Ông ta là tu sĩ Nguyên Tế Thiên đấy, Trần Dương chỉ mới Đạo Hoàng thôi, khoảng cách xa vời vợi!
Nói một câu khó nghe thì đáng lý ra ông ta chỉ cần dí ngón tay thôi thì Trần Dương đã chết.
Trong lòng Chiến Kiếm Phi vừa mừng vừa lo. Ba mươi năm trước, ông ấy may mắn tấn thăng lên Tông Động Thiên, nhưng bây giờ đệ tử nhà mình thi triển đòn công kích đã khiến ông ấy thấy như gặp phải kình địch. Nếu để Trần Dương tu luyện thêm vài năm nữa thì chẳng phải dễ dàng đánh thắng luôn cả ông ấy hay sao?
Đúng như Lạc Bắc Đẩu nói, đệ tử ưu tú quá thì làm sư phụ mất hẳn cảm giác thành công.
Thôi bỏ đi, tóm lại thì sau cuộc chiến Tự Liệt này, ông ấy vẫn phải đi tới nơi kia, nhường vị trí lại cho sắp nhỏ vậy.
"Nên để lại cho Ngưu Đại hay Bích Tiêu đây? Hay để cho Lương Thần?"
Chiến Kiếm Phi thấy khó chọn, cuối cùng ông ấy quyết định đến lúc đó sẽ để ba người họ oẳn tù tì.
"Ừ, vậy đi, để bọn chúng oẳn tù tì".
Trên lôi đài, Đông Thắng Lai bị vô số sấm chớp điên cuồng đánh thì trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Thuật pháp quỷ quái gì đây? Uy lực mạnh quá!
Đĩa mài Âm Dương của hắn chỉ có thể lấy ra để phòng ngự, nhưng sấm chớp quá mạnh, triền miên không dứt, dường như chỉ vài giây thôi thì đĩa mài đã bị mài mòn yếu đi mất một phần ba.
Thế này thì còn đánh đấm cóc gì nữa!
Lúc hắn định dùng đĩa mài Âm Dương để hấp thu sấm sét thì gió độc và mưa rét thấu xương trút xuống.
"Hô Phong Hoán Vũ!"
"Ban Sơn!"
Trần Dương thi triển pháp thuật, trên bầu trời ngưng tụ từng tòa núi thần vạn cổ, chúng hợp thành chữ "Trấn".
"Quét!"
Núi lớn lao từ trên không trung xuống.
"Ầm ầm!"
Mặt đất rung chuyển hệt như động đất.
Mọi người đều kinh hãi, rốt cuộc là đòn tấn công ở cấp bậc nào vậy chứ? Thi triển thần thông thuật pháp liên tục cỡ này mà pháp lực của Trần Dương không bị khô cạn sao?
Lúc mọi người tưởng rằng Trần Dương đã ngừng lại thì anh lại một lần nữa thi triển thần thông: "Chỉ Địa Thành Cương!"
Dứt lời, sàn của lôi đài trở nên vô cùng cứng rắn, cứng hơn sắt thép gấp trăm nghìn lần.
"Động Thiên Nhất Kích!"
Ầm!
Trần Dương không dám động đến 129600 vũ trụ, chỉ lợi dụng một phần sức mạnh của vũ trụ tổ mà thôi.
Sấm chớp tản đi rất nhanh, gió độc mưa lạnh cũng ngớt, núi thần biến mất, Đông Thắng Lai nằm trên đất, áo quần rách tả tơi, thở hồng hộc.
"Tiểu tử này, đệ tàn nhẫn thế, không cho ta lấy một cơ hội đánh trả luôn!"
"Còn muốn đánh tiếp không?"
"Đánh cái rắm gì nữa, không đánh, ta thua rồi!"
Đông Thắng Lai đứng dậy: "Thực lực của đệ thật rất mạnh".
"Đa tạ sư huynh đã nhường".
"Nhường con khỉ ấy, đánh không lại là thua!"
Trần Dương cũng cười, anh thích kiểu người như Đông Thắng Lai, có thể qua lại nhiều hơn.
"Được rồi, vậy đi, rảnh rỗi tới Thiên Vương Cung chơi với ta".
Nói rồi Đông Thắng Lai nhảy xuống khỏi lôi đài, Trần Dương thắng lợi lọt vào top 10!
Đám người Tiền Nhuận, Mã Lục vui như bắt được vàng, các huynh đệ trong nhà bếp cũng hân hoan reo hò.
Chín tên dở hơi thì đồng loạt hét: "Sư đệ sư đệ, đệ là giỏi nhất, sư đệ sư đệ, đệ là mạnh nhất!"
Chiến Kiếm Phi đạp bay chín người bọn hắn, kéo Trần Dương lại rồi vỗ lên vai anh: "Đồ đệ, vi sư thật hãnh diện vì con".
"Đều nhờ công ơn dạy dỗ của sư phụ!"
Câu nói của anh đã khiến Chiến Kiếm Phi rất vui mừng.
"Đồ đệ ngoan, cầm thần đan cấp bán Bất Hủ này ra kia điều khí đi".
Chiến Kiếm Phi lấy đan dược mà mình trân quý cất giấu đưa cho Trần Dương.
"Đa tạ sư phụ!"
Trần Dương không từ chối, nhận đan dược rồi bước sang bên, còn chưa tới được chỗ Bích Tiêu thì đã có một đám người chen tới.
"Sư huynh!"
"Diệp sư huynh, gần đây tiểu muội tu luyện mà gặp nhiều rắc rối quá, sư huynh có thể chỉ điểm cho muội không?"
"Sư huynh, gần đây muội thấy ngực bí bách lắm, không biết nguyên nhân vì đâu. Sư huynh có thể xem giúp người ta không?"
"Sư huynh..."
Các sư muội bên Diễn Võ Viện, Đan Dược Viện, Đạo Binh Viện đều kéo tới, Trần Dương hệt như rơi vào một vườn hoa vậy.
Oanh oanh yến yến, mùi son phấn nồng đượm.
Trần Dương cũng khóc không ra nước mắt, thậm chí còn không dám nhúc nhích, đám sư muội này nhiệt tình ghê lắm, cử động khẽ là dễ chạm phải nơi không nên chạm lắm.
Nếu ngày thường thì cũng chỉ là sờ bưởi đụng cam thôi, ấy nhưng mà bây giờ nhiều người nhìn như vậy, sao anh có thể làm được chứ.
Bích Tiêu còn đang đứng nhìn nữa chứ.
"Sư muội, sư muội... ta..."
Trần Dương đột nhiên trợn to mắt, một đôi tay nhỏ đang sờ soạng trên người anh, ôi... sao bạo quá vậy.
Đây chính là đãi ngộ dành riêng cho Thiên Kiêu à?
Lúc này, Bích Tiêu không thể tiếp tục đứng yên: "Ngươi qua đây!"
Cô ấy kéo Trần Dương ra khỏi đám người: "Các muội đừng phiền đệ ấy, đệ ấy còn phải điều hòa khí tức, chút nữa còn thi đấu".
Bọn họ thấy Bích Tiêu thì cũng không dám tiến lên nữa. Bây giờ danh tiếng của Bích Tiêu cũng không hề thua kém gì Trần Dương.
"Sư tỷ, đệ..."
"Cảm giác rơi vào vườn hoa chắc phê nhỉ?"
Bích Tiêu hừ một tiếng.
"Sư tỷ, đệ chỉ cần đóa hoa đẹp nhất là tỷ thôi".
Nói rồi Trần Dương nắm lấy tay Bích Tiêu.
Tim Bích Tiêu run lên: "Ngươi điên à, sư phụ còn đó kìa, để người ngoài nhìn thấy thì còn ra gì nữa!"
"Sư tỷ, nói vậy thì lúc không có ai, đệ có thể làm thế này rồi à?"
"Ngươi... có hay không có ai đều không được! Thả tay ra, chúng ta là sư tỷ đệ, không thể thế này!"
Bích Tiêu vùng vằng muốn rút tay ra nhưng Trần Dương nắm chặt quá: "Sư tỷ, cũng đâu có ai quy định sư tỷ đệ thì không thể nắm tay?"
"Ngươi, đồ lưu manh, thả tay ra mau!"
"Không, đệ không thả, đánh chết cũng phải nắm!"
Dù sao cô ấy cũng bảo mình lưu manh rồi, thế thì lưu manh đến cùng.
Bích Tiêu cũng bất lực, cứ tiếp tục thế này thì người khác sẽ thấy thật đó: "Sư đệ, xem như ta xin đệ đấy, thả tay ra đi, cứ nắm tay thế này, sau này sư tỷ không có mặt mũi nào nhìn người ta".
Trần Dương cũng không muốn thấy Bích Tiêu quá khó xử: "Muốn đệ buông ra cũng được, nhưng lúc không có ai tỷ phải để đệ cầm tay đấy, không thì giờ đệ không buông ra đâu".
"Đệ..."
Bích Tiêu vừa giận vừa xấu hổ, đương nhiên rồi, phần lớn vẫn là bất lực, bó tay với Trần Dương.
Cô ấy suy đi nghĩ lại, chi bằng cứ đồng ý với tên lưu manh này trước đã, sau này tránh xa anh ra một chút là được.
"Ừm!"
Bích Tiêu gật đầu.
"Ha ha, được, tỷ đồng ý rồi đấy nhé, sau này không có ai thì để đệ cầm tay, không được vùng ra khỏi tay đệ đâu đấy".
Trần Dương cười rồi thả tay ra.
Lượt đấu thứ mười một kết thúc, đã xuất hiện top 10.
Đứng đầu đương nhiên là Nhiếp Vân, thứ hai là Hạ Quang Giáp, thứ ba là Chu Đạo, thứ tư là Bích Tiêu, thứ năm là Lục Lão Tứ... thứ mười là Trần Dương!
Xếp hạng chẳng là gì, lượt đấu thứ mười hai mới là quan trọng.
Lượt đấu này sẽ chọn lọc ra top 5.
Mà lượt thi đấu này sẽ dùng phương pháp bốc thăm để chọn ra cặp đấu.
Như vậy là công bằng nhất.
"Lượt đấu thứ mười hai này được xem như là bán kết nhỉ?"
"Kích thích quá đi mất!"
"Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta cùng cổ vũ cho các đấu sĩ nào, đại bảo kiếm đâu".
A Tân nói với mọi người đang xem trực tuyến.
Số người xem buổi trực tiếp này lên đến hơn sáu triệu, lượt xem vẫn còn đang tăng lên nhanh chóng.
"Mời mọi người tiếp tục cổ vũ cho Chu Đạo sư huynh!"
Hắc Khiết cũng nói.
Không khí cực kỳ náo nhiệt.
Cùng lúc đó, Lệ Băng Ngưng vừa từ Truyền Tống Trận ra, nhìn nội dung phát sóng trực tiếp thì hừ lạnh: "Vào được top 10 rồi sao, cũng khá lắm".
Cô ta nói rồi lại vào một Truyền Tống Trận khác.
Lan Đình Tiên Cung nằm ở góc Tây Bắc của vực Vĩnh Hằng, phải đi đến hai, ba mươi trạm Truyền Tống Trận mới tới.
Bình thường thì người ta tự bay cũng được, nếu không có chuyện gì quá gấp thì họ sẽ không dùng Truyền Tống Trận, vì nó quá đắc.
"Chắc chắn là không tới kịp lúc hắn thi đấu rồi, nhưng biết hắn ở đâu là được rồi, ngươi trốn được một lần chứ có trốn được cả đời không?"
...
Cùng lúc này, Trần Dương vẫn còn chưa biết mình đã bị người khác nhắm vào.
Bây giờ anh với Bích Tiêu đang lên đài bốc thăm.
Bích Tiêu đột nhiên nói với anh: "Chút nữa nếu ta bốc trúng đệ thì ta sẽ từ bỏ quyền thi đấu".
"Gì cơ?"
Trần Dương vội lắc đầu: "Không được, đệ sẽ rút khỏi cuộc thi, vẫn nên để đệ từ bỏ quyền thi đấu thì hơn".
Đùa gì thế, anh không hề thiếu chút tài nguyên này, có thể vào được top 10 là đã rất khá rồi, chắc chắn là hạt giống Tự Liệt.
Anh chỉ muốn quay về động phủ giới đón người nhà lên, có thân phận cao chút thì dễ dàng làm việc hơn thôi.
"Ta từ bỏ".
"Không, để đệ".
Mấy người lên đài nghe hai người nói chuyện thì cạn lời.
Top 5 đấy, đòi từ bỏ quyền thi đấu à?
Đùa nhau chắc?
Lục Lão Tứ bước tới nói: "Diệp huynh, chút nữa mà bốc trúng ta thì huynh phải nhẹ nhẹ tay đấy nhé!"
"Ha ha, mong là đừng trúng".
Trần Dương nói.
Lục Lão Tứ gật đầu: "Vậy là tốt nhất!"
"Bắt đầu bốc thăm!"
Lúc Bích Tiêu mở mảnh giấy ra thì thở phào nhẹ nhõm: "Không phải đệ!"
Trần Dương gật đầu ghé sang nhìn, đó là đệ tử của Vũ Trụ Cung - Trịnh Vân!
Vũ Trụ Cung xếp hạng bảy, tu luyện Vũ Trụ Kinh, loại kinh này rất mạnh, dễ học nhưng khó mà tinh thông, muốn luyện tốt thì phải có một lượng tài nguyên khổng lồ.
Trịnh Vân cũng không mấy tiếng tăm, cùng lắm là Thiên Kiêu mười nghìn năm mới có một, kiểu như hắn sẽ bị loại ở những lượt đấu đầu rồi.
Nhưng bây giờ hắn đã lọt được vào đến top 10, cũng là một con "ngựa ô" mạnh mẽ của cuộc chiến Tự Liệt lần này!