Sức chiến đấu tổng hợp của anh đã đạt đến Đạo Vương.
"Chết đi!"
Thạch Kiên có giết chết Trần Dương ở đây thì cũng chẳng hề hấn gì, tội xúc phạm người bề trên đã đủ dồn anh vào chỗ chết.
Huống gì, có nhiều người chứng kiến như vậy.
Vị trí của nhà bếp ở thuyền tiên Lan Đình rất đặc biệt, thoạt nhìn tưởng là thân phận thấp, nhưng đồ ăn họ làm ra được nhiều người có thân phận cao quý yêu thích.
Hơn nữa, đội chấp pháp hay đến nhà bếp tìm đồ ăn, hắn tình cờ quen biết đội trưởng đội chấp pháp!
"Lương Thần đệ, mau trốn đi, đệ đỡ không nổi đâu!"
Tuy sợ vạ lây, nhưng Mã Lục cũng không nỡ nhìn Trần Dương mất mạng.
Trần Dương không né tránh mà nhìn thẳng con dao phay đang bổ tới, khoan thai vươn một ngón tay.
Con dao phay đứng nguyên tại chỗ, Thạch Kiên cũng bị giam cầm, không khí xung quanh nháy mắt đã bị kìm hãm, tất cả mọi người trừng to mắt, vẻ mặt hoang mang.
Con dao phay đứng yên giữa không trung, cách đầu ngón tay Trần Dương một tấc không gian.
Đang lúc mọi người chăm chú nhìn, Thạch Kiên quỳ uỵch một cái xuống đất, sức công kích rất lớn, thậm chí ngay cả sàn nhà cũng nứt toác.
Thạch Kiên cảm thấy đầu gối mình sắp vỡ vụn đến nơi.
Hắn cảm giác đang bị một ngọn núi cao khổng lồ đè lên, không thể nào đứng dậy nổi.
Lòng hắn chùng xuống, giờ phút này hắn đã hiểu ra rằng mình đụng phải tổ kiến lửa rồi.
Người mới cái con khỉ gì chứ, rõ ràng là một cường giả tu vi thâm hậu!
“Đại ca!”
Thạch Lỗi quát lớn một tiếng, cầm con dao làm bếp xông lên.
Trần Dương lại đưa ngón tay ra.
“Uỵch, uỵch…”
Một đám người quỳ dưới đất.
Há!
Ai nấy đều hít một hơi lạnh, bọn họ bị cảnh tượng xảy ra trước mắt dọa cho đơ người.
“Lương… Lương Thần đệ, đệ… đệ…”
Mã Lục kinh hãi, nhìn Trần Dương với đôi mắt tràn đầy kích động.
Trần Dương cười một tiếng: “Vậy thì phải rồi, biết mình sai nên ngoan ngoãn xin lỗi, tốt lắm! Ít ra thì vẫn có thể cải tạo được”.
Mặt Thạch Kiên đỏ gay lên. Tuy nhiên, điều khiến hắn kinh hãi chính là không thể há mồm ra nói được câu nào hết.
Thậm chí dùng toàn bộ sức lực của bản thân, cũng không thể thoát khỏi được sự giam cầm này.
Nhìn ánh mắt của những người xung quanh, hắn cảm thấy mình như con khỉ mua vui.
“Chuyện gì vậy, ta nhận được tin tức báo nơi này có kẻ gây chuyện!”
Thành viên đội chấp pháp đi đến, nhìn đám người quỳ dưới đất, mặt tiểu đội trưởng kia liền biến sắc, lao đến trước mặt Thạch Kiên: “Đầu bếp Thạch, sao ngươi lại quỳ dưới đất?”
Vừa nói tiểu đội trưởng vừa đỡ hắn dậy, nhưng thật không may là có đỡ thế nào cũng không đứng lên nổi.
“Đầu bếp Thạch, ngươi bị…”
“Đội trưởng, chuyện là như thế này”.
Trần Dương tiến lên một bước: “Ban nãy giữa ta và đầu bếp Thạch xảy ra một vài hiểu lầm, nhưng giờ đã được cởi bỏ rồi, hắn biết mình sai nên mới quỳ dưới đất xin lỗi ta, ta có cản thế nào cũng không được”.
Vị đội trưởng kia ngẩn ra: “Đầu bếp Thạch, ngươi nói gì đi chứ!”
“Ngài thấy đấy, đầu bếp Thạch xấu hổ tới mức không nói nên lời”.
Trần Dương cười một tiếng: “Hắn ta đã nói rồi, sẽ quỳ ở đây một canh giờ, trong một canh giờ nhất quyết sẽ không nói lời nào, hết một canh giờ thì sẽ đứng dậy”.
“Này thằng ranh, có phải ngươi giở trò gì không?”
Đội trưởng kia đâu phải kẻ ngốc, tính khí của Thạch Kiên như thế nào hắn còn không hiểu hay sao?
“Đội trưởng, vậy là ngài trách nhầm ta rồi”.
Trần Dương móc ra tấm thẻ bài chứng minh cấp Bính của mình: “Ngài nhìn này, ta là một người mới cấp Bính, sao dám làm bậy chứ?”
Tấm thẻ bài chứng minh được lấy ra, ngay cả Mã Lục cũng bất ngờ.
Đúng vậy, anh chỉ là một đệ tử cấp Bính Siêu Thoát sơ kỳ, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Chuyện này hoàn toàn không thể nào, trừ phi anh có người chống lưng!
“Đúng vậy, hắn bình tĩnh đến thế, chắc chắn là có kẻ chống lưng phía sau!”
Mã Lục cho rằng mình đã đoán ra được chân tướng: “Nhưng có điều người này là ai? Sao có thể áp chế những kẻ này một cách dễ dàng như vậy”.
Đội trưởng đội chấp pháp nhíu mày, tấm thẻ bài chứng minh này không sai, khí tức đúng là của Trần Dương, điều này chứng tỏ rằng anh đúng là người mới cấp Bính.
Nhưng chẳng lẽ Thạch Kiên lại chịu quỳ dưới đất thật sao?
Chả khác nào mua dây buộc mình nhỉ?
Hắn còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì lớn.
“Đầu bếp Thạch, ngươi tự quỳ nhận sai còn tìm ta đến làm gì, muốn làm khó ta sao!”
Hắn ném thẻ bài cấp Bính cho Trần Dương, rồi dẫn thuộc hạ rời đi.
Tình cảnh trở nên gượng gạo hơn trước nhiều.
Thạch Lỗi liên tục nháy mắt ra hiệu, trong lòng Thạch Kiên thì vừa tức vừa sợ. Chuyện này phải làm thế nào mới ổn chứ, quỳ ở đây như người vô hình, nếu đúng là Trần Dương muốn nghiền chết hắn chắc chỉ cần một cái búng tay là đủ.
Hắn hận không thể treo ngược Thạch Lỗi lên đánh cho một trận. Tên khốn kiếp này, hắn đã phải tốn biết bao công sức mới có thể kéo được Thạch Lỗi đến đây, ấy thế mà cuối cùng lại gây rắc rối cho hắn!
“Đầu bếp Thạch, không có chuyện gì thì ta đi đây, ngươi quỳ ở đó đi”.
Nói xong, Trần Dương quay về phía Mã Lục: “Mã ca, chúng ta đi thôi!”
“Há? Ừ ừ, chúng ta về thôi!”
Mã Lục sực tỉnh, mở to mắt nhìn Trần Dương.
Bọn họ vừa đi khỏi, thì chuyện này đã loan ra khắp nhà bếp.
“Các người có biết không, đầu bếp Thạch và em trai hắn quỳ trước mặt một tên người mới cấp Bính đấy, đội trưởng đội chấp pháp đến cũng không làm gì được!”
“Thật không, chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, bọn chúng vẫn đang quỳ ở đó, không tin thì đi mà xem thử!”
“Đi, đi xem xem sao!”
Ngày càng nhiều người xúm đến, chẳng bao lâu sau chuyện này đã đến tai bếp trưởng, thậm chí là bếp tổng cũng biết.
“Bếp tổng, thật lòng xin lỗi, thuộc hạ đã không quản lý tốt người dưới”.
Người nói chuyện chính là bếp trưởng Khâu – Khâu Lượng, dưới trướng mỗi một bếp trưởng sẽ có 3 bếp trưởng thực tập, Thạch Kiên chính là một trong số những bếp trưởng thực tập đó.
Ngô Hán Minh híp mắt, chuyện này lại còn liên quan đến người xếp thức ăn với chân sai vặt dưới trướng hắn.
Chuyện này không hề đơn giản, vừa nghe đã thấy kỳ lạ rồi.
“Xem ra tên người mới này không phải dạng vừa”.
“Chuyện này còn làm kinh động đến mấy vị quý nhân, nên ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Bếp tổng nhìn Khâu Lượng một cái!
Khâu Lượng sợ run: “Dạ, thuộc hạ biết phải làm thế nào rồi ạ!”
“Hai anh em nhà Thạch Kiên, Thạch Lỗi này kết bè kết phái ở nhà bếp, làm chuyện xằng bậy, giờ thuộc hạ sẽ đuổi chúng ra khỏi nhà bếp, chuyển bọn chúng đi gánh phân!”
“Ừ, ngươi liệu mà làm!”
Bếp tổng bưng ly trà lên nói.
“Hán Minh, chuyện này còn có liên quan đến hai tên thuộc hạ của ngươi đấy!”
Ngô Hán Minh vội vàng bước ra khỏi hàng: “Dạ, thuộc hạ sẽ đi hỏi rõ xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
“Đi đi”.
“Dạ!”
Ngô Hán Minh lui ra ngoài, trong mắt Khâu Lượng lóe lên một tia sát cơ: “Nhất định là tên Ngô Hán Minh chó chết này thầm dở trò sau lưng ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết đây mà”.
“Ngươi cũng đi ra ngoài đi”.
“Dạ, bếp tổng!”
Khâu Lượng vội vàng cáo từ rời đi.
Hai người vừa đi khỏi, bếp tổng cười một tiếng: “Chuyện này quả thật không đơn giản, e rằng lần này nhà bếp sẽ có thêm một kẻ ra gì đấy!”
…
“Xin chào bếp trưởng Ngô!”
“Xin chào bếp trưởng Ngô!”
Dọc đường không ít kẻ nhìn thấy Ngô Hán Minh đều lên tiếng chào hỏi: “Này, cái người tên Mã Lục sống ở đây đúng không?”
“Dạ đúng rồi bếp trưởng Ngô, ngài đi thẳng rồi rẽ trái thì phòng của Mã Lục là phòng thứ 3 đó ạ”.
“Ừ!”
Ngô Hán Minh gật đầu một cái, trong lòng vẫn đang suy tính, không lẽ chuyện này là do Mã Lục âm thầm ra tay hay sao?
Hắn ta ở nhà bếp cũng đã ba trăm năm nay, đi lên từng bước từng bước một đó chứ.
“Không đúng, chuyện này không thể là Mã Lục làm được, thực lực của hắn rõ ràng chỉ mới đạt đến Siêu Thoát trung kỳ, không thể nào khiến hai anh em Thạch Kiên, Thạch Lỗi phải quỳ xuống được”.
“Vậy chắc chắn là tên chạy vặt người mới kia rồi”.
“Không thể nào, dù sao tấm thẻ bài chứng minh cấp Bính của hắn không sai vào đâu được, vậy rốt cuộc là kẻ nào?”
Đột nhiên hắn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Nhưng chuyện tốt chính là Khâu Lượng, kẻ luôn đối đầu với hắn phải nhận một đòn chí mạng.
“Mã Lục, ngươi có ở đây không?”