Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nguồn sức mạnh kỳ lạ trong người ông ta dường như đến từ một mảnh vỡ màu xanh lục, thật thú vị!"

Lý do tại sao Trần Dương không giết Hiên Viên Đại Khí là vì mảnh vỡ trong cơ thể ông ta.

Anh đã cảm nhận được nó khi trấn áp Hiên Viên Đại Khí.

Cảnh giới của anh tuy là Siêu Thoát, nhưng thực lực của anh đã đạt tới đỉnh cao của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn rồi, đợi sau khi nuốt hết ba bảo vật Siêu Thoát này, cảnh giới của anh sẽ đạt tới cảnh giới khó mà tưởng tượng ra được.

"Ngươi muốn ta làm gì!"

Hiên Viên Đại Khí lạnh lùng nhìn Trần Dương, ông ta nghĩ là, chẳng qua sẽ bảo ông ta giao nguyên hồn ra nhận chủ sau đó triệu hồi Hiên Viên cựu bộ, không ngừng gây rắc rối cho những đại vực kia.

Ông ta quả thật không đoán sai, Trần Dương thật sự có ý này, nhưng thứ mà anh thực sự hứng thú chính là mảnh vỡ trong cơ thể Hiên Viên Đại Khí.

"Giao mảnh vỡ màu xanh lục trong người ông cho ta!"

Trần Dương vừa nói xong liền thấy một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Hiên Viên Đại Khí: "Mảnh vỡ gì? Ngươi nói gì thế?"

"Đừng giả bộ, nếu không phải cố lấy sẽ làm ông toi mạng thì ta đã dùng vũ lực từ lâu rồi đấy”.

Trần Dương chế nhạo, anh cũng muốn biết mảnh vỡ này là cái gì, một mảnh bé như cái móng tay lại có thể toát ra uy lực như vậy, làm hao mòn được cả 1 tỷ đại đạo phong ấn của anh, không đơn giản đâu!

Anh tin rằng dưới cảnh giới Siêu Thoát hậu kì khó mà tiêu hao được.

Mà Hiên Viên Đại Khí rõ ràng không phải cảnh giới Siêu Thoát.

Một kẻ ngu ở rất gần cảnh giới Siêu Thoát!

Không sai, trong mắt Trần Dương, không lên được Siêu Thoát chính là đồ ngu.

"Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy!"

Hiên Viên Đại Khí bối rối, sắp rồi, kéo dài thời gian thêm chút nữa thôi là được.

Nhưng mà vào lúc này, Trần Dương bấm tay một cái, một đạo phong ấn còn mạnh hơn trước phong ấn ông ta lại, ngay cả mảnh vỡ màu xanh lục cũng tạm thời bị phong ấn.

Lần này, Hiên Viên Đại Khí tuyệt vọng rồi, hành động của Trần Dương đã dập tắt hy vọng xa vời của ông ta.

Ông ta cũng hiểu rằng Trần Dương đã biết về mảnh vỡ.

"Chết tiệt, tại sao ông trời không đứng về phía ta, rõ ràng chỉ cần cho ta thêm vài tháng nữa là có thể đột phá rồi, sao lại tàn nhẫn như vậy!"

"Ông tự mình giao ra, hay là để ta cưỡng ép lấy ra?"

Trần Dương nói: "Nếu ông hợp tác, ta có thể xây dựng lại Hiên Viên. Đây là lời hứa của ta!"

Xây dựng lại Hiên Viên sao?

Sắc mặt Hiên Viên Đại Khí lộ ra vẻ nghi ngờ, ông ta hiển nhiên không tin những gì Trần Dương nói.

"Ông không có sự lựa chọn nào khác, phải không?"

Trần Dương cười: "Giữ lại ông, chỉ vì ta muốn biết lai lịch của mảnh vỡ này. Ta rất tò mò, chỉ vậy thôi”.

"Chỉ để biết nguồn gốc của mảnh vỡ? Mà giữ lại cái mạng của mình sao?"

Hiên Viên Đại Khí ngậm ngùi, đây là thủ lĩnh của quân Ma Vương sao? Hắn không những mạnh khinh người mà tài năng quan sát cũng thật đáng nể.

"Có thể mở phong ấn mảnh vỡ không?"

"Đừng lo lắng, ta không khống chế được mảnh vỡ, lại càng không thể khiến chúng nổ tung được”.

Trần Dương gật đầu, mở phong ấn mảnh vỡ.

Hiên Viên Đại Khí vừa mở miệng, mảnh vỡ màu xanh lục cắm trong tim liền bay ra.

"Định!"

Trần Dương lên tiếng, mọi thứ trong thời gian và không gian đều bị đóng băng.

Tuy nhiên, thời gian vẫn chảy xung quanh mảnh vỡ màu xanh.

Điều này càng khiến Trần Dương tin rằng mảnh vỡ này rất không bình thường.

Đồng tử của Hiên Viên Đại Khí hơi co lại, dễ dàng định trụ được mảnh vỡ.

"Nói đi, mảnh vỡ này từ đâu đến, tên là gì”.

Trần Dương nói.

Hiên Viên Đại Khí nhìn Trần Dương và nói: "Ta có một vài yêu cầu, nếu ngươi chấp nhận, ta sẽ nói cho ngươi”.

"Ông chưa nắm rõ tình trạng hiện giờ của mình sao?"

Trần Dương híp mắt cười: "Hay là, ông cho rằng ta thật sự không dám giết ông?"

Khí thế tỏa ra ngay lúc đó khiến tim Hiên Viên Đại Khí ngừng đập trong vài giây.

Sức mạnh này là... sức mạnh của cảnh giới Siêu Thoát.

Lẽ nào người này... ở cảnh giới Siêu Thoát?

"Ông nói xem, ta giữ lại cái mạng cho ông, nhưng đừng có mơ đến việc lập quốc. Dưới sự thống trị của quân Ma Vương, thì chỉ có một quốc gia thôi, đó chính là đại vực Liên Minh!"

"Ông có thể coi đó là một giao dịch, ta cũng chả cần nguyên hồn của ông, ông không phải là mối đe dọa đối với ta”.

Mặc dù Hiên Viên Đại Khí cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng ông ta hiểu rằng Trần Dương thực sự có thế mạnh này.

Lúc đầu cảnh giới của ông ta đã lên tới Siêu Thoát trung kỳ viên mãn, tuy rằng vết thương đã đỡ nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn dễ dàng bị anh trấn áp.

Sức mạnh của người này ngoài sức tưởng tượng.

"Ngươi là người nhà nào trong số ba nhà Phong, Tiết, Doanh?"

Hiên Viên Đại Khí hỏi.

"Quân Ma Vương không thuộc bất kỳ gia tộc nào cả”.

Sự kiên nhẫn của Trần Dương đã đến cực hạn: "Không còn nhiều thời gian cho ông nữa đâu”.

Không phải người trong ba tộc à?

Câu trả lời của Trần Dương khiến ông ta ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó Hiên Viên Đại Khí cười một cách giễu cợt, rằng ông ta thực ngu ngốc.

Ngay cả khi bên kia thực sự là người của ba nhà kia, thì người ta lại đi nói cho ông ta biết đấy?

Hít một hơi thật sâu: "Bất kể thế nào, ta vẫn hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa”.

"Mảnh vỡ này, à không, nói chính xác ra, nó phải là một mảnh vỡ trên cánh cửa Chúng Diệu!"

Ánh mắt của Hiên Viên Đại Khí trở nên sâu thẳm, như thể ông ta đang chìm vào trong những hồi ức: "Khi thủy tổ của nhà họ Hiên Viên lên Siêu Thoát, ông ấy đã vô tình lấy được mảnh vỡ này. Ngày trước khi bay lên thượng giới, ông ấy đã nói với Hoàng Đế đời thứ hai: "Mảnh vỡ này có thể bảo vệ nhà họ Hiên Viên vào lúc nguy cấp”.

"Nhưng sau vài triệu kỷ nguyên, không ai biết cách sử dụng mảnh vỡ này. Phương pháp nhỏ máu và phương pháp tế luyện đều vô dụng, vì vậy Hoàng giả các đời của gia tộc Hiên Viên chỉ có thể ngồi cạnh mảnh vỡ này mà tu luyện thôi”.

"Cho đến vài tháng trước, ta đã nuốt mảnh vỡ này mới dần dần khám phá ra bí mật của nó. Nó dường như có thể giải phóng năng lượng vô hạn. Sức mạnh giải phóng trong một ngày còn tinh khiết hơn những gì ta tu luyện hàng nghìn năm”.

"Chỉ vài tháng nữa thôi, là ta có thể đột phá lên Siêu Thoát rồi”.

Hiên Viên Đại Khí bực bội nói.

"Mảnh vỡ của cánh cửa Chúng Diệu sao? Nghe có vẻ cao cấp nhỉ!"

Trần Dương suy nghĩ một chút, đặc biệt là nguồn năng lượng phóng ra vô hạn mà Hiên Viên Đại Khí nói, những lời này đã gãi trúng vào chỗ ngứa của anh.

Mặc dù kết giới Thời Quang của anh rất mạnh, nhưng việc tu luyện của anh đòi hỏi tài nguyên, không biết liệu nguồn năng lượng được cung cấp bởi mảnh vỡ của cánh cửa Chúng Diệu có thể...

"Còn công năng nào khác không?"

Trần Dương hỏi.

"Có!"

Hiên Viên Đại Khí nói: "Che đậy thiên cơ”.

"Bảo vật Siêu Thoát không phải cũng làm được cái này sao?"

Trần Dương sờ sờ cằm: "Nếu có thể che đậy thiên cơ, vậy thì ta làm sao mà phát hiện ra nó được?"

"Không giống nhau! Ngươi phong ấn cơ thể ta, nó tự động giải phong ấn. Điều này mới khiến ngươi kinh ngạc, phải không?"

"Ông nói rất đúng!"

Trần Dương gật đầu.

Hiên Viên Đại Khí nói: "Tổ tiên nhà họ Hiên Viên đoán rằng mảnh vỡ này có lẽ là từ thượng giới xuống, hơn nữa một mảnh nhỏ tí ti như vậy đã được nhà họ Hiên Viên dùng để tu luyện mấy triệu kỷ nguyên. Có thể thấy lai lịch của nó rất phi thường, có thể là bảo vật trên bảo vật Siêu Thoát đấy! "

Bảo vật trên bảo vật Siêu Thoát?

Đó là loại bảo vật gì?

Hiên Viên Đại Khí lắc đầu: "Ta không biết!"

"Liệu những gia tộc khác có những mảnh vỡ như này không?"

"Ta không biết, nhưng ta biết là nhà Phong, Tiết, Doanh không phải người của thế giới này”.

"Không phải người của thế giới này?"

Mọi thứ dường như trở nên phức tạp hơn.

Thế giới này thật khó lường!

"Ba gia tộc đó hẳn là đang âm mưu gì đó lớn. Từ khi cuộc chiến Vương tộc nổ ra, ba gia tộc này đều im hơi lặng tiếng, cuộc chiến Hoàng tộc cũng không hề có động tĩnh gì!"

Hiên Viên Đại Khí nói: "Thế nên, ngươi phải cẩn thận”.

"Ta bắt ông, móc lấy bảo bối của ông, nuốt bảo vật Siêu Thoát của ông, ông không hận ta sao?"

Trần Dương thích thú nhìn ông ta.

"Ít nhất thì ta vẫn còn sống, không phải sao?"

Hiên Viên Đại Khí không lỗ mãng, ông ta hiểu hơn ai hết, rằng lúc đó ông ta đã cầm chắc cái chết rồi.

Sống được đến bây giờ đã là hạnh phúc lắm rồi.

Sống được thì không ai muốn chết cả, ông ta cũng không ngoại lệ.

Nếu người ta thực sự thản nhiên như vậy, thì sẽ không xảy ra nhiều tranh chấp như vậy, sống an nhàn rồi chờ chết vì tuổi già không hạnh phúc hơn sao?

"Ông được phết đấy”.

Trần Dương mỉm cười, ném cây cung Hiên Viên đã hấp thụ hết cho ông ta: "Ta trả cây cung này cho ông, còn những cái khác thì thôi. Ông thề với trời rằng sẽ không bao giờ chống lại quân Ma Vương, không cấu kết với các thế lực bên ngoài làm hại quân Ma Vương, thì ông có thể đi!"

"Ngoài ra, không được nói cho ai biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, hiểu chưa?"

Sau khi nhận lấy cung Hiên Viên, Hiên Viên Đại Khí không dám tin, ông ta được thả đi dễ dàng vậy sao?

Ánh mắt đối phương rất thản nhiên, quả nhiên là muốn thả ông ta đi rồi!

"Trước đại đạo, Hiên Viên Đại Khí ta thề rằng sẽ không bao giờ chống lại quân Ma Vương...”

Sau khi đưa ra một loạt lời thề, Trần Dương xác nhận không bỏ xót bất cứ chi tiết nào mới thả ông ta đi.

"Bùm!"

Sấm sét xuất hiện trong hư không cho thấy rằng lời thề đại đạo đã được thiết lập.

"Đi đi”.

Với một cái vẫy tay của Trần Dương, Hiên Viên Đại Khí đã rời khỏi không gian và tiến vào đại vực Liên Minh của quân Ma Vương.

Nhìn vào thế giới kỳ lạ của đại vực Liên Minh, ông ta như bị lú.

......

Xóa sạch ý chí của kiếm thánh Nguyên Linh và khí linh vỏ kiếm: "Hấp thu đi, ta đi nghiên cứu cái mảnh vỡ này một chút!"

Cầm mảnh vỡ trong tay: "Hì hì, sức mạnh khá lớn đấy, muốn chạy à?"

Trần Dương đang phân vân không biết có nên nuốt nó hay không, nhưng... thứ này bay ra từ miệng Hiên Viên Đại Khí, khiến anh có chút chán ghét.

Chẳng lẽ chỉ có thể nuốt nó sao?

Không hợp nhất với cơ thể được à?

Nghĩ vậy, Trần Dương liền tách ra một khe hở trong lòng bàn tay, vùi mảnh vỡ vào vết thương.

Ngay sau đó vết thương liền lại, lúc đầu không có cảm giác gì.

Nhìn một hồi, lòng bàn tay Trần Dương bắt đầu nóng lên, sức mạnh từ trong mảnh vỡ tỏa ra, tuy rằng không lớn, nhưng rất tinh khiết.

Anh cẩn thận khống chế, chỉ để sức mạnh này lưu chuyển trong lòng bàn tay, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Được năng lượng tinh khiết chảy qua, mỗi tế bào trong lòng bàn tay đều rung lên vì vui sướng, hấp thụ năng lượng như nắng hạn gặp mưa rào.

"Ha, năng lượng này có tác dụng tăng trưởng tế bào mạnh mẽ, rất được, quả nhiên rất hữu dụng!"

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Ở trong kết giới Thời Quang mười năm, thế giới bên ngoài mới chỉ là mấy tiếng, trong mấy tiếng này, mỗi một tế bào trong lòng bàn tay phải của Trần Dương đều đột phá lên cảnh giới Quy Nhất viên mãn!

Đấy còn là do Trần Dương cố ý trấn áp, e rằng thăng lên bán Siêu Thoát cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Khi đó anh mới nhận ra rằng mình đã thực sự nhặt được bảo bối rồi.

Bây giờ lực khí vận có thể cung cấp đầy đủ cho vũ trụ bên trong cơ thể.

Ngon rồi.

Chỉ kích thước như móng tay mà đã có tác dụng lớn như vậy, nếu thu thập đủ thì sao nhỉ?

Nó phải mạnh đến mức nào nhỉ?

Anh không dám tưởng tượng!

Trong lòng bàn tay phải có hàng trăm tỷ tế bào, nhẹ nhàng bóp một cái, kết giới Thời Quang xém chút nữa thì bị bóp nát!

Kinh khủng, quá kinh khủng!

Trần Dương không dám trấn áp khí tinh khiết màu xanh lục chảy trong lòng bàn tay nữa, vì sợ nó làm nổ tung luôn lòng bàn tay của anh.

Sau đó, năng lượng tinh túy đi lên cổ tay, anh vẫn là rất thận trọng.

Đồng thời, Hỗn Nguyên Kiếm cũng đã hấp thụ thánh khí Nguyên Linh và vỏ kiếm, nó đã đột phá lên Siêu Thoát thượng phẩm. Cấp phẩm một bước nhảy vọt, sức mạnh vận khí cuồn cuộn đã khiến cho vũ trụ bên trong cơ thể của Trần Dương lại được tăng cường một lần nữa!

Nó vốn đã gần như vô hạn, nhưng bây giờ cảm giác muốn đột phá còn mạnh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK