Tô Hải hậm hực đi đến trước mặt bà cụ Tô, hắn kể cho bà cụ Tô nghe về những chuyện vừa rồi xảy ra ở khách sạn Vương Triều.
Khi bà ta biết được Tô Diệu là tổng giám đốc mới của tập đoàn Huyễn Ngu, thì vô cùng sốc.
Nhưng chỉ một giây sau thôi, thì trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Bịch!
Bà ta tức giận đập bàn: “Cái con ranh này, không hiểu hội đồng quản trị Huyễn Ngu nghĩ cái gì, mà lại cho nó lên làm tổng giám đốc được!”
“Bà nội, bà không biết Tô Diệu đáng ghét như nào đâu, cô ta đã đuổi cháu và Tô Ngọc ra khỏi đó đấy”, Tô Hải giận dữ nói: “Bà nội, bà phải lấy lại công bằng cho chúng cháu”.
Tô Ngọc suy tư nói: “Chuyện… chuyện này không được đâu! Cô ta đã bị chúng ta đuổi ra khỏi gia tộc rồi, nên chúng ta đâu có lý do gì để chỉ trích cô ta nữa”.
Đuổi mẹ con người ta ra khỏi nhà, gạch tên khỏi gia phả, thì các người lấy tư cách gì để trách móc người ta?
Người ta không trả thù nhà họ Tô đã là nương tay lắm rồi.
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù sao trong người nó vẫn mang dòng máu của nhà họ Tô!”, bà cụ Tô đứng chống gậy, nói.
“Theo như cháu thấy, chắc chắn Tô Diệu đã dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ thành viên ban quản trị”, Tô Hải phân tích tiếp: “Bà nội, bà còn nhớ chuyện trước đây chúng ta hợp tác cùng Huyễn Ngu không, chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu chỉ đích danh là để Tô Diệu phụ trách, chắc chắn khi đó bọn chúng đã có gian tình gì với nhau”.
“Tiểu Hải nói có lý”, bà cụ Tô gật đầu nói: “Ngày mai 2 đứa đi cùng bà đến Huyễn Ngu, bà muốn xem xem nó còn nhận bà là bà nội nữa không, nếu như nó không nhận thì đúng là đại nghịch bất đạo, để rồi bà xem cả cái thành phố Tây Xuyên này còn ai dám hợp tác với nó!”
“Bà nội, nhưng mà…”
“Thôi, không cần nói nhiều, mọi người nghỉ ngơi sớm đi”, bà cụ Tô trầm giọng nói.
Nhìn bà cụ Tô và Tô Hải, bỗng nhiên Tô Ngọc cảm thấy thật nhục nhã.
Hết giá trị lợi dụng rồi thì đuổi người ta đi, ngay cả chuyện gạch tên ra khỏi gia phả cũng làm được. Bây giờ thấy người ta được làm tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, thì lại muốn chạy đến nhận họ hàng.
Vậy sao trước khi làm những chuyện kia, không thử nghĩ đến sẽ có một ngày như hôm nay?
Tô Ngọc thừa nhận, trước đây cô ta cũng khinh thường Tô Diệu, nhưng mà giờ thì khác rồi, Tô Diệu đã nắm trong tay tập đoàn Huyễn Ngu liệu còn bị nhà họ Tô chèn ép không?
Đương nhiên là không thể nào, nếu như nhà họ Tô không chịu hiểu điều đó, thì nhất định sẽ phải nhận trái đắng.
Ở một góc khác, Tô Linh Nhi kể cho Tô Trường Hà và Thôi Nghiên Tinh nghe về việc xảy ra ngày hôm nay ở khách sạn Vương Triều.
Cái gì?
Tô Trường Hà trợn mắt, há hốc mồm nói: “Linh Nhi, tổng giám đốc mới của Huyễn Ngu là Diệu Diệu sao?”
“Linh Nhi, con không nhận nhầm người đó chứ?”, Thôi Nghiên Tinh cau mày nói.
Tô Linh Nhi lắc đầu một cái, nói: “Kể cả con có nhận nhầm, thì Tô Hải và Tô Ngọc cũng không thể nào nhầm được”.
Tô Trường Hà, Thôi Nghiên Tinh hai người trố mắt nhìn nhau.
Cho dù Thôi Nghiên Tinh về nước chưa được bao lâu, nhưng chuyện về tập đoàn Huyễn Ngu bà ta đã được nghe qua, Huyễn Ngu có một ngày thôi mà thâu tóm được một công ty đã lên sàn chứng khoán.
Hiện giờ xứng đáng trở thành tập đoàn giải trí hàng đầu trong nước.
Con gái của con tiện nhân kia có bản lĩnh lớn đến vậy sao?
“Chồng à, nó sẽ không trả thù chúng ta chứ?”, Thôi Nghiên Tinh vô cùng lo lắng nói: “Hay là, chúng ta thừa dịp còn sớm thì quay trở về nước Mễ đi!”
“Nó dám!”
Tô Trường Hà đứng lên nói: “Tôi là bố nó cơ mà”.
“Anh không nghe Linh Nhi nói gì à, ngay cả Tô Hải và Tô Ngọc nó cũng chả thèm nhận sao?”
Tô Trường Hà cứng mặt, ngập ngừng không nói lên lời.
Thôi Nghiên Tinh lo lắng cũng phải thôi, dẫu sao nhà họ Tô đối xử với hai mẹ con họ như vậy, nếu như muốn trả thù, thì hậu quả…
Trong lúc Tô Trường Hà đang lo lắng, thì bà cụ Tô gọi đến.
“Alo, mẹ…”
“Nghiên Tinh có ở bên cạnh con không?”
“Dạ có ạ”.
“Vậy con đi ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói”.
Tô Trường Hà làm theo lời bà cụ, đi ra ngoài cửa, nói: “Mẹ à, con đi ra ngoài rồi, có chuyện gì thì mẹ nói đi!”
“Linh Nhi đã kể cho con nghe về chuyện của Tô Diệu chưa? Mẹ đi thẳng vào vấn đề nhé, con tái hôn với Đường Tĩnh đi!”
Cái gì?
Tô Trường Hà không nhịn nổi hô lên: “Mẹ, mẹ nói gì vây?”
“Đi tìm Đường Tĩnh tái hôn, sau đó tìm một ngày đẹp, để đón hai mẹ con nó về”.
Những gì bà ta muốn truyền đạt quá nhiều, nhất thời Tô Trường Hà không thể nào tiêu hóa nổi.
Qua một lúc lâu, ông ta mới nói: “Mẹ, nhưng con và Thôi Nghiên Tinh đã bàn bạc với nhau rồi, hai ngày nữa là đi nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi”.
“Không cần, để hai mẹ con nó về nước Mễ đi, chuyện này không cần bàn bạc thêm nữa”, bà cụ Tô nói một cách dứt khoát: “Ngày mai con đi tìm Đường Tĩnh, còn mẹ đi đến Huyễn Ngu tìm Tô Diệu”.
Nói xong, bà ta cúp điện thoại.
Chuyện…
Haizzz!
Tô Trường Hà thở dài một tiếng, chuyện gì vậy trời?
“Sao vậy chồng?”, Thôi Nghiên Tinh đi tới hỏi.
“Không, không có gì đâu!”, Tô Trường Hà cười gượng nói: “Cũng không còn sớm nữa, mình đi ngủ thôi”.
…
Lúc này, Đường Tĩnh đang đánh mạt chược cùng mấy bà bạn thân.
Nhưng mà bài học hai lần trước còn sờ sờ ra đó, nên Đường Tĩnh không dám đánh lớn như vậy nữa.
Tối hôm nay, bà ta có vẻ xui, thua tận mấy nghìn, sắc mặt hầm hầm khó coi.
“Mau đánh đi, tôi chờ bà lâu lắm rồi ý, chậm như rùa vậy”.
“Đúng vậy, mau đánh đi, cứ ngồi mà tính toán”.
Mấy bà kia thúc giục.
“Ba vạn!”
“Điểm Pháo, thắng!”, lúc này bà bạn thân ngồi đối diện Đường Tĩnh vui vẻ ra mặt nói.
“Bà biết đánh bài không vậy”.
“Rõ ràng là đang đợi ba vạn, vậy mà lại đánh ra”.
Sắc mặt Đường Tĩnh sầm xuống, sao mà đen thế nhỉ, thua không gỡ lại nổi.
Lúc này, điện thoại của bà ta vang lên.
Ai vậy?
Sao lại gọi điện vào cái giờ này?
Bà ta cầm điện thoại lên xem, Thẩm Đàn sao?
Bà ta gọi cho mình làm gì nhỉ?
“Chờ tôi chút nhé, tôi nghe điện đã!”
“Bà nhanh lên đó”.
“Nghe cái gì mà nghe, mau quay lại đi, tẹo nữa xong rồi gọi lại cũng được”.
Trong tiếng thúc giục của mấy bà kia, Đường Tĩnh đi ra ngoài cửa.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Đàn ân cần hỏi han, khiến Đường Tĩnh sửng sốt.
Chuyện gì vậy không biết?
Mặc dù hai người là bạn học, nhưng sau lưng thì chả coi nhau ra gì. Mỗi lần gặp mặt đều thích gây chiến, có bao giờ thân mật như vậy đâu?
“Thẩm Đàn, có chuyện gì thì nói thẳng ra, chớ có vòng vo, hội bạn còn đang chờ tôi vào đánh mạt chược”, Đường Tĩnh cũng đang vội.
“Được rồi, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề nhé”. Thẩm Đàn hỏi: “Diệu Diệu con gái bà có phải được lên làm tổng giám đốc Huyễn Ngu không?”
Cái gì?
“Con gái tôi được làm tổng giám đốc Huyễn Ngu hồi nào? Bà nghe ai nói vậy?”
“Bà không biết sao?”
Thẩm Đàn ngạc nhiên nói: “Để chào mừng con gái bà, Huyễn Ngu đã bao trọn cả tầng 3 khách sạn Vương Triều, có nhiều công ty nổi tiếng ở Tây Xuyên cũng đến”.
Cái gì?
Lúc này đến phiên Đường Tĩnh trợn tròn mắt, bà ta vội vàng hỏi: “Thế sao bà biết được? Sao con gái tôi không nói gì với tôi?”
“Thì con rể Tạ Phong của tôi làm việc ở tập đoàn Cự Đỉnh, lần này sếp nó dẫn nó theo, chính miệng nó kể cho tôi nghe mà”, Thẩm Đàn nói: “Tôi đúng là không nhìn ra mà, sao Diệu Diệu nhà bà lại có bản lĩnh đến như vậy cơ chứ, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu. Giờ bà phát tài rồi, thì cũng đừng quên bạn học cũ như tôi đấy nhé. Đúng rồi, con rể tôi nói muốn…”
Tút.
Bà kia còn chưa dứt lời, thì Đường Tĩnh liền cúp điện thoại.
Lúc này, tim bà ta đập rất nhanh, xa xẩm mặt mày.
Bà ta chạy vào trong phòng, tóm lấy túi xách, nói với mấy bà bạn thân: “Hôm nay tôi chơi đến đây thôi, tôi có việc nên về trước đây”.
Vừa nói bà ta vừa vội vã rời đi.
“Này này, còn sớm mà đi đâu vậy, mới thua có mấy nghìn thôi mà?”
“Có vậy thôi mà đã chạy rồi, lần sau không gọi bà đến nữa”.
Bọn họ đều là vợ đại gia, bình thường một ván của bọn họ thôi cũng đã mấy nghìn rồi, giờ đánh cùng Đường Tĩnh lom dom như vậy, mà đã đánh được bao lâu đâu, bà ta đã không chơi nữa.
“Giải tán, giải tán đi!”
Ba người vừa định rời đi, thì đúng lúc này điện thoại của ai đó reo lên.
“Chồng à, sao vậy?”
“Anh nói Đường Tĩnh sao, đúng vậy, em đang đánh mạt chược cùng bà ta, nhưng mà bà ta thua nên đi về rồi, lần sau đừng hòng em đánh cùng nữa”.
“Cái gì? Con gái bà ta là tổng giám độc tập đoàn Huyễn Ngu!”
“Được được, em lập tức đuổi theo…”
Khách sạn Vương Triều, Chu Hữu Danh đặc biệt chuẩn bị cho Trần Dương một phòng Vip, đây cũng là lần đầu tiên anh bước vào đây.
Mỗi đồ vật bên trong, đều là những nhãn hiệu hàng đầu thế giới.
Một bàn ăn bày toàn sơn hào hải vị, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tô Diệu mặt đầy trách móc nhìn Trần Dương, nhìn vẻ mặt giống như là anh đã làm chuyện gì xấu vậy.
“Vợ à, anh xin lỗi anh sai rồi, anh không nên giấu giếm em, cho anh xin lỗi đi mà!”, vừa nói Trần Dương vừa rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Sao anh vội uống vậy, mau ăn chút gì đi!”, Tô Diệu quay ra gắp thức ăn đưa vào miệng Trần Dương: “Anh không biết là trước khi uống thì phải làm đầy cái bụng rồi hẵng uống à?”
Trần Dương cười đen tối nói: “Thì là vì anh sợ em sẽ tức giận mà!”
“Anh giấu lâu như vậy, lẽ nào em không được giận?”
“Đúng đúng, anh không nên làm thế, không nên”, cho dù lúc này Tô Diệu nói cái gì thì cũng đúng thôi, anh chỉ biết gật đầu.
Thấy vậy, những người xung quanh không nhịn được cười thành tiếng.
“Ha ha ha, còn tưởng là cậu Trần không sợ trời không sợ đất, ai ngờ cuối cùng cũng có người quản lý được cậu rồi”.
“Cậu Trần yêu phu nhân thật đấy”, Trương Lệ Nhân hâm mộ nói.
“Chứ cứ ế có gia phả như tôi, không biết bao giờ mới tìm được bạn gái”, Đinh Kiệt cũng nói theo.
“Được rồi, được rồi, mấy người chớ kêu nghèo kể khổ nữa”, Trần Dương nói: “Tôi có mấy chuyện cần thông báo đây”.
Nghe thấy vậy, mấy người kia liền ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc lắng nghe.
“Được rồi, không cần nghiêm túc đến mức đó, chúng ta vừa ăn vừa nói đi”, Trần Dương xua xua tay nói: “Lão Chu, lão Triệu, lão Lưu, mảng các anh làm đang rơi vào bế tắc, nên là giờ phải mở rộng thị trường ra, cần có thêm tiếng vang lớn, ví dụ như khách sạn Vương Triều của lão Chu, giờ cũng đã trở thành khách sạn hàng đầu của thành phố Tây Xuyên, xét về danh tiếng hay địa vị, đều đạt đến độ chín muồi. Nửa năm vừa rồi tôi cũng có đến đây mấy lần, phát hiện ra một vấn đề”.
Trần Dương nhấp một hớp rượu, tiếp tục nói: “Chính là số khách đến đây không nhiều như trước, ngay cả Tây Xuyên Nhân Gia cũng vậy, cho dù nằm trên con đường huyết mạch, nhưng mà phạm vi ảnh hưởng thì lại quá nhỏ. Ngoảnh đi ngoành lại thì cũng chỉ gói gọn trong cái thành phố Tây Xuyên này.”
“Còn bar của lão Triệu, ngoài những quán ở thành phố Tây Xuyên và thành phố Bắc Hải ra, thì những nơi khác nói đơn giản như thành phố Đông Nam là chưa thể chen chân vào. Ngoài ra có lợi thế là sẵn quán bar như vậy, thì tại sao không tạo ra một nhãn hiệu rượu của riêng mình? Thay vì giúp kẻ khác kiếm tiền, tại sao không nghĩ đến việc tăng lợi nhuận của mình lên?”
“Vấn đề của lão Lưu cũng giống lão Chu, chưa thể vượt ra khỏi địa bàn thành phố Tây Xuyên và thành phố Bắc Hải, tôi biết là khai thác thị trường mới không hề dễ, nhất là nhiều chỗ chính quyền luôn có chính sách bảo hộ doanh nghiệp địa phương, họ sẽ bài xích những doanh nghiệp bên ngoài, nhưng cũng không thể lấy đó làm lý do để dậm chân tại chỗ lâu như vậy được”.
“Hiện giờ tài sản của mọi người không ít, nhưng nếu để so sánh với những công ty trong cả nước, thì chắc chẳng thể nào lọt được vào top 50, thì lấy gì làm tự hào chứ?”
Trần Dương liếc mắt nhìn Lưu Quốc Bang.
Khiến ông ta vô cùng run sợ, toát mồ hôi lạnh.