Mục lục
Long Tế Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Một chọi một?"

Thiết Đầu cười haha: “Cụ mày chứ, tao bây giờ đã là yêu hoàng, em trai à, tao hắt xì một cái cũng làm mày sợ vãi đái ra đấy!"

"Yêu hoàng thì ghê gớm lắm à, có giỏi thì đi tìm lão tổ của tao đi, đi đi!"

Trần Dương hiểu rằng hai kẻ này không những biết nhau, mà còn có thù oán với nhau!

Nhưng cùng là thú cưng của anh, làm sao có thể cãi nhau thế chứ.

"Được rồi, hai đứa, có gì thì từ từ nói...”

"Im mồm!"

Hai con yêu dị đồng thanh quát lớn.

Ngay sau đó...

"Ôi, chủ nhân, tôi sai rồi... Tôi sai rồi, xin ngài thứ lỗi, Thôn Kim Thú chúng tôi không khéo mồm, ngài đừng chấp với bọn tôi!"

"Chủ nhân, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, đều là lỗi của con chó này!"

Hai đứa bị Trần Dương trói bằng một sợi dây bảo khí cực phẩm rồi buộc vào Thích Tần.

Trần Dương mang theo Thích Tần, bay ở độ cao 10.000m.

Gió thổi vào dữ dội làm hai con yêu sợ vãi đái.

Thiết Đầu mắc chứng sợ độ cao, cho dù đã đột phá yêu hoàng, thì chứng bệnh này vẫn không thay đổi!

Quản Đồ thì hoàn toàn không thể chịu nổi gió, cho dù bộ vảy giáp của hắn có sức phòng thủ mạnh đến đâu đi nữa.

Trần Dương lạnh lùng nói: "Chúng mày nói ông đây câm mồm cơ mà? Lúc nào biết lỗi rồi thì mới được lên nhá!"

Lũ chó, tao nhờn với chúng mày đấy à?

"Chủ nhân, tha cho tôi đi mà, tôi đã lấy tất cả dược liệu và nhẫn trữ đồ thu thập được bao năm qua ra rồi đây!"

Vừa mới dứt lời, thì nó đã ở trên Thích Tần.

Bốn chân của nó không ngừng run rẩy, đôi mắt tí hin tràn đầy sự sợ hãi.

Trần Dương cười nói: "Đâu!"

"Trên... trên móng vuốt của tôi!"

Trần Dương cúi xuống xem xét, mỗi ngón tay của con chó này đều đeo một chiếc nhẫn.

Đúng là đồ chó mà.

Nhưng vì nó cũng khá biết điều, nên anh đã quyết định tha cho nó.

Phấn khởi đảo mắt qua từng chiếc nhẫn một, linh dược, linh thạch, còn có các loại pháp khí khác nhau, thậm chí có cả Công Pháp Bí Tịch khiến Trần Dương không thể kìm được sự vui mừng.

"Được lắm, làm tốt lắm, không hổ danh là cánh tay phải của tao”.

Trần Dương vỗ vỗ Thiết Đầu, lấy một viên Sinh Cơ Đan từ trong nhẫn trữ đồ ra, vẫn là loại có 7 vân mây.

Thiết Đầu vui vẻ nuốt viên đan dược, nép vào chân Trần Dương, liếc nhìn Quản Đồ một cách khiêu khích.

Nhưng nó đã thu lại ánh mắt đó trong nháy mắt vì... nó hơi chóng mặt vì sợ độ cao...

Quản Đồ bị gió thổi cho xây xẩm mặt mày, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo hết cả, thấy Trần Dương khen ngợi Thiết Đầu, còn thưởng đan dược cho nó, Quản Đồ khóc vì tủi nhục.

Cùng là thú cưng của chủ nhân, nhưng sự phân biệt đối xử này lại quá rõ ràng.

Không đúng, hẳn là bởi vì con chó này có tu vi cao, chủ nhân mới coi trọng nó hơn, ta cũng phải nỗ lực tu luyện mới được, vượt qua nó càng sớm càng tốt.

Quản Đồ nảy ra ý xấu trong lòng.

Sau khi bị thổi một tiếng, Quản Đồ với bộ dạng bơ phờ đã được đưa lên, hắn nhìn Trần Dương vẻ mặt nhăn nhó, lặng lẽ thu mình vào trong góc, thầm thương chính mình.

Trần Dương không thèm đếm xỉa đến hắn, anh em cùng một nhà còn chả yêu thương nhau, huống chi là thú cưng?

Anh ngồi ở trên Thích Tần lấy ra một cái ghế tựa, bên cạnh có một cái bàn bày đủ loại thức ăn, Thiết Đầu bên cạnh ngấu nghiến như hổ đói.

Trần Dương cười hihi khi đếm dược liệu trong nhẫn.

Sáu trăm viên linh dược cực phẩm, hai trăm viên bảo dược 500 năm tuổi.

Những linh dược này ít nhất cũng đáng giá mấy chục nghìn nguyên thạch thượng phẩm.

Hơn nữa còn có mấy trăm chiếc nhẫn ở đây.

Tuy không có nhiều thứ cao cấp, nhưng mấy cái này cũng đáng giá rất nhiều nguyên thạch và dược liệu.

Ngoài ra còn có hàng chục nghìn nguyên thạch thượng phẩm.

Rất được, Trần Dương rất thích một con thú cưng biết kiếm tiền như Thiết Đầu.

"Thiết Đầu à, có nóng không? Ở đây tao vẫn còn đồ uống lạnh này, có muốn thử không?"

"Muốn, muốn, muốn!"

Thiết Đầu nhanh chóng gật đầu.

"Hầy!"

Quản Đồ thở dài, ánh mắt u oán, hắn nhắm mắt làm ngơ, nằm xuống ngủ.

...

Hồ Duệ rời điện Thiên Yêu, trở về núi Thanh Khâu, hồi phục trở lại trạng thái đỉnh cao chỉ sau vài ngày.

Tác dụng của tổ huyết này quá tuyệt vời.

Đã đến lúc dụ tên kiếm tu con người đáng ghét kia đến đây rồi.

Hắn biến thành hình dạng con người, hoàn toàn không để lộ ra một chút yêu khí nào.

Đây là sức mạnh bẩm sinh của hắn, trận pháp phủ Diêu Quang lớn như vậy cũng không phát hiện ra hắn, thì không ai trong thành Vô Úy có thể nhìn ra thân phận thật của hắn.

Cưỡi gió đến thành Vô Úy. Vào thời điểm này, thành Vô Úy vẫn đang làm công tác chuẩn bị, nhiều người đàn ông khỏe mạnh đang xây tường đắp lũy.

Hồ Duệ nghênh ngang bước vào, chẳng có ai ngăn cản hắn cả.

Vào đến thành Vô Úy, Hồ Duệ nhận ra, làm cách nào để dụ tên con người kia đây?

Thành Vô Úy này nói lớn thì không lớn mà nhỏ cũng chả nhỏ, hắn còn chả biết người ta như nào thì dụ người ta ra kiểu gì?

Hay là….cứ ra tay giết đại?

Sau đó sẽ dụ được tên kiếm tu đó ra ngoài?

Thôi bỏ đi, thanh kiếm trong tay tên đó không phải dạng vừa đâu, sao hắn có thể đấu lại được chứ.

Có rồi, sao hắn lại quên chiêu đó chứ!

Hắn gọi ra pháp bảo của mình, Nhiếp Hồn Linh, rồi nhẹ nhàng lắc nó!

Trong phạm vi một trăm mét, tất cả người và động vật đều ngay lập tức hôn mê.

Bằng cách này, mày nên xuất hiện rồi đấy nhỉ?

Hắn vừa đi vừa lắc Nhiếp Hồn Linh, hắn rất cẩn thận, lắc tận mấy chục lần trong suốt chặng đường, không biết bao nhiêu người đã theo tiếng chuông mà mê đi.

Lúc này, tim hắn đập loạn nhịp.

Hắn chợt có linh cảm, có chuyện gì đó không ổn.

"Ầm ầm!"

Đúng lúc này, gai nhọn dưới đất đột nhiên đâm lên.

May mắn thay, Hồ Duệ đã cảnh giác, di chuyển ngay lập tức.

"Ai?"

Hồ Duệ phát động yêu lực toàn thân, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ điên cuồng ra tay ngay.

"Hồ tiểu tử, mày to gan thật đấy, ai cho phép mày đến đây hả?"

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên, nghe có vẻ quen thuộc, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên thì phát hiện có một lão già râu trắng đang đứng đối diện với hắn.

Hồ Duệ sửng sốt: “Giáp... Giáp Hoàng, là lão à? Không phải lão đã...”

"Mày tưởng tao đã chết rồi chứ gì?"

Lão lại giễu cợt nói: "Để cho mày phải thất vọng rồi, tao chưa chết, ngược lại còn sống rất tốt nữa!"

Trong lòng lão tràn đầy hận ý đối với Hồ Duệ, nếu không phải tên khốn kiếp này, hiện tại lão vẫn có thể sống yên ổn ở trong núi Lân Giáp của lão, lão làm sao có thể ở đây chứ.

Tất cả những điều này là do thằng này dụ dỗ lão.

Hồ Duệ cau mày: “Giáp Hoàng, sao lão lại ở đây?"

Theo suy đoán, Giáp Hoàng đã trốn thoát bằng một cách nào đó, lão ta chắc chắn sẽ quay lại núi Lân Giáp, hơn nữa lúc đó lão ta đã bị thương nặng rồi.

"Tao ở đây không phải nhờ phúc của mày sao?"

Trong lòng Quản Chủng đã chấp nhận việc trở thành thú cưng Tiêu Thiên rồi, nhưng lão lại rất hận tên đã gây ra mọi chuyện này.

"Tôi...”

Hồ Duệ không nói nên lời.

"Tôi cái gì mà tôi? Tao hỏi mày, mày đến đây làm gì!"

Quản Chủng khó chịu nhìn hắn, lão bây giờ đã là người bảo vệ thành, con chó này chạy tới đây làm xằng làm bậy, muốn chết à?

"Nếu không thành thật khai ra, thì không xong với tao đâu!"

Đương nhiên, lão biết những người này chỉ hôn mê bất tỉnh, Hồ Duệ không hề ra tay giết người.

Với giọng điệu và thái độ này, Hồ Duệ cũng hơi khó chịu: “Theo lệnh của Thiên Yêu đại nhân, tôi đi giết tên kiếm tu kia, lão không có ý kiến gì với việc đó chứ?"

"Ồ, ra vậy!"

Lão gật gật đầu, giây tiếp theo, trong mắt lão tràn đầy sát ý lạnh lùng.

"Nếu vậy, thì mày nhận lấy này!"

"Roi Câu Thần!"

Quản Chủng lật tay, trong tay liền xuất hiện một cây roi vàng.

Cây roi này do Trần Dương luyện lại giúp lão, uy lực của nó đã mạnh hơn gấp mười lần.

Hơn nữa nhiều báu vật của trời đất đã được thêm vào bên trong nó, roi Câu Thần này đã được tấn thăng thành đạo khí thượng phẩm rồi.

"Na Di!"

Hai mắt Hồ Duệ rung lên, nhích ra xa mấy trăm mét, nhưng roi Câu Thần vẫn một mực bám theo.

"Vô dụng, tao đã khóa khí cơ của mày bằng roi Câu Thần rồi, cho dù mày có chạy đến chân trời góc bể thì cũng không ích gì đâu!"

Quản Chủng vô cùng tự mãn.

Chức năng này thật ra cũng không có gì, nhưng Trần Dương đã thêm vào đó Đạn Đạo Tuần Hành, chỉ cần khóa khí cơ của một người, nó sẽ theo mãi không rời.

Tất nhiên, chức năng này cũng có hạn chế. Nếu khoảng cách vượt quá một trăm dặm, nó sẽ mất đi tác dụng.

"Giáp Hoàng, dừng tay đi, niệm tình lão là tiền bối, tôi không muốn đánh nhau với lão, tốt nhất là lão dừng lại đi, nếu như dẫn dụ tên kiếm tu kia đến đây, thì chúng ta đều toi đấy!"

Hồ Duệ hét lớn.

"Đồ ngu, tao đã nhận người đó làm chủ nhân rồi. Ngài ấy bây giờ là chủ nhân của tao, sao ra tay với tao được?"

Trong lúc nói chuyện, Quản Chủng lại lấy ra một thứ khác, đó là lưới Giả Thiên, cũng là đạo khí, nhưng phẩm cấp không cao bằng roi Câu Thần.

Nó chỉ là một đạo khí trung phẩm.

Tương tự, tấm lưới lớn này cũng được bổ sung thêm khả năng khóa khí cơ.

Vì vậy, trận chiến trở nên đơn giản hơn, Quản Chủng chỉ cần lấy pháp bảo ra sau đó thành thơi ngồi một bên xem kịch hay là được rồi.

"Lão già, lão thật sự là nỗi nhục của Yêu tộc đấy!"

Hồ Duệ tức giận: “Lão không nghĩ tới hậu quả sao?"

Hồ Duệ chật vật né tránh.

"Hậu quả, hậu quả gì?"

Quản Chủng chế nhạo nói: "Cái gọi là hậu quả của mày, là đắc tội với Thiên Yêu đại nhân chứ gì!"

"Tao nói cho mày biết, tao cóc sợ. Nếu ông ta thực sự mạnh như vậy, tại sao lại để cho chúng ta tấn công thành Vô Úy, tự ra tay không phải tốt hơn à, với tu vi của ông ta, cái pháp trận bảo vệ thành có là gì, chỉ cần một chưởng là xong!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK