“Mục Tư Tư, chúng tôi ép gì cô?”, Lương Khiết cười lạnh nói: “Cô nóng lòng muốn đi như vậy, chắc là muốn đi tìm bố ruột của đứa trẻ có phải không?”
Há!
Ánh mắt của đám người nhà họ Trần đổ dồn lên người Mục Tư Tư.
“Đúng là một con đàn bà lăng loàn”.
“Đúng là đồ lăng loàn, đồ lăng loàn”.
Trần Thiên Tông cũng không dám tin nhìn Mục Tư Tư: “Cô… có phải cô muốn đi tìm Trần Dương không hả? Có phải không?”
“Không, không phải”.
Mục Tư Tư thống khổ lắc đầu nói: “Các người đừng đổ oan cho tôi, sao tôi có thể đi tìm hắn được”.
Thanh Uyển sư thái đứng ra nói: “Tôi đã hứa với ông cụ Trần, nhất định chính tay tôi sẽ giết chết Trần Dương, nên các người yên tâm, tôi nói là sẽ làm”.
“Còn về việc các người nói là cô ấy muốn đi tìm Trần Dương chứ gì, vậy thì tốt quá, tôi còn đang sợ là hắn không dám đến kìa”.
Mục Tư Tư nói: “Bố, con không thể giao con gái con cho mấy người được, vì con bé, ngay cả chết con cũng không sợ, nếu các người còn ép con, vậy thì lấy mạng đổi mạng đi”.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, nếu như không còn con gái, cô ta cũng không thiết sống nữa.
Lời này đối với đám người nhà họ Trần, chẳng khác nào là sự uy hiếp trắng trợn cả.
“Tư Tư, cô muốn làm vậy thật sao?”
“Các người để tôi đi đi, nếu không tôi cũng không biết là mình có thể làm ra chuyện gì nữa”.
Há!
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt đám người nhà họ Trần liền trở nên khó coi.
“Để bọn họ đi đi”.
Trần Thiên Tông rầu rĩ nói.
Ngay sau đó, đám người nhà họ Trần dạt sang hai bên, còn đệ tử Nga My thì chắn cho Tư Tư, bọn họ trở về sân sau, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Trần trong đêm.
“Cô Mục, lẽ nào trong tay cô nắm được điểm yếu của nhà họ Trần, rốt cuộc là có chuyện gì, sao bọn họ lại sợ như vậy?”
Từ khi Trần Toàn đem người đến cướp đứa trẻ, cô ta đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Tuy nhiên Mục Tư Tư vừa mới sinh con xong, thân thể vô cùng yếu ớt, vậy nên cô ta cũng không hỏi.
Tối hôm nay, rõ ràng mấy người nhà họ Trần muốn ra tay, nhưng sau khi Mục Tư Tư lên tiếng, người nhà họ Trần lại thả bọn họ đi.
Nếu như nói nhà họ Trần kiêng nể phái Nga My, thì bọn chúng vẫn sẵn sàng ra tay, bởi vì nếu xét về tình về lý, thì bọn họ cũng đuối lý.
Nhưng vì thương Mục Tư Tư và đứa trẻ, nên bọn họ mới nhiệt tình ra mặt.
Mục Tư Tư nghe thấy vậy thì muốn nói ra nhưng sau lại thôi.
Lời đến khóe miệng rồi, nhưng lại hóa thành tiếng thở dài.
Cho dù nhà họ Trần có đối xử với cô ta tệ đến thế nào đi nữa, thì cô ta cũng không thể bán đứng họ được.
Bởi vì chuyện này liên quan đến sự sống chết của tất cả người nhà họ, nên cô ta không thể tàn nhẫn như vậy được, không thể giương mắt lên nhìn bọn họ bị Lục Đại Phái xử.
Thấy Mục Tư Tư có nỗi niềm khó nói, Phương Di cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Cô Mục, nếu như cô nghĩ thông suốt rồi, thì có thể nói với tôi”.
“Cảm ơn Phương Di sư thái”, Mục Tư Tư nói.
Phương Di cười một tiếng, không nói gì.
Cùng lúc này, trong phòng Thế Tôn Ngũ Độc Giáo trên núi Thập Vạn.
Trận chiến ở đây cũng vừa mới ngừng.
Diêu Nhân Nhân mồ hôi đầm đìa nằm trên người Trần Dương, giờ cô ta cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Từ sáng đến giờ không biết hai người đã làm bao nhiêu hiệp, chắc cô ta chỉ còn nếu nước là nuốt chửng Trần Dương.
Trần Dương cũng mạnh mẽ kinh người, sau khi luyện được Thiên Ma Thân, năng lực về khoản này của anh đã tăng lên rất nhiều.
Vậy nên đã giúp Trần Dương thuần phục được con mèo hoang này thành mèo con ngoan ngoãn.
“Còn dám giơ móng vuốt lên cào anh không?”
“Không, không dám”, Diêu Nhân Nhân dịu dàng nói.
Cô ta không còn nhớ nổi đã lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng dù sao thì giờ trong người cũng không còn chút sức lực nào nữa.
“Nào, để anh tặng cho em cái này”.
“A-ca, là cái gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết”.
Trần Dương ôm lấy Diêu Nhân Nhân, sau đó ngoắc tay, đột nhiên một con tiểu trùng màu vàng từ đâu bay đến.
Con tiểu trùng này chính là Cổ Vương 4 cánh.
Tuy nhiên sau khi Cổ Vương 4 cánh lột xác thành công, nó đã thêm được một cánh nữa thành 5, thậm chí chiếc cánh thứ 6 cũng bắt đầu chồi lên, chắc không bao lâu nữa chiếc cánh thứ 6 kia cũng sẽ mọc ra.
Đến lúc đó nó sẽ biến thành Cổ Hoàng Chính Nhi Bát Kinh.
Diêu Nhân Nhân nhìn một lát là nhận ra nó, vui vẻ nói: “Đây chẳng phải là con Cổ Vương 4 cánh của a-ba hay sao, tại sao lại ở trong tay anh?”
“Là a-ba em đưa cho anh”.
Trần Dương thuật lại cho cô ta những lời mà trước khi chết Diêu Thánh Nguyên đã nói với anh, bao gồm chuyện tại sao ông ta phải dùng người sống để luyện cổ, anh cũng kể y nguyên lại.
Sau khi nghe xong, Diêu Nhân Nhân nước mắt giàn giụa.
“Sao a-ba lại ngốc như vậy?”
Trần Dương xoa xoa lên lưng cô ta, trấn an: “Không phải a-ba của em ngốc đâu, mà vì ông ấy si tình, sau cái chết của a-ma em ông ấy đã chịu đả kích quá lớn, nên mới trở nên cực đoan như thế”.
“A-ca, em quyết tâm rồi, em phải đánh bại Mèo Đen, báo thù cho a-ma, hoàn thành tâm nguyện của a-ba”.
“Chuyện này cứ từ từ đã”.
Trần Dương nói: “Thực lực của em quá yếu, ngay cả a-ba em còn không đấu lại được hắn, trước tiên em phải nâng cao thực lực của mình lên”.
“Dạ”.
Diêu Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu: “A-ca, con Cổ Vương này anh cất đi, em không cần đâu”.
“Không được, em phải nhận lấy”.
Trần Dương nói: “Anh đã nói chuyện với nó rồi, những lúc anh không ở đây, nó sẽ bảo vệ em”.
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi”.
Trần Dương nói đúng mà, con này vốn dĩ rất nhanh trí, Trần Dương vừa mới nói thì nó đã đồng ý rồi.
“Có nó ở bên cạnh bảo vệ cho em, thì anh cũng yên tâm hơn”.
“A-ca, anh tốt với em quá”.
Vừa nói Diêu Nhân Nhân vừa hôn lên má anh, sau đó đẩy Trần Dương ngã nhào ra: “A-ca…”
Cho đến khi trời hửng sáng, hai người mới chịu đi ngủ.
Lần này, Diêu Nhân Nhân mệt lả, nên xong chuyện là ngủ mê man.
Đến khi cô ta tỉnh dậy thì đã là xế chiều.
“A-ca…A-ca…”
Cô ta duỗi người một cái, làm lộ ra thân thể nuột nà, một làn da mịn màng.
Lúc này, một người hầu đẩy cửa đi vào, quỳ xuống đất, nói: “Thế Tôn, Đại Pháp Vương đã đi rồi ạ”.
Cái gì?
Nghe thấy vậy Diêu Nhân Nhân liền tỉnh cả ngủ: “Cô nói gì?”
“Sáng nay Đại Pháp Vương đã rời đi rồi ạ”.
…
Ba giờ chiều, Trần Dương đi đến sân bay Nam Cương.
Anh tìm một bộ quần áo mới, sau đó tìm mua cục sạc để sạc cho đầy pin, cuối cùng mới yên tâm ngồi trong phòng chờ sân bay.
Vừa mở điện thoại lên, diện thoại của Trần Dương đầy là những tin nhắn từ wechat rồi là những cuộc gọi nhỡ.
Chắc phải kêu tận 10 phút đồng hồ, sau đó mới dừng lại.
Trần Dương cười khổ, anh rời Tây Xuyên khoảng 10 ngày mà không nói lời nào, nhất định là sẽ có nhiều chuyện cần anh xử lý lắm đây.
Mở wechat ra, một đống tin nhắn hiện lên.
“Trần Dương, anh lại lỡ hẹn”, đây là tin nhắn của Tư Mã Yến Như.
“Thầy, sao thầy không nghe điện thoại, thầy, con tìm thầy có việc gấp, thầy nhận được tin nhắn thì nhắn lại cho con”, đây là tin nhắn của Lý Lâm.
“Trần Dương, tôi đã thẩm vấn người đàn ông kia 7 ngày nay nhưng không ra được manh mối gì, liệu có phải anh nhầm hay không?”, đây là tin nhắn của Vu Lan.
“Trần Dương, sao mấy ngày nay cậu không đến trường?”, Ôn Nhu nhắn.
“Trần Dương, anh có đó không?”
“Trần Dương, có thể nói chuyện với tôi một lát không?”
Từ Tiểu Nhu gửi cho anh tầm 300 tin nhắn, tin nhắn gần nhất là vào sáng nay: “Anh ghét tôi lắm sao? Tại sao mỗi lần tôi nhắn tin anh đều không trả lời?”
“Tổng giám đốc, anh mau trở về công ty, có chuyện quan trọng cần anh giải quyết”, Mễ Tuyết nhắn cho anh như vậy.
“Tiểu Dương, cậu đã về chưa? Đại hội tỉ võ sắp bắt đầu rồi, đừng quên đấy nhé”, Lý Thiên Bá còn đính kèm một tấm ảnh, là tờ đơn dự thi.
“Thôi để xem sau vậy”, Trần Dương nghĩ trong đầu, sau đó mở đến wechat của Tô Diệu: “Chồng à, anh đi đâu vậy? Anh nghe điện thoại đi có được không, hoặc là nhắn cho em một tin thôi cũng được”.
“Chồng à, anh không ở đây em ở một mình sợ lắm”.
“Chồng à, em nhớ anh, những lúc anh không ở đây em nhất định sẽ ngoan ngoãn”.
Anh cẩn thận xem lại từng dòng tin nhắn một, bỗng cảm thấy đau lòng.
Có lúc anh cảm thấy mình thật khốn kiếp.
Tắt wechat, Trần Dương nhìn vào trong phần cuộc gọi nhỡ, hầu hết đều là điện thoại của người quen.
Nhưng trong số đó lại xuất hiện một số lạ, Trần Dương nhìn dãy số một lát, có vẻ không quen.
Mở phần lịch sử cuộc gọi ra, có vẻ số này mỗi ngày đều gọi đến một lần, sáng hôm nay cũng vậy.
Suy nghĩ một lát, anh gọi lại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, vang lên tiếng phụ nữ nghe có vẻ vui mừng: “Anh… anh Trần, cuối cùng thì anh cũng gọi lại”.
“Cô là… Bào Tâm Oánh?”, Trần Dương nghe thấy giọng nói đó, hỏi tiếp: “Cô đổi số rồi sao?”
Bên kia Bào Tâm Oánh có chút ngượng ngùng nói: “Lần trước không phải anh nói là đến nhà tôi ăn cơm trưa sao, tôi đợi mãi mà không thấy gì, nên tôi gọi cho anh, nhưng mãi anh vẫn tắt máy”.
“Vậy nên tôi…”
Thật ra thì, Bào Tâm Oánh cũng đã chờ điện thoại đến mức tuyệt vọng rồi, cô ta còn cho rằng anh cho mình vào danh sách đen, vì nếu là người bình thường thì tại sao luôn tắt máy.
“Xin lỗi nhé, mấy ngày nay tôi đi công tác, điện thoại rơi ở nhà, vừa mới xạc được chút xong”, Trần Dương gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói.
Không hiểu sao, nghe Trần Dương nói vậy, tâm trạng Bào Tâm Oánh đột nhiên khá hơn: “Vậy anh Trần, lúc nào anh có thể đến nhà tôi… ăn cơm, gần đây tôi có học được mấy món mới, muốn mời anh đến ăn thử”.
“Mấy ngày nữa đi, đợt này tôi hơi bận”.
“Dạ, vậy cũng được”, cho dù là không được như ý muốn, nhưng Bào Tâm Oánh cũng không dám nói nhiều, vì cô ta hiểu là đàn bà lắm mồm thì chỉ khiến đàn ông chán ghét: “Vậy khi nào anh hết bận thì gọi cho tôi nhé”.
Cúp điện thoại xong, cô ta chạy đến tủ đựng quần áo, lấy chiếc áo khoác màu đen ra, nhìn rồi cười một cách ngây ngô…
8 giờ tối, Trần Dương đáp xuống sân bay quốc tế Tây Xuyên.
Trần Dương gọi taxi, rồi vội vã trở về Hòa Cảnh Viên.
Vừa xuống xe, anh lao thẳng vào trong nhà.
Mở cửa ra, là một cảnh khiến Trần Dương không khỏi chua xót.
Tô Diệu ngồi ở bàn ăn, tay chống cằm mơ màng ngủ.
Chốc chốc, cô lại sờ lên trên khay xem thức ăn còn nóng không.
Trần Dương xúc động nói: “Vợ à, anh về rồi”.
Uỳnh!
Đột nhiên có tiếng nói sau lưng khiến Tô Diệu hết hồn, đập đầu xuống bàn ăn.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Trần Dương vội vã chạy tới, ôm lấy Tô Diệu, thổi thổi lên trán cô ấy: “Chắc đau lắm hả!”