là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, thì không những họ không tin mà con đem ra giễu cợt.

Tô Diệu cười khanh khách, cô biết anh nói thật.

Dù sao khi đó chính bản thân cô cũng cảm thấy Trần Dương là một kẻ bỏ đi, nếu như lúc ấy anh nói ra chuyện này, khéo có khi cô còn tưởng anh đang mắc chứng vọng tưởng.

“Vậy chuyện của Đinh Dương cũng là do anh giải quyết sao?”

“Ừ, mấy năm trước anh có đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật Liệt Dương, nên anh nắm cổ phần chính bên đó”, Trần Dương cười một tiếng, nói: “Tiểu Kiệt cũng được việc lắm, anh luôn coi cậu ấy là tâm phúc của mình”.

Cái gì?

Anh nắm cổ phần chính của công ty Liệt Dương sao?

Tâm hồn mỏng manh của Tô Diệu run lên, ai cũng biết Liệt Dương là công ty đầu tàu cả nước trong lĩnh vực công nghệ cao, được định giá hàng trăm triệu, đây cũng là lý do mà công này vẫn chưa chính thức lên sàn chứng khoán.

Nếu như lên sàn chứng khoán, giá trị tài sản nhất định sẽ tăng hàng chục lần.

Riêng Huyễn Ngu thôi đã làm người ta kinh hãi rồi, không ngờ lại còn thêm combo kỹ thuật Liệt Dương nữa, hai công ty này đều chưa lên sàn chứng khoán, nhưng nếu để định giá cả hai, thì tài sản chắc phải lên đến hơn 100 tỷ.

Một công ty quái thú, với một công ty đại quái vật. Nếu đặt nhà họ Tô lên bàn cân với công ty khoa học Liệt Dương, thì chắc không có cửa để xách dép cho ấy chứ.

Nếu vậy thì số tiền 10 tỷ lần trước mẹ nhìn thấy trong ngân hàng cũng là thật sao?

Tô Diệu không dám hỏi nữa, cô sợ mình lại kinh hãi lần nữa.

Trần Dương không nói gì, lẳng lặng ôm lấy cô.

Trong đầu anh nghĩ, chuyện của công ty bất động sản Đại Thuận chắc để sau rồi nói, nếu không sẽ khiến cô ngất ra đây mất.

Thực ra tài sản của hai công ty này đã nhằm nhò gì.

Ví dụ như tập đoàn bảo vệ Thái Dương Thần, hay như Kim Lân Hội, rồi là tài sản hàng nghìn tỷ của Thần Long Giáo, Ngũ Độc Giáo, à mà Ngũ Độc Giáo nằm trên núi Thập Vạn nên chắc không có gì đáng giá.

Ngũ Độc Giáo nói ra thì đúng là không có tài sản gì, nhưng núi Thập Vạn bên cạnh việc có nhiều côn trùng độc, thì ở đây cũng có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, ngoài ra còn có nhiều loại dược liệu quý, nhưng chỉ có những người sống ở đây lâu năm mới có thể tìm thấy.

Nếu như biến núi Thập Vạn thành một khu bảo tồn thì tốt biết mấy.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương cũng cảm thấy cuộc đời này quả thật có nhiều chuyện bất ngờ.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã có được khối tài sản mà 10 đời hay 100 đời người bình thường cũng khó mà có nổi.

Địa vị vô cùng cao quý.

Dĩ nhiên, những khó khăn gian khổ đã phải trải qua anh đều nhớ, thành quả hôm nay có được là nhờ công sức làm việc một cách nghiêm túc của anh.

Nửa tiếng sau, Tô Diệu dần dần đón nhận sự thật này.

Đúng ra cô phải cảm thấy vui mới đúng.

Nhưng ngược lại, hiện giờ tâm trạng cô lại vô cùng hỗn độn, kích động, hoài nghi, cảm giác không chân thật đan xen lại với nhau. Đây chính là cảm xúc hiện giờ của Tô Diệu.

Thật bất ngờ, tự dưng bản thân lại trở thành vợ tỷ phú.

“Chồng à, anh nhéo em một cái xem có đau không”, cô ngơ ngác nói.

Ha ha ha…

Trần Dương không nhịn nổi bật cười, nhẹ nhàng nhéo mặt cô, nói: “Vợ ngốc, những thứ này đều là thật, em không nằm mơ đâu!”

“Ôi đau”.

Tô Diệu tự véo lên mặt mình, cảm thấy đúng là đau thật, đây không phải là một giấc mơ.

Bỗng cô không nhịn được, khóc tu tu lên: “Chồng khốn kiếp, chồng đáng ghét, chồng gạt em, sao chồng không nói với em chứ….”

Vừa nói, Tô Diệu vừa đấm vào ngực Trần Dương.

“Ngoan nào, đừng khóc, giờ em là vợ tổng giám đốc rồi, công ty có nhiều người như vậy, nếu ai nghe được thì họ sẽ nghĩ như nào?”

Trần Dương biết là Tô Diệu rất biết giữ thể diện với bên ngoài, nhất là đang ở trong công ty, nên cô sẽ không làm bừa.

Quả nhiên, sau khi nghe xong thì cô ngừng khóc, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút trách móc: “Đồ đáng ghét này, vậy chuyện mở công ty truyền thông kia thì sao?”

“Không mở nữa, chuyện trong công ty mình còn làm chưa xong”.

Trần Dương hôn lên mặt cô một cái, khiến Tô Diệu giận dỗi.

“Chồng làm gì đó, mình đang ở công ty đấy”.

“Làm gì có ai thấy đâu mà, sợ cái gì”.

Trần Dương cũng chẳng để tâm mấy chuyện này, nói: “Vợ à, anh có một ý tưởng như thế này, em có muốn nghe không?”

“Anh nói đi!”

“Em cũng chứng kiến chuyện xảy ra hôm nay rồi đó. Vì anh thường xuyên không có ở công ty, nên nhiều khi không nắm được tình hình, dẫn đến có nhiều kẻ tận dụng cơ hội để hút máu. Vậy nên anh muốn để em là tổng giám đốc thay anh”.

Sao cơ?

Để cô làm tổng giám đốc hả?

Tô Diệu ngẩn người ra, sau đó lắc đầu nói: “Không được, không được, em sao có thể quản lý một công ty to như vậy được”.

Trước đây công ty mà nhà họ Tô để cô quản lý cũng chỉ có mấy chục người, không giống như Huyễn Ngu, số nhân viên đến mấy nghìn người, cô không dám chắc là mình có thể quản lý tốt được một công ty lớn như vậy không?

“Cái gì mà được hay không chứ, anh nói em làm được là em làm được”.

Trần Dương cứng rắn nói: “Ai dám nhiều lời, anh sẽ đuổi luôn. Hơn nữa chuyện công việc thì đều có những người chuyên phụ trách riêng, nếu em không biết thì trợ lý sẽ chỉ cho, chỉ cần em giữ được cái đầu lạnh, giữ tiền chắc trong tay là được”.

“Em làm được thật sao?”, Tô Diệu cắn môi một cái, đã bao lần cô mơ đến chuyện chồng mình sẽ là một đại gia hào phóng, mình được quản lý một công ty hàng nghìn người.

Nhưng khi ước mơ thành sự thật, cô lại không đủ tự tin.

“Tất nhiên là được rồi”, Trần Dương khích lệ nói: “Hơn nữa, không phải phía sau lưng em còn có chỗ dựa là anh sao? Kế hoạch của công ty trong 2 năm tới đã làm xong, em chỉ cần làm theo kế hoạch là sẽ không có vấn đề gì”.

Lời nói của Trần Dương tiếp thêm sức mạnh cho Tô Diệu, cô xúc động nói: “Vậy… vậy lần này em sẽ thử xem”.

Thấy Tô Diệu đồng ý, Trần Dương mới thở phào được một chút, thật ra thì từ lâu anh đã có ý định này.

Dù sao, thân phận và địa vị của anh ngày càng cao, nên bản thân không có nhiều thời gian đến thế để xử lý chuyện công ty.

Có Tô Diệu quản lý công ty, anh vô cùng yên tâm, lo lắng duy nhất của anh chính là sợ cô sẽ phải chịu áp lực quá lớn.

Để tan bớt sự lo lắng đó, Trần Dương quyết định làm trò con bò, ví dụ như đè Tô Diệu nằm ra ghế rồi hôn.

Một lát sau, quần áo Tô Diệu xộc xệch, khuôn mặt ửng hồng nói: “Chồng, đừng đùa nữa”.

“Yên tâm, sẽ không có ai vào đâu”.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, đâu có mạnh được như Trần Dương, nên chỉ còn cách để anh muốn làm gì thì làm.

“Cốc cốc”.

Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tổng giám đốc, tôi có thể vào không?”

Là Mễ Tuyết, nghe được tiếng của Mễ Tuyết, Tô Diệu vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, quyến rũ liếc nhìn Trần Dương một cái, nói: “Xem anh làm ra chuyện gì này”.

Trần Dương cười đen tối, chỉnh quần áo giúp cô, rồi nói: “Vào đi”.

Vừa dứt lời, Mễ Tuyết liền đẩy cửa đi vào.

Khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của Tô Diệu, cô ấy cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhìn nhìn Tô Diệu, không biết người này là ai nhỉ?

Trước giờ tổng giám đốc chưa bao giờ đưa cô gái nào đến công ty cả, vậy nên Mễ Tuyết không biết là anh đã có bạn gái.

“Mễ Tuyết, tôi giới thiệu với cô”.

Trần Dương nói: “Người này là vợ tôi, Tô Diệu”.

Cái gì?

Tô Diệu? Vợ sao?

Mễ Tuyết lấy làm kinh ngạc, cô ấy chẳng phải là người nhà họ Tô sao? Tại sao lại là vợ tổng giám đốc được nhỉ?

Trước đây Tô Diệu phụ trách vụ lăng xê cho Lưu Nhị, nhưng Mễ Tuyết và Tô Diệu lại chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp.

Bảo sao khi đó tổng giám đốc một mực yêu cầu là để cô ấy phụ trách, thì ra là như vậy.

Lúc đó Mễ Tuyết còn thấy thắc mắc, giờ mới hiểu rõ ngọn ngành.

“Chào cô, trợ lý Mễ, trước đây tôi cũng đã từng nghe kể về cô rồi”.

Tô Diệu cười giờ tay ra.

“Xin chào phu nhân, tôi tên là Mễ Tuyết, là trợ lý tổng giám đốc”, Mễ Tuyết vội vàng bắt tay Tô Diệu, dè dặt nói: “Cảm ơn phu nhân, khoảng thời gian lăng xê Lưu Nhị, đúng ra tôi phải đến thăm chị mới đúng”.

Vừa nói cô ấy vừa quan sát Tô Diệu, nhìn Tô Diệu trong tấm hình chụp đã đẹp rồi, nhưng so với người ngoài đời thực thì còn thua xa.

Đẹp, đấy là ấn tượng đầu tiên khi cô ấy nhìn thấy Tô Diệu.

Quá đẹp, đôi mắt biết cười như mùa xuân, hàng lông mày thanh tú, nhìn thôi cảm thấy vô cùng thoát tục, giống như tiên nữ vậy.

Lại còn thêm giọng nói ấm áp dễ nghe, ngay cả Mễ Tuyết cũng không thể rời mắt khỏi.

Vợ tổng giám đốc đúng là đẹp quá.

Mễ Tuyết thầm nói với lòng mình, đây quả thực là tiên nữ.

Mà cũng chỉ có người đàn ông như tổng giám đốc mới xứng với cô ấy.

Trong lúc Mễ Tuyết đánh giá Tô Diệu, thì Tô Diệu cũng vậy.

Da trắng như tuyết, khí chất điềm tĩnh, khiến người ta cảm giác như cô con gái rượu của nhà nào đó.

Tuy nhiên bộ trang phục lịch sự khiến cô ấy trở nên hấp dẫn, trên người toát ra một vẻ trưởng thành.

Trong lần hợp tác trước đây, Mễ Tuyết đã giúp đỡ Tô Diệu rất nhiều, mặc dù hai người chưa gặp mặt nhau lần nào, nhưng ấn tượng của Tô Diệu với cô ấy rất tốt.

“Đúng rồi Mễ Tuyết, đám người bọn họ xử lý sao?”

“Báo cáo tổng giám đốc, Vương Hải Hồng, Lục Tiên Hoa, Trâu Thế Vỹ đều đã giao cho công an rồi ạ, đồng thời cũng thực hiện điều tra nội bộ trong công ty”.

Trần Dương gật đầu một cái, nói: “Càng tra thì sẽ càng ra nhiều, những vấn đề lớn thì nhất định không được bỏ qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót”.

“Dạ, tổng giám đốc”, Mễ Tuyết ghi lại những lời Trần Dương nói lên cuốn sổ, chắc hẳn tới đây tập đoàn Huyễn Ngu sẽ tiến hành một cuộc thay máu lớn.

“Đúng rồi, cô đi thông báo là 10 giờ sáng mai sẽ tiến hành cuộc họp lớn, báo cho toàn bộ các cấp quản lý trong công ty, tôi có chuyện muốn tuyên bố”.

“Dạ, vâng ạ”.

“Ừ, được rồi, chỗ này không còn chuyện của cô nữa, cô đi làm việc đi”.

Sau khi Mễ Tuyết rời khỏi, Trần Dương nói: “Vợ à, chúng ta đi về trước đi, 10 giờ sáng mai lại đến”.

“Dạ”.

Tô Diệu gật đầu một cái, vì ban nãy đã đồng ý làm tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu rồi, nên cô cũng không nói gì.

Trên đường trở về, Tô Diệu đột nhiên hỏi: “Chồng à, chuyện này có nên nói cho mẹ biết không?”

Trần Dương trầm ngâm chốc lát, nói: “Để mấy bữa nữa đi, chờ mẹ hoàn toàn quên đi chuyện kia đã, lúc đó nói cũng không muộn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK