Một đạo đao cương màu đỏ chặt đứt thân thể hai đệ tử nhà họ Lý, chém đôi cửa lớn.
“Keng!”
Cánh cửa bị phân ra làm hai.
Theo sau đó là ba người đàn ông vận khinh công bay vào.
Ba người này tạo thành thế chân vạc, bao vây lấy 3 người nhà họ Lý.
Lòng Lý Thiên Bá trầm xuống, sao lại đến nhanh như vậy!
Lẽ nào mấy phút thôi mà cũng không trụ nổi sao?
Nhưng anh ấy chỉ cần nhìn một chút liền hiểu ra, quả thực mấy phút cũng là điều không thể.
Thiên Nhân Hóa Sinh có thể di chuyển rất nhanh, mặc dù không bay nổi, nhưng sử dụng khinh công thì chỉ một cú nhảy thôi là đến 20, 30 mét rồi.
Bảo sao đến nhanh như vậy!
Lý Thiên Bá nháy mắt, Lý Ngạo đi đến bên cạnh anh ấy: “Lát nữa bố sẽ cầm chân bọn họ, con và mẹ cố gắng chạy nhanh hết sức có thể nhé!”
Trong lòng Tống Huyên cảm thấy đau nhói: “Không, em không thể để anh ở lại đây một mình được!”
“Vợ chồng ăn ở cả đời với nhau, em không thể giương mắt nhìn anh chết ở đây được!”
Tống Huyên thấp giọng nói: “Ngạo Nhi, con mau đi đi, đưa cụ và mọi người trốn càng xa càng tốt”.
Cô ta vừa nói vừa ra đòn: “Đại Từ Đại Bi, Thiên Diệp Chưởng!”
“Bùm!”
Sắc mặt Triệu Chí Nghĩa lạnh đi, hắn không ngờ rằng Tống Huyên lại ra tay đánh lén như vậy.
Nhưng tiếc rằng, tu vi của hắn cao nhất trong số ba người này.
Tu vi càng cao thì đồng nghĩa với việc thực lực càng mạnh.
Thiên Nhân Hóa Sinh sơ kỳ và hậu kỳ khác nhau một trời một vực.
Hắn có thể triệt tiêu đòn công kích của Tống Huyên dễ như trở bàn tay, khiến Tống Huyên cũng vô cùng kinh hãi.
“Muốn trốn khỏi đây sao?”
Triệu Chí Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Tiếc rằng cô thật quá ngu dốt!”
“Cô thích đánh lén phải không? Trả lại cô này!”
“Khai Vân Chưởng!”
Một luồng khí mãnh liệt truyền đến từ trên người hắn.
“Đoàng!”
Một chưởng khiến tâm trí của Lý Thiên Bá chấn động, anh ấy sử dụng hết toàn bộ công lực: “Thiên Bá Thần Chưởng!”
Kungfu này là Trần Dương đã tạo riêng cho anh ấy, nếu sử dụng có thể tăng gấp đôi sức mạnh.
Nhưng đối mặt với một Thiên Nhân Hóa Sinh hậu kỳ như Triệu Chí Nghĩa thì vẫn không đủ.
“Ầm!”
Chưởng này khiến tay xương bàn tay trái còn lại của Lý Thiên Bá bắt đầu vỡ vụn, gãy lìa đến tận khuỷu tay.
Nhưng Lý Thiên Bá vẫn cố gắng chịu đựng, không kêu lên dù chỉ một tiếng, cánh tay trái gần như vỡ vụn, máu tươi nhỏ xuống, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả xương.
“Thiên Bá!”
Tống Huyên vội vàng đỡ Lý Thiên Bá, trong lòng vô cùng đau xót.
“Chậc chậc… đúng là vợ chồng tình thâm!”
Kim Thánh Quang không ngừng liếc nhìn thân thể Tống Huyên, mặc dù năm nay cô ta đã có tuổi, nhưng nhờ biết giữ gìn nhan sắc, nên thoạt nhìn cũng chỉ tầm hơn 30 tuổi.
Cộng thêm sống trong nhung lụa, nên trên người toát ra một vẻ quý phái: “Tống Huyên, giờ tôi có cách này, cô tự tay đánh chết Lý Thiên Bá đi, tôi sẽ tha cho cô một con đường sống!”
“Nói không chừng, tôi còn có thể nghĩ cách để tha mạng cho con trai cô cũng nên!”
“Đừng hòng!”
Tống Huyên gầm thét lên: “Lũ khốn nạn chúng mày sẽ không được chết tử tế! Đợi đến khi Minh chủ trở lại, sẽ giết chết toàn bộ lũ chúng mày!”
“Ha ha… cô nói Minh chủ ý là chỉ Minh chủ Vương Lâm của chúng tôi, hay là cái tên Trần Dương đã biến mất 15 năm kia?”
La Đại Nghĩa cười lớn: “Năm đó hắn đã nói rằng hẹn 10 năm sau quay về, nhưng giờ cũng đã 15 năm trôi qua, nếu mà về được thì cũng đã về rồi”.
“Muốn hù dọa bọn tôi sao? Ngây thơ quá!”
“Nhưng mà hắn cũng lợi hại thật đó, chỉ là một thằng ở rể vậy mà có thể lên làm Võ Tổ, cũng có thể coi là một nhân vật truyền kỳ!”
Triệu Chí Nghĩa giễu cợt rằng: “Có lòng với thiên hạ thì sao chứ, các người nghĩ đám người đó sẽ cảm ơn à? Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không nhờ có sự vô tư giảng đạo của hắn, thì chúng ta đâu có khả năng đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh”.
“Các ngươi thấy hắn có giống tự đào mộ chôn mình không?”
Lý Ngạo siết chặt quả đấm: “Ba tên chó má các người, sự vĩ đại của bố nuôi tôi đâu phải thứ để các người đem ra bình luận hả?”
“Bố nuôi tôi truyền thụ đạo nghiệp, gỡ vướng mắc cho các người, nhờ vậy các người may mắn lĩnh ngộ được con đường mà ông ấy truyền lại, vậy mà các người lại đem ra chế nhạo, các người có xứng làm người không?”
“Có nói hay đến thế nào, vĩ đại đến thế nào thì có lợi ích gì, đây chính là Võ Lâm, đây chính là hiện thực!”
Sắc mặt Kim Thánh Quang vô cùng khó coi, vì lời của Lý Ngạo đã vạch trần bộ mặt thật của bọn họ.
Đúng là nếu không có sự vô tư truyền đạo của Trần Dương, thì cả đời này bọn họ cũng không lên nổi Thiên Nhân Hóa Sinh.
Nhưng ngay từ đầu, Trần Dương cũng không ngờ được rằng mình sẽ trở lại muộn đến vậy, anh cũng không nghĩ rằng lòng tham của con người lại vô đáy đến thế.
Lúc anh ở đây không kẻ nào dám đối đầu, anh vừa đi, đám người lòng đầy dã tâm kia rộ lên như nấm mọc sau mưa.
“Lão Kim, giết chết cha con Lý Thiên Bá, bắt Tống Huyên đi, còn sau đó tùy ông xử lý!”
Mặt La Đạo Nghĩa tràn đầy tà niệm: “Đến lúc đó nhớ cho chúng tôi hưởng ké nhé”
“Bắc Minh Thần Quyền!”
“Ham Thiên Công!”
“Liệt Hỏa Ma Đao!”
Ba kẻ tương thông tâm ý, trong nháy mắt ba đạo công kích cùng hướng về Lý Thiên Bá và Lý Ngạo.
Lý Thiên Bá đã mất đi hai cánh tay nên lúc này thực lực chỉ còn một nửa, Lý Ngạo lại chưa đạt đến Thiên Nhân Hóa Sinh, nên nếu chỉ dựa vào sức của một mình Tống Huyên thì không thể nào chống đỡ nổi.
Nhưng lúc này cũng chỉ có cô ta mới có thể cản nổi ba đòn công kích này.
“Huyên Huyên!”
“Mẹ!”
Hai cha con chỉ biết mở to mắt nhìn Tống Huyên lao đến.
Đòn công kích đó sắp sửa đánh thẳng lên người Tống Huyên. Nhưng vào lúc này, bỗng mọi thứ biến mất như ảo ảnh.
Ba người cau mày, họ không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Tống Huyên cũng trợn tròn mắt.
Chuyện gì vậy?
Đòn công kích đột nhiên biến mất một cách khó hiểu trước mặt sao?
Lý Ngạo vội vàng kéo mẹ mình lại.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì!”
“Hay là do cả 3 chúng ta ra tay cùng một lúc, nên chúng tự tiêu diệt lẫn nhau không?”
La Đạo Nghĩa phân tích nói.
“Đúng vậy, lão La nói có lý, tôi cũng cảm thấy như vậy!”
Kim Thánh Quang gật đầu một cái.
Triệu Chí Nghĩa nói: “Nếu như vậy, chúng ta sẽ không đồng loạt ra tay nữa, mà tốt nhất là cách cách nhau ra, như vậy sẽ không thể xảy ra va chạm”.
“Được!”
La Đạo Nghĩa đề khí, thi triển Bắc Minh Thần Quyền.
“Đoàng!”
Một quyền đánh ra, mang theo cương phong vô cùng lạnh lẽo.
Chân nguyên toàn thân của Lý Ngạo rung động, muốn ngăn đòn này, nhưng mà quyền phong bỗng nhiên biến mất trước mặt cậu ấy một cách khó hiểu.
“Lão La, ông chưa ăn sáng à, ra tay kiểu gì mà cứ như hết hơi ý?”
Kim Thánh Quang cau mày.
“Đệch, hết cái con mẹ nhà ông!”
La Đạo Nghĩa cảm thấy hơi bực mình, ông ta đã dùng đến 90% sức mạnh, mà còn chưa đánh đến đâu đã tiêu tán, thế có mất mặt không cơ chứ?
“Để cho tôi! Không lẽ chúng ta gặp quỷ!”
Triệu Chí Nghĩa lên tiếng. Hắn cầm lấy thanh trường đao trong tay, ngọn lửa nóng bỏng cuốn quanh thân đao, hắn liên tục đánh ra mấy chục đao, phong tỏa đường lui của ba người.
“Xoạt!”
Nhưng đao cương lại một lần nữa biến mất khi còn cách ba người chừng 2 mét.
Lần này, Triệu Chí Nghĩa vô cùng hoảng hốt.
Hắn đần mặt ra, không hiểu đã xảy ra chuyện quái quỷ gì.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra vấn đề gì cả.
“Lão… lão Triệu, ông có cảm thấy có điều gì lạ không?”
Kim Thánh Quang nuốt nước miếng một cái: “Yên tĩnh đến ghê người, rõ ràng lúc này còn có tiếng chém giết, vậy mà sao bây giờ thì im phăng phắc vậy?”
La Đạo Nghĩa cũng lạnh cả sống lưng: “Hay là có cao thủ tới? Hay là cứu binh từ Băng Hỏa Đảo đến nhỉ?”
“Không thể nào, đến bản thân Băng Hỏa Đảo cũng còn khó giữ. Minh chủ Vương Lâm đã đánh vào Đan Tông, giờ chắc chắn đang tấn công Băng Hỏa Đảo, làm sao cứu binh có thể đến đây được!”
Triệu Chí Nghĩa nói: “Có phải các người nắm trong tay bảo bối gì của Trần Dương trước khi hắn phi thăng không? Cho nên mới có thể triệt tiêu đòn công kích dễ đến như vậy hả?”
Lý Ngạo đảo mắt một cái: “Đúng, bố nuôi tôi biết được dã tâm của các người, nên trước đây ông ấy đã để lại cho nhà họ Lý một món thần khí! Chỉ cần có món thần khí này, thì các người đừng hòng đánh vỡ được hàng phòng ngự của chúng tôi!”
“Đoàng!”
Kim Thánh Quang vung ra một đạo kiếm cương, nhưng rồi cũng lại tiêu biến.
Thần khí, thần khí phòng ngự, chắc chắn là thần khí phòng ngự!
Trong ánh mắt của ba kẻ này toát lên vẻ ham muốn, nếu như có được món thần khí này trong tay, nhất định có thể xưng bá Võ Lâm!
Triệu Chí Nghĩa nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, mặc dù món thần khí này có thể chống đỡ được đòn công kích tầm xa, nhưng lại không thể ngăn lại được đòn công kích tầm gần, nếu không chúng ta làm sao có thể đánh bị thương Lý Thiên Bá được!”
“Vậy nên, các người chuẩn bị chết đi!”
Tinh quang trong mắt của Triệu Chí Nghĩa chợt lóe lên, thuận thế vọt tới!
Sau đó cả người hắn bị ghim giữa không trung, cứng đờ.
Thấy vậy, Kim Thánh Quang và La Đạo Nghĩa sợ run người: “Chuyện này không thể nào, không thể nào, chạy mau!”
Dứt lời, bọn chúng phát hiện ra bản thân không thể nào động đậy được nữa.
Tuy rằng vẫn có thể suy nghĩ, vẫn nhìn được, vẫn nghe thấy, nhưng giờ đến mắt còn không thể chớp nổi.
Lý Thiên Bá nghi ngờ nhìn về phía con trai: “Bố nuôi của con để lại thần khí thật sao? Sao bố không biết chuyện này?”
Mặt Lý Ngạo liền nhăn nhó, lúc nãy cậu ấy chỉ nói bừa vậy thôi, cậu ấy hy vọng là sẽ có thể dọa lui ba người đó, ai mà biết được chuyện lại đến nước này!
“Bố, con cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì!”
Lý Ngạo cười khổ một tiếng.
Tống Huyên thì không tin, vẫn cho rằng trước khi phi thăng Trần Dương thực sự đã để lại bảo bối gì cho Lý Ngạo: “Cái thằng này, con muốn dọa chết bố mẹ hay sao, có bảo bối như vậy sao không mang ra dùng từ sớm chứ?”
“Mẹ, con không có thật mà!”
Lý Ngạo cũng muốn khóc đến nơi.
“Không phải con thì là ai?”
“Là tôi!”
Lúc này, bỗng có một tiếng nói truyền đến từ ngoài cửa.
“Là ai?”
Lý Thiên Bá cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa.
Khi anh ấy nhìn thấy rõ người kia, ban đầu sửng sốt, rồi sau đó mừng như điên.
“Tiểu Dương!”
“Trần Dương?”
“Bố nuôi?”
Không phải Trần Dương thì còn ai vào đây nữa?
Trần Dương cười đi tới: “Thiên Bá, chị dâu, Ngạo Nhi!”
Lý Thiên Bá vội vàng ra nghênh đón, giờ nhìn Trần Dương không khác nào thiếu niên 18 tuổi. Anh ấy muốn đưa tay vỗ lên bả vai Trần Dương, nhưng giờ cả hai tay đã không còn: “Tiểu Dương, cuối cùng sau 15 năm cậu cũng đã trở lại”.
“Bố nuôi!”
Trần Dương giờ nhìn còn trẻ hơn cả Lý Ngạo, cậu ấy vô cùng xúc động.
“Cao hơn cả bố nuôi rồi này!”
Trần Dương vỗ bả vai Lý Ngạo.
“Bố nuôi, bố về từ khi nào vậy? Bố phi thăng lên đó có phải là thiên giới không? Bố có thấy Ngọc Hoàng đại đế không?”
Trong lòng Lý Ngạo lúc này có vô vàn câu hỏi!
“Ha ha… bố vừa mới về được mấy ngày thôi!”
Trần Dương nói: “Thôi những chuyện khác để sau hãy nói, bố phải giúp bố con trị thương đã!”
Lý Thiên Bá nói: “Tay phải của tôi đã đứt lìa rồi, vậy mà vẫn còn cách chữa trị hay sao?”
“Chữa được hết!”
Trần Dương cười một tiếng, phần tay bị gãy lìa kia được tái tạo lại, chuyện này vô cùng đơn giản với anh.
Một đạo khí tạo hóa tràn vào thân thể Lý Thiên Bá.
Không chỉ vết thương bên trong của anh ấy được khôi phục trong nháy mắt, mà cánh tay trái đã gãy lìa cũng được khôi phục lại.
Điều khiến Lý Thiên Bá ngạc nhiên nhất chính là cánh tay phải.
Bỗng nhiên lại mọc ra cánh tay mới!
Chuyện này khiến Tống Huyên và Lý Ngạo vô cùng sửng sốt.
Đây là năng lực của thần tiên sao?
Còn đám người Triệu Nghĩa đã bị Trần Dương cố định cũng sợ đến tè ra quần.
Trần Dương trở lại, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.
Mạnh hơn so với trước rất nhiều.
Liệu có phải anh đã lên trời làm đại thần tiên gì đó?
Tiêu đời rồi, cứ tưởng là Trần Dương đã chết, ai mà ngờ được!
Theo như sự tích trước đây kể lại về Trần Dương, phen này bọn chúng khó mà thoát khỏi cái chết!