Giờ chỉ còn lại hai mạch Nhâm Đốc thôi.
Thông được Nhâm Đốc, thì sẽ thông được tất cả các mạch, đây là huyệt vị khó phá vỡ nhất.
Chiến thắng đã ở trong tầm tay, chỉ cần thông được Nhâm Đốc, thì anh có thể chạy trốn được rồi.
Anh đang nới lỏng dây thừng trói ở tay và chân, nằm ở trên giường gỗ giãn gân giãn cốt một chút, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Anh vội vã nằm im bất động.
"Ăn sáng!"
Một tên giáo đồ bước vào với một bát thuốc trên tay, dốc nó vào miệng anh một cách thô bạo.
"Mẹ kiếp, con vật chủ này còn được đối xử tốt hơn ông đây, thật là bất công”.
Sau khi nói xong, hắn khó chịu bước ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Trần Dương lại bình khí ngưng thần lần nữa, bắt đầu tác động vào hai mạch Nhâm Đốc.
Cùng lúc đó, hàng ngàn người đã tụ tập ở sâu trong núi Thập Vạn.
Đứng đầu là tứ đại trại Trương, Lý, Vương, Dương, tất cả các anh hùng hảo hán từ 72 trại và 108 động đã tập hợp tại đây.
"Các vị anh hùng hảo hán, Diêu Thánh Nguyên tàn nhẫn vô nhân đạo, khát máu hiếu sát. Tôi đề nghị tất cả chúng ta thành lập một liên minh để lật đổ Diêu Thánh Nguyên và Ngũ Độc Giáo!”, người nói là Trương Khởi Phong, thủ lĩnh của nhà họ Trương.
"Thủ lĩnh Trương nói đúng. Trong mười mấy năm qua, chúng ta đã mất đi biết bao nhiêu sinh mạng vô tội, bao nhiêu anh em ruột thịt trở thành nạn nhân của Diêu Thánh Nguyên. Diêu Thánh Nguyên chưa bao giờ coi chúng ta là người, hắn coi chúng ta như súc vật, mạng sống như cỏ rác, chúng ta đừng đứng yên chịu trận như thế nữa, chúng ta phải phản kháng!"
"Tôi, Vương Gia Trại, cùng với nhà họ Trương, Lý, Dương đã thành lập một liên minh chống lại Diêu Thánh Nguyên. Các vị có muốn tham gia không?!”, Vương Hổ, thủ lĩnh của Vương Gia Trại, đảo mắt nhìn tất cả mọi người, hô lớn: “Anh em có muốn tham gia không?"
"Đào Gia Trại tôi tham gia”.
“Ngô Gia Trại tôi nữa”.
“Đặng Gia Trại tham gia...”
“Thiên Tinh Động... Hạo Tinh Động tham gia... Thiên Cơ Động...”
Ngay khi nghe thấy câu nói đó, các động chủ, thủ lĩnh đều lần lượt giơ tay biểu thị ý muốn tham gia.
Diêu Thánh Nguyên khát máu, nuôi cổ trùng bằng người sống, đó là một tội ác tày trời.
Bao nhiêu đứa trẻ sơ sinh chết thảm trong tay Diêu Thánh Nguyên.
Có thể nói, mỗi người ở đây đều mang trong mình mối hận sâu sắc với Diêu Thánh Nguyên.
Tuy nhiên, Diêu Thánh Nguyên quá mạnh và ghê gớm, kẻ nào dám chống lại kẻ đó sẽ phải chết!
Ông ta còn hạ cổ độc bọn họ.
Hơn nữa, Diêu Thánh Nguyên còn có trong tay Cổ Hoàng duy nhất của núi Thập Vạn, nên không ai dám chống lại ông ta.
Ở Nam Cương, Cổ Vương 4 cánh đã là ghê gớm lắm rồi, lại còn có Cổ Hoàng 6 cánh nữa, nên họ không dám nghĩ đến việc đó.
Trương Gia Trại, Lý Gia Trại, Vương Gia Trại, Dương Gia Trại là những trại lớn nhất của núi Thập Vạn, bản mệnh cổ của tứ đại thủ lĩnh bọn họ cũng chỉ là Cổ Vương 4 cánh mà thôi.
Những thủ lĩnh, động chủ còn lại còn kém hơn, một số thủ lĩnh của những trại nhỏ vẫn là cổ trùng 2 cánh, cũng chỉ mạnh hơn so với cổ trùng bình thường một chút.
Muốn giết Diêu Thánh Nguyên chỉ là mơ mộng hão huyền.
Nhưng giờ đã khác rồi.
Hơn một tháng trước, Diêu Thánh Nguyên dẫn hàng trăm giáo đồ ra khỏi núi Thập Vạn, bị Lục Đại Phái phục kích, thương vong vô cùng lớn, bản thân ông ta cũng bị thương nặng.
Giáo đồ mừng rỡ truyền tin về, khiến cho họ vui mừng khôn xiết.
Cho nên lần này bọn họ không cung cấp vật chủ như mọi khi nữa, thời khắc báo thù đã điểm, bọn họ nhất định không được bỏ lỡ.
"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, lần này chúng ta nhất định phải giết Diêu Thánh Nguyên và lật đổ Ngũ Độc Giáo!"
"Giết Diêu Thánh Nguyên, lật đổ Ngũ Độc Giáo!"
"Giết Diêu Thánh Nguyên, lật đổ Ngũ Độc Giáo!"
Đoàn người hô vang khẩu hiệu, hùng dũng lên đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã đến chiều.
Phá vỡ Nhâm Đốc lâu hơn Trần Dương nghĩ, đã sáu bảy tiếng trôi qua rồi mà mới đi được 1/3 chặng đường.
Cứ đà này, e rằng đến sáng mai cũng không thể phá vỡ được.
Không được, Cổ Vương nói trong hai ngày này mình phải cẩn thận, trước bình minh ngày mai nhất định phải phá vỡ được huyệt vị.
"Ring Ring Ring"
Âm thanh du dương của tiếng chuông truyền đến tai Trần Dương, thần lực của Trần Dương ngày càng lớn, thì thính giác, thị giác và nhận thức của anh càng cao.
Haizz!
Con quỷ cái đó lại đến rồi.
Một lúc sau, Diêu Nhân Nhân bước vào trên đôi chân trần.
"Hôm nay tôi đã nghiên cứu ra một loại độc dược mới, tên là Ngũ Độc Phấn. Anh thử giúp tôi được không”.
"Này, chết người đấy”.
"Đừng lo, có tôi ở đây, anh không chết được đâu”.
Nói xong, cô ta lấy ra một cái chai sứ nhỏ, từng bước đi tới trước mặt Trần Dương.
"Há miệng ra!"
Trần Dương nhất quyết ngậm chặt miệng.
"Anh không mở miệng chứ gì?"
Diêu Nhân Nhân cười lạnh lùng, bước sang bên cạnh gỡ roi ra.
"Vút!"
"Có mở không!"
Đậu má, con quỷ cái này, con tiện nhân này, đúng là đồ biến thái.
Chả nhẽ mọi thứ tối qua là giả vờ à?
Cảm nhận được cơn đau như lửa đốt, Trần Dương nắm chặt tay.
Phải nhịn, nhất định không được mở.
Phải nhịn!
Chẳng mấy chốc, cơ thể Trần Dương đã lằn đầy những vết roi, quần áo nát bươm, người bê bết máu, nhìn chỉ thấy toàn máu là máu.
"Nếu không thử thì tôi có cách khác cho anh đây!"
Diêu Nhân Nhân hừ một tiếng, quay người, đi tới cái kệ bên cạnh, lấy ra một cái bình gốm.
Bên trong có bao nhiên con trùng độc đây?
Trần Dương mở to mắt khi thấy Diêu Nhân Nhân lấy ra một nắm những hạt tròn tròn lấp lánh từ trong bình.
Anh hít một hơi.
Chả nhẽ trong bình này là muối à?!
"Hihi... ở Nam Cương, chúng tôi dùng loại muối thô này để ướp thịt ba rọi, hay là tôi cũng ướp anh nhỉ?"
"Đừng, đừng...”, tim Trần Dương đập thình thịch.
"A...”
Trần Dương hét lên một tiếng, cơ thể anh duỗi thẳng, gân trên cổ nổi lên.
Diêu Nhân Nhân cười khúc khích khi nhìn thấy cảnh này.
Cô ta liên tục rắc muối thô lên người Trần Dương, còn dùng tay rải đều chỗ muối thô ấy ra.
"Anh nghĩ kĩ chưa, tôi có hẳn một lọ muối đấy nhé”.
“Đồ đê tiện, đừng có mơ!”, Trần Dương nghiến răng gằn từng chữ.
"Thật sao?"
Diêu Nhân Nhân cười để lộ ra những chiếc răng khểnh nhỏ xinh xắn, đặt chiếc bình xuống, bước sang bên cạnh để lấy kéo.
"Hôm qua chúng ta bị làm phiền, hôm nay tiếp tục nhé”.
Vừa nói cô ta vừa liếm lưỡi, nhìn thẳng vào chỗ đó của Trần Dương.
"Cô...”
"Cô cái gì mà cô”.
Diêu Nhân Nhân giơ cây kéo trong tay lên: "Yên tâm, tôi làm nhanh lắm, sẽ không làm anh đau lắm đâu”.
Cô ta từ từ cởi quần dài của Trần Dương ra, nhìn vào chỗ đó, cô ta rất tò mò, đây là của quý của đàn ông sao?
Khi cô ta sắp đưa kéo đến gần, Trần Dương không thể nhịn được nữa.
"Đậu má nó!"
Nói rồi, Trần Dương đột ngột ngồi dậy, giơ tay tát vào mặt cô ta một cái.
Bốp một cái.
Diêu Nhân Nhân ngã lộn cổ xuống đất, cây kéo trên tay cô ta cũng rơi theo.
Cô ta chết lặng, trợn tròn mắt!
Cái... cái quái gì thế này?
Hắn không phải bị a-ba điểm huyệt rồi sao, sao tự nhiên lại cử động được vậy?
Đúng lúc này, Trần Dương xoay người cưỡi lên người cô ta, cầm lấy roi của cô ta.
Giơ tay vỗ vào mông cô ta không thương tiếc.
"Bốp, bốp."
"Ai cho cô cợt nhả thế hả, này thì thử thuốc này, này thì đem người khác ra làm đồ chơi này”.
Trần Dương hung ác nói: "Hôm nay tôi sẽ cho cho biết thế nào là lễ độ”.
Anh dùng đầu gối ghì chặt cánh tay cô ta xuống, rồi kéo quần cô ta ra.
Lạnh lùng, anh vỗ vào mông cô ta không chút nương tay.
"Bốp, bốp!"
Bàn tay đánh vào bờ mông đó tạo ra sự đàn hồi hệt như sóng lượn.
"A..a...”
Diêu Nhân Nhân cắn môi, phát ra những tiếng rên rỉ.
Nơi bị Trần Dương đánh vừa đau lại vừa nhột, cảm giác khác lạ lan tỏa khắp cơ thể khiến cô ta không kìm được mà rên lên.
Nghe thấy giọng nói quyến rũ này, Trần Dương sững sờ.
Đậu má, này thì còn gì là phạt nữa, nghe có vẻ cô ta còn đang hưởng thụ ấy.
"A... anh, sao anh lại dừng lại rồi”.
Diêu Nhân Nhân lúc này mới quay đầu nhìn Trần Dương, đỏ mặt, đôi mắt ngấn nước tràn đầy thèm muốn.
Thích thế chứ gì?
Trần Dương nghiến răng, lại giơ tay vỗ xuống.
"Ha.a.ha…a"
Mỗi lần bàn tay đó vỗ xuống là một lần Diêu Nhân Nhân rên lên.
Đánh xong, hai tay Trần Dương cũng tê luôn.
Anh đã hiểu ra, con mụ này, càng bị đánh thì càng hưng phấn.
Không đánh nữa!
Trần Dương đứng dậy khỏi người cô ta, ngồi ở trên giường gỗ, thở hồng hộc.
Diêu Nhân Nhân cũng đứng dậy, một tay dựa vào giường gỗ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Trần Dương: "A-ca, anh sao vậy?"
Vẻ ngoài đáng thương đó khiến bên dưới của Trần Dương nóng ran.
Thấy cô ta thèm khát như vậy, anh vô cùng tức giận.
Đầu tiên là bị lão già nhà cô ta hút máu hết lần này đến lần khác, sau đó còn bị cô ta hành hạ liên tục.
Anh tức phát điên.
Được rồi, nếu cô đã thèm khát đến vậy, thì tôi cho cô toại nguyện.
Trần Dương cười lạnh lùng, giơ tay vỗ vào mông cô ta.
"Ha.a..a..a...”
Cô ta rên lên đầy sảng khoái, cổ ngửa ra sau, vẻ mặt xen lẫn đau đớn và vui sướng.
"Tôi có một chiêu rất ghê gớm, cô liệu hồn đấy”.
Ngay sau đó từ trong phòng phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng không bao lâu sau tiếng kêu đau đớn đó liền biến thành tiếng rên rỉ sảng khoái.
Cùng với tiếng chuông, âm thanh đó vang vọng khắp phòng.
Đối với Diêu Nhân Nhân, Trần Dương không hề thương mà chỉ có giận.
Không biết đã qua bao lâu rồi, với một tiếng gầm giận dữ, Trần Dương đã trút toàn bộ lửa giận vào cơ thể Diêu Nhân Nhân.
Sau cuộc mây mưa đầu tiên, nhìn những vết tích đầy trên người Diêu Nhân Nhân, anh không khỏi xót xa.
"A-ca... a-ca...”
Diêu Nhân Nhân bị đùa nghịch ở ngực, miệng không ngừng gọi Trần Dương, vừa rồi cô ta đã nhiều lần bay lên tận mây xanh rồi lại rơi xuống địa ngục.
Chết đi sống lại biết bao lần.
"Tiện nhân, còn chưa hài lòng sao?"
Nói rồi Trần Dương lại làm thêm lần nữa, lần này trên mặt Diêu Nhân Nhân lộ rõ vẻ đau khổ.
"A-ca, em không muốn nữa, a-ca...”
Trần Dương lơ đi coi như không nghe thấy, một tiếng sau, lửa giận trong người Trần Dương cũng đã đỡ đi được đôi phần.
Lúc này, cơ thể Diêu Nhân Nhân đã mềm nhũn, thậm chí cô ta còn không có sức để giơ tay lên.
Anh rời khỏi giường, vô tình nhìn thấy màu đỏ đọng trên chiếc giường gỗ.
Giật mình!
Không thể nào, con quỷ cái này vậy mà lại là...
Trần Dương hoảng loạn.
“A-ca, mau đỡ em dậy đi”, Diêu Nhân Nhân nhìn Trần Dương với đôi mắt long lanh đẫm nước, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Trần Dương bối rối bước lại gần, che đi tấm thân trần của cô.
"A-ca, lần sau làm nhẹ hơn được không?"
Trần Dương ngồi xuống giường, Diêu Nhân Nhân liền quấn lấy anh như một con rắn đẹp.
“Mau mặc quần áo vào đi, lát nữa sẽ có người đến đấy”, Trần Dương lạnh lùng nói.
Bây giờ trời cũng đã ngã về chiều muộn, một lúc nữa, các giáo đồ sẽ đến để đưa bữa tối.
Sắc mặt Diêu Nhân Nhân chợt thay đổi, cô ta vội vàng mặc quần áo vào rồi ngồi dậy.
"A-ca, đau...”
"Mau rời khỏi đây đi!"
"Anh không dỗ em sao? Em dễ dỗ lắm đó!"
"Tôi nói rời khỏi đây nhanh lên!"
"Anh...”
Diêu Nhân Nhân tức giận hừ một tiếng, nói: "Vậy tối nay tôi sẽ đến tìm anh, nhớ đấy, tối nay anh phải kể chuyện cho tôi nghe!"
"Đừng có mơ”.
"Nếu anh không kể chuyện cho tôi, tôi sẽ nói với a-ba chuyện anh bắt nạt tôi”.
"Tôi...”
Nếu Diêu Thánh Nguyên biết điều này, anh chưa chắc đã sống qua nổi đêm nay.
"Có chuyện gì từ từ nói, từ từ được chứ, không phải chỉ là kể chuyện thôi sao? Tôi thích nhất là kể chuyện đấy...”