“Cô à, tha cho chúng tôi đi”, hai vợ chồng Lưu Cao Sơn cầu xin nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ không để ý đến bọn họ, cười lạnh nói: “Anh nghĩ kĩ chưa vậy, muốn đứng ra làm anh hùng thật đấy à, nếu như nói mà không trả tiền, hay không mang được tiền đến đây, thì e rằng anh không gánh nổi hậu quả đâu”.
Ai mà không biết ông chủ Vương Nhất Phát của Tây Xuyên Nhân Gia chính là đàn em của ông chủ khách sạn Vương Triều chứ, nghe nói chính Chu Hữu Danh đã cho tiền hắn mở nhà hàng.
Nói cách khác thì Chu Hữu Danh chính là cổ đông lớn nhất của nhà hàng này.
Kẻ nào muốn đến ăn quỵt thì chắc chắn kết cục sẽ rất thảm.
“Anh Trần Dương…”
“Không sao, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ tự chịu”, Trần Dương ngắt lời Lưu Xảo Xảo, anh cười nhìn cô nhân viên.
Đúng lúc này, có một thanh niên trẻ tuổi đi từ phía sau tới: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Vương, có kẻ đến nhà hàng chúng ta ăn, nhưng quỵt tiền ạ! Bọn họ gọi 4 chai rượu Petrus, lại còn gọi toàn món ăn đặc biệt của khách sạn chúng ta nữa, tổng cộng lại là 260 nghìn tệ ạ”.
Lúc này, cô nhân viên đi đến bên cạnh báo cáo Vương Nhất Phát.
Vương Nhất Phát nhíu mày một cái, nhìn về phía 3 người đang bị bảo vệ khống chế.
Muốn chơi trò gì vậy hả?
Dám đến khách sạn của mình ăn quỵt sao, liệu có phải ăn gan hùm mật báo rồi không?
Lúc này đám người trong phòng VIP nhìn thấy ông chủ khách sạn đi ra, thì họ cũng tò mò.
Lần này có màn kịch hay rồi, bọn họ cũng muốn xem xem Vương Nhất Phát xử lý ra sao.
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, mặt Vương Nhất Phát sầm xuống, hôm nay đại ca nói là sẽ đến đây kiểm tra, nếu để anh ấy nhìn thấy chuyện này thì sẽ nghĩ như nào nhỉ?
“Mấy người còn ngây ra đó làm gì?”, Vương Nhất Phát hét về phía bọn họ: “Còn không mau xử lý đi, muốn để ảnh hưởng đến các vị khách khác dùng bữa hay sao?”
Thấy tổng giám đốc Vương nổi giận, cô nhân viên và đám bảo vệ đều run như cầy sấy.
“Tổng, tổng giám đốc Vương, anh… anh ta nói sẽ trả tiền giúp họ”, cô nhân viên vừa chỉ về phía Trần Dương vừa lắp bắp nói: “Anh ta đi cùng đám người này”.
Vương Nhất Phát nhìn về phía Trần Dương, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mẹ kiếp, đùa nhau à.
Tên khố rách áo ôm này mà trả nổi 260 nghìn tệ sao?
Chả khác nào đang tính trêu ngươi hắn.
“Cô có bị điên không hả?”, Vương Nhất Phát trợn mắt nhìn cô ta nói: “Nếu hắn trả nổi tiền, thì liệu đám người này có bị giữ lại không? Sao cô không biết dùng đầu suy nghĩ chút đi?”
“Còn ngây ra đó làm gì, mau bắt hắn tại cho tôi”.
Vương Nhất Phát vừa dứt lời, hai người đàn ông lực lưỡng lao đến.
Mẹ nhà nó chứ, thằng nhãi này dám chọc tức ông chủ, nhất định phải cho hắn một bài học.
Nhìn thì có vẻ là bọn họ sắp bắt được Trần Dương.
Thế nhưng lúc này, ánh mắt anh lạnh đi, một luồng khí mạnh phát ra.
Uỳnh một tiếng.
Hai người đàn ông lực lưỡng kia lập tức bị luồng khí ấy đè ngã xuống đất.
Há!
Trong chớp mắt toàn bộ mọi người liền xôn xao, ai nấy đều sợ ngây người.
Vương Nhất Phát cũng vừa tức vừa sợ, tên này còn dám đánh trả lại sao.
Thằng ranh hôm nay mày xong rồi, dám đánh người ngay trước mặt ông chủ Vương.
Anh ta điên rồi sao, lẽ nào anh ta không biết ông chủ Vương là đàn em của Chu Hữu Danh?
Đám người bên trong phòng VIP bên cạnh chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
“Mẹ kiếp, xử đẹp nó cho tao!”
Vương Nhất Phát hét lớn một tiếng, mấy người bảo vệ còn lại lập tức xông lên.
Đúng lúc đó, có một giọng nói uy nghiêm phát ra từ phía sau: “Nhất Phát, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Vương Nhất Phát run rẩy, vội vàng quát: “Mau dừng tay, dừng ngay lại cho tôi!”
Nếu để đại ca nhìn thấy cảnh đánh nhau trong nhà hàng, hắn nhất định sẽ tiêu đời.
Nghe sếp nói vậy, đám bảo vệ sững người ra, không ai dám tiến lên dù chỉ nửa bước.
Lúc này, tiếng bước chân trở nên gần hơn, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường, trong tay anh ta cầm hai viên bi.
Phòng VIP bên cạnh đã có người nhận ra anh ta là ai.
Ôi!
Trời ơi, đây chẳng phải là ông chủ khách sạn Vương Triều, Chu Hữu Danh hay sao?
Sao anh ta lại đến đây nhỉ?
Không ít người trầm trồ, bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi lại có thể gặp được Chu Hữu Danh ở đây.
Thằng nhãi này quả này tiêu đời rồi, trùm cuối xuất hiện rồi đây.
Vương Nhất Phát thấy Chu Hữu Danh thì vội vàng đến đón: “Đại ca… ”
Nhưng Chu Hữu Danh cũng chẳng buồn nhìn hắn, đi lách luôn qua người.
“Cậu Trần, sao cậu lại ở đây?”, Chu Hữu Danh nhìn thấy Trần Dương thì vội vàng chạy đến, cúi đầu ra vẻ khiêm tốn, nhìn giống như cấp dưới vậy.
“Tôi không được phép đến đây sao?”, Trần Dương liếc nhìn Chu Hữu Danh, thờ ơ nói.
Một câu nói thôi mà khiến đầu Chu Hữu Danh toát hết mồ hôi lạnh. Sao vậy nhỉ? Nghe giọng cậu Trần thì có vẻ tâm trạng đang không được vui.
“Cậu Trần, đương nhiên là không phải rồi”, Chu Hữu Danh khom người, nở nụ cười.
Nhìn thấy những chuyện này, đám người xung quanh đều hoang mang tột độ.
Trời ơi!
Chuyện… chuyện này sao có thể?
Sao Chu Hữu Danh lại tỏ ra kính trọng người này như vậy, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng Chu Hữu Danh là cấp dưới ấy chứ.
Vương Nhất Phát cũng trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp, thì ra đại ca biết thằng nhãi này, nhưng sao lại cung kính như vậy?
Bỗng chốc, hắn thầm nghĩ đến một khả năng.
Đại ca gọi hắn là cậu Trần, chẳng lẽ hắn chính là cậu Trần vẫn hay được nhắc đến…
Lúc này, Vương Nhất Phát mồ hôi chảy ròng.
Chu Hữu Danh vẫn luôn nói với mọi người, cậu Trần này là người anh ta biết ơn nhất, nếu không có cậu Trần thì sẽ không có Chu Hữu Danh ngày hôm nay.
Cho nên, nếu như bọn họ có duyên gặp phải cậu Trần, thì nhất định phải lễ phép, nếu ai dám xúc phạm cậu Trần, thì cũng đừng trách anh ta không nể tình anh em.
Đúng rồi, người khiến đại ca phải khúm núm như vậy, thì chỉ có thể là cậu Trần mà thôi.
Uỳnh!
Vương Nhất Phát đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Trần Dương: “Cậu Trần, thật xin lỗi, là tôi đáng chết, tôi đã mạo phạm đến anh, tôi đáng chết, xin anh tha thứ”.
Hắn vừa nói vừa dập đầu.
Mẹ kiếp!
Thấy vậy, ai nấy cũng mắt chữ A mồm chữ O.
Bọn họ dụi dụi mắt mình, ai nấy đều đang nghĩ là mình nhìn nhầm.
Sao lại thế được chứ?
Ông chủ của Tây Xuyên Nhân Gia mà lại đi quỳ trước mặt người thanh niên này sao?
Đám bảo vệ và nhân viên phục vụ ai nấy cũng sợ đái ra quần.
Rốt cuộc người thanh niên này là ai, mà đến cả Chu Hữu Danh cũng phải hạ mình khi nói chuyện, còn ông chủ thì phải quỳ gối?
Lưu Cao Sơn và Từ Thúy trố mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Những chuyện xảy ra trước mặt quả thực là khó hiểu.
Lưu Đán nghĩ đến những câu mà lúc trước đã nói với Trần Dương thì sợ đến hồn bay phách lạc.
Còn Lưu Xảo Xảo thì nhìn Trần Dương với ánh mắt vô cùng thần tượng.
Cô ấy nắm chặt tay lại, qua chuyện ở nhà hàng Thiên Quân lần trước, cô ấy đã biết được Trần Dương là một nhân vật tầm cỡ.
Nhưng giờ ngay đến cả ông chủ của khách sạn Vương Triều mà còn cung kính nói chuyện với anh như vậy, thì có lẽ bốn từ “nhân vật tầm cỡ” cũng không xứng.
Đặc biệt là dáng vẻ cao cao tại thượng của anh, đúng chuẩn soái ca rồi.
Trong giây lát, tâm hồn thiếu nữ của Lưu Xảo Xảo không khỏi rung rinh.
Một người đàn ông như vậy, thì đúng là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi cô gái.
Nhìn thấy Vương Nhất Phát quỳ xuống dập đầu, Chu Hữu Danh liền hiểu là chuyện gì.
Ngay sau đó, anh ta đá một phát vào người hắn khiến hắn ngã ra đất: “Tao đã nói với mày như nào hả? Hay là mày ăn phải gan hùm mật báo rồi, mà dám xúc phạm đến cậu Trần hả?”
“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay cậu Trần không tha thứ cho mày, thì mày đi chết đi!”, Chu Hữu Danh tức ói máu, bảo sao Trần Dương lại có thái độ lạ như vậy, thì ra là do hắn đắc tội với Trần Dương.
Anh ta đã cảnh báo đám người này không ít lần, nhưng không ngờ là lại chạm mặt Trần Dương ở đây.
Toàn thân Vương Nhất Phát toát mồ hôi lạnh.
Hắn hiểu rằng Chu Hữu Danh nói được làm được, nếu Trần Dương thực sự không tha thứ cho hắn, thì e rằng hắn không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời vào ngày mai nữa.
“Huỵch, huỵch, huỵch!”
Tiếng đầu đập trên đất, phát ra một âm thanh khiến người ta phải suýt xoa, run sợ.
Lại còn máu tươi đầy đất, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
“Thôi đi, diễn cho ai xem hả?”, Trần Dương lạnh lùng nói: “Đừng có hở ra là đòi đánh đòi giết, người làm kinh doanh thì phải cho ra dáng người làm kinh doanh”.
“Dạ dạ, cậu Trần nói chí phải ạ, tôi nhất định sẽ nhớ”.
Chu Hữu Danh luôn tôn trọng những lời Trần Dương nói, mỗi câu anh nói ra, anh ta đều ghi lòng tạc dạ và cố gắng làm theo.
“Còn không mau đứng lên, đúng là đồ chó làm mất mặt tao”, Chu Hữu Danh quát Vương Nhất Phát.
“Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn cậu Trần”, Vương Nhất Phát hoảng loạn bò dậy, không ngừng nói cảm ơn Trần Dương.
“Đây cầm đi mà thanh toán, đừng làm mất thời gian của tôi”, Trần Dương móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, nói.
“Cậu Trần, cậu đến đây dùng cơm đã là vinh hạnh cho chúng tôi lắm rồi, làm sao tôi dám lấy tiền”, Chu Hữu Danh sợ sệt nhìn Trần Dương.
“Không được đâu ạ, cậu Trần, không được!”, Vương Nhất Phát vội vàng nói tiếp: “Thật ra thì cổ đông lớn nhất của nhà hàng này là cậu, nên đây chính là nhà hàng của cậu mà!”
Há!
Nghe Vương Nhất Phát nói vậy, ai nấy đều cảm thấy kinh hãi gấp nhiều lần!
Những chuyện hôm nay họ nhìn thấy quả thật khó lòng tin nổi, chỉ biết đứng hình.
Trần Dương nhíu mày một cái, nhìn Chu Hữu Danh.
Anh ta vội vàng giải thích: “Cậu Trần, cổ phần của cậu ở Tây Xuyên Nhân Gia này chiếm 51%, cậu mới là cổ đông lớn nhất”.
Chu Hữu Danh một mực cung kính nói: “Tôi làm điều này đều là vì cậu đó ạ, hoàn toàn là tự nguyện, nên mong cậu nhận lấy”.
Trần Dương không nói gì, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi hiểu được tấm lòng của anh mà, vậy phần hoa hồng của tôi anh mang đi làm từ thiện đi, chúng ta cũng kiếm đủ rồi, cũng đến lúc làm điều tốt cho xã hội”.
“Dạ!”
Chu Hữu Danh lĩnh hội được những điều này, anh ta càng thêm sùng bái Trần Dương.
“Nếu vậy thì tôi đi trước đây, lần sau anh gọi mấy người đó đến làm vài ly”, vừa nói Trần Dương vừa kéo tay Lưu Xảo Xảo rời đi.
“Anh Trần Dương, vậy còn bố mẹ tôi…”
“Thì đi thôi, họ đương nhiên là có thể đi rồi!”, Vương Nhất Phát nịnh bợ nói.
“Cám ơn!”
Lưu Xảo Xảo gật đầu một cái, qua đỡ ông bà Lưu đang sợ run chân run tay.
Thấy bọn họ rời đi, Lưu Đán vội vàng bò dậy: “Chờ tôi với!”
Cứ thế, mấy người rời đi trong sự kinh ngạc của đám đông.
Ra đến bên ngoài, Lưu Cao Sơn cười hề hề một tiếng, đi đến trước mặt Trần Dương nói: “Con rể à, khi nào thì con cưới Xảo Xảo nhà ta vậy?”
Từ Thúy cũng nhìn Trần Dương với vẻ sốt ruột, cậu con rể này quá mạnh mẽ, Hoàng Kỳ cái gì chứ, so với Trần Dương thì kém xa.
Thật là không ngờ con gái bà ta lại tìm được một người bạn trai như vậy.
Nếu mà cô ấy nói trước là bạn trai mình giỏi như vậy, thì ắt hẳn bà ta đã chẳng phải lo lắng.
Nghe Lưu Cao Sơn nói vậy, Lưu Xảo Xảo đỏ bừng mặt.
Tai cũng đỏ ửng cả lên.
“Bố, bố nói gì vây!”, cô ấy thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn Trần Dương.
“Con gái, con xấu hổ cái gì chứ?”, Từ Thúy đi đến bên cạnh Lưu Xảo Xảo nói: “Đứa bé trong bụng con cũng được ba tháng rồi, không lẽ nào đợi sinh con ra thì mới kết hôn sao?”
“Nhưng mà, kể ra như vậy cũng được, ở quê chúng ta cũng có nhiều nhà như vậy đó”.
Lúc này, Lưu Đán xoa xoa tay đi đến: “Em gái, em rể… Cậu xem, cậu có tiền như vậy, liệu có thể cho tôi một chút tiền được không…”