Lần này đúng là nguy hiểm dồn dập, nếu không nhờ Không Gian Na Di Phù mà lão lấy được ở di tích thượng cổ thì chắc chắn đã thập tử nhất sinh rồi.
Đáng tiếc là Không Gian Na Di Phù cũng đã mất hiệu lực.
Mặc dù vậy thì Vô Sinh lão ma vẫn rất vui, vì lão còn sống, còn Thị Huyết chân quân đã trở thành kẻ chết thay cho lão.
Lão chẳng cảm thấy áy náy chút nào hết.
Lão là ma đầu, xem nhẹ việc sống chết, trừ bản thân mình ra thì tình bạn chẳng là cái thá gì cả.
Bạn bè là để đem ra bán.
Lão tìm một hòn đảo không người, dốc sức trị thương, lần này bị thương rất nặng, phải mất nửa năm mới khôi phục được.
Cùng lúc đó, trong một sơn động tối tăm, một người đàn ông thân trần ngồi trong hồ máu, máu không ngừng cung cấp nuôi dưỡng cho lão.
Đột nhiên lão mở mắt: “Lão chó chết Vô Sinh, ông đáng chết!”
Người này không phải ai khác mà chính là bản thể của Thị Huyết chân quân, cường giả siêu cấp có tu vi Uẩn Thần viên mãn.
Khoảnh khắc phân thân chết đi đã phản hồi lại sự tình với lão.
Đó là phân thân mà lão đã bỏ biết bao tâm huyết để luyện chế, vậy mà bị Vô Sinh lão ma cứ thế đẩy vào chỗ chết.
Nếu không phải bản thể của lão đang đến đúng lúc quan trọng thì kiểu gì lão cũng phải tìm được Vô Sinh lão ma, chém lão thành trăm nghìn mảnh.
Đương nhiên, lão cũng sẽ không bỏ qua cho tu sĩ đã chém phân thân của mình.
“Hai năm, cùng lắm hai năm nữa là tao có thể xuất quan, đến lúc đó tao sẽ là Hóa Thần, duy ngã độc tôn!”
…
Mấy ngày sau vẫn không có manh mối gì của Thuật Giam Cầm, Trần Dương bèn trở về Vô Cực Kiếm Tông một chuyến, đến Vạn Bảo Các bàn giao nhiệm vụ, đổi lấy nguyên liệu cần thiết để tu luyện Tung Địa Kim Quang.
Trần Dương sải bước rời khỏi Vạn Bảo Các trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Trở về Thiên Kiếm Các, Thiết Đầu đầu óc u mê, ngày nào cũng chỉ huy người này chỉ huy người kia.
Nó gối đầu lên đùi Chung Linh Tú thật là thoải mái: “Cô yên tâm, chờ chủ nhân của tôi trở về, tôi nhất định sẽ nói với ngài ấy. Cô đừng ngại, chủ nhân của tôi nhìn thì có vẻ ngay thẳng, nhưng thực ra háo sắc lắm!”
Chung Linh Tú ngại ngùng gật đầu, thầm nói chủ nhân của mày chẳng phải người tốt lành gì, cả mày cũng thế.
Cũng may Thiết Đầu đã biến về chân thân, để một con Thôn Kim Thú nằm lên đùi cũng không sao.
Quản Đồ và Lưỡng Vạn cũng học thói xấu, hưởng thụ sự xoa bóp của các nữ đệ tử.
“Ba đứa chết giẫm này!”
Đúng lúc này, cửa “ầm” một tiếng bật mở.
Trần Dương mặt đằng đằng sát khí bước vào.
Tiếng động đột ngột khiến ba yêu sợ hết cả hồn.
Giọng nói quen thuộc này khiến ba đứa chúng nó vội vàng đứng dậy.
Trần Dương tức gần chết, anh ra ngoài đánh nhau sống chết, thế mà chúng nó ở nhà chém gió, hưởng thụ sự phục vụ của các nữ đệ tử.
Đây là hưởng thụ riêng biệt của anh cơ mà.
“Chủ nhân, ngài đừng giận, ngài hãy nghe tôi nói, thực ra chúng tôi tu luyện xong rồi mới đến đây…”
“Đét!”
“A…”
Thiết Đầu hét lên thảm thiết, bị chiếc roi của Trần Dương cuốn lấy, kéo ra ngoài.
“Đét đét đét!”
Lập tức bị quất no đòn.
Thiết Đầu bị quất cho lăn lộn dưới đất, toàn thân là vết thương.
Quản Đồ sợ đến mức nhũn chân, sau đó nó cũng gia nhập hàng ngũ hét thảm thiết.
Lưỡng Vạn rên lên một tiếng, cúi đầu bước tới, vẫy cái đuôi.
Nhìn dáng vẻ đáng thương đó, Trần Dương lập tức mềm lòng, giơ roi lên quất lên người nó một cái không nặng không nhẹ, thậm chí còn không phát ra tiếng: “Mày còn nhỏ, chắc chắn là bị hai tên chó chết này dạy hư”.
Dứt lời, lại một trận đòn đau.
Đám người Chung Linh Tú nhìn Trần Dương hung bạo như vậy, muốn cười mà không dám cười.
Mười mấy phút sau, Trần Dương dừng tay, vênh váo bước vào, thoải mái nằm lên đùi Chung Linh Tú.
Đùi của cô gái vô cùng mềm mại, cộng thêm mùi thơm tươi mới trên người, khiến Trần Dương vô cùng dễ chịu: “Nói đi, có gì muốn nói với anh nào”.
Chung Linh Tú lập tức đỏ bừng mặt: “Đại sư huynh, em… em…”
“Ấp a ấp úng, không nói thì thôi”.
Trần Dương nói với một nữ đệ tử bên cạnh: “Cô nói tôi nghe xem, thời gian tôi không ở đây, bọn họ có tu luyện và giết yêu chăm chỉ không?”
“Thưa đại sư huynh là có ạ”.
Nữ đệ tử nhỏ nhẹ nói: “Mấy người nhị sư huynh đã giết sạch hải yêu trong phạm vi trăm dặm quanh tông môn rồi ạ”.
“Có trăm dặm thôi á?”
Trần Dương cau mày: “Bọn họ có đông người như vậy, ít nhất cũng phải nghìn dặm chứ nhỉ?”
“Vô dụng!”
“Đi bảo với bọn họ, cho bọn họ một tháng, nếu để tôi phát hiện một con hải yêu trong phạm vi nghìn dặm thì bọn họ tiêu đời!”
“Vâng!”
Nữ đệ tử kia vội vàng chạy đi.
Chung Linh Tú không ngờ Trần Dương lại có sát tính nặng như vậy.
Trong lòng lại càng sợ Trần Dương hơn.
Trần Dương nằm một lúc rồi nói: “Anh sắp đi rồi, sau này sẽ ít quay về, em có chuyện gì thì nói mau đi, không nói thì anh đi đây!”
“Em… em…”
Chung Linh Tú cắn môi, cuối cùng lắc đầu: “Em chẳng có gì muốn nói cả”.
“Được rồi, sau này gặp lại!”
Trần Dương đứng dậy, sải bước rời khỏi phòng, mang theo cả ba con yêu!
Kết quả vừa ra khỏi cửa liền có cảm ứng, anh lập tức lóe người lên bay lên độ cao nghìn trượng.
“Lão già này, ông để thế mà được à? Có Các chủ nào như ông không hả?”
Nhìn thấy Linh Nguyên chân quân Trần Dương liền ngoác miệng quở trách, chẳng chút sợ hãi gì.
Linh Nguyên chân quân cũng không giận: “Thằng nhóc này, tôi cho cậu xưng vương xưng bá ở Thiên Kiếm Các mà cậu còn không muốn?”
“Rặt một đám yếu ớt, xưng vương xưng bá chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả”.
Linh Nguyên chân quân gật đầu, quả đúng vậy, thằng nhóc này liên hợp với Khuê Xà, Hỏa Quang diệt cả Loạn Sát Tông, giết Cửu Sát đạo nhân, còn một thân một mình xông vào sào huyệt của Côn Bằng để giết nó.
Sức chiến đấu quả thực kinh khủng.
Chưa kể thời gian trước còn chém chết Tông chủ của Hỉ Hoan Ma Tông và Thị Huyết chân quân.
Sức chiến đấu của thằng nhóc này còn khủng khiếp hơn cả trước.
Trần Dương cau mày: “Lão già, ông theo dõi tôi à, sao chuyện gì tôi làm ông cũng biết thế?”
Linh Nguyên chân quân cười nói: “Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không biết cả”.
“Điêu, ông đừng có chém gió ở đây”.
Trần Dương thẳng thừng vạch trần ông ấy: “Ông biết tôi giết Cửu Sát và Côn Bằng là vì tôi đã bàn giao nhiệm vụ chứ gì?”
“Thời gian trước, chuyện tôi với hai người Khuê Xà Hỏa Quang di dời hòn đảo lớn nghìn dặm đến đã truyền khắp biển Vô Ngần rồi”.
Trần Dương vô cùng khinh thường, lão già này muốn lừa anh sao?
Linh Nguyên chân quân cũng không giận: “Nếu cậu đã biết thì sao còn hỏi tôi?”
“Nhưng ba người các cậu nghĩ kĩ chưa đấy? Không cần Vô Cực Kiếm Tông che chở sao?”
“Không cần!”
Trần Dương lắc đầu từ chối.
“Đây là cậu nói đấy nhé, rồi gặp chuyện thì đừng mặt dày đến cầu xin tôi”.
“Nếu gặp chuyện mà phải đến tìm ông thì tôi cũng vô dụng quá”.
Trần Dương biết Linh Nguyên chân quân có ý tốt, nhưng tình hình của Nạp Hải Tông rất đặc biệt.
Có thể nói là sai lầm lớn của thiên hạ, không tiện lôi kéo cả ông ấy vào.
“Đúng rồi, lão già, tôi muốn đến gò kiếm”.
Linh Nguyên chân quân cũng không nói nhiều, lập tức ném cho anh một tấm lệnh bài: “Đi đi!”
Trần Dương tò mò: “Ông không hỏi tôi đến gò kiếm làm gì sao?”
“Cậu đến gò kiếm là vì kim lôi chứ gì?”
“Mẹ kiếp, thế mà ông cũng biết sao?”
“Có phải cậu đã tu luyện Ngũ Lôi Chính Pháp không?”
Linh Nguyên chân quân cười: “Trận đấu mấy ngày trước tôi cũng đúng lúc có mặt”.
Trần Dương đen mặt, cầm lệnh bài rời đi: “Lão già này, lại còn là sư môn trưởng bối cơ đấy, nhìn thấy mà không lại giúp, đạo đức giả!”
Anh dẫn theo ba yêu chạy thẳng đến gò kiếm ngoại môn.
Trần Dương vừa đi thì Diệu Nguyên chân chân quân liền xuất hiện.
“Sư huynh, thằng nhóc này đúng là một nhân tài, mới hai tháng mà sức chiến đấu của các đệ tử Thiên Kiếm Các đã tăng vọt, nếu để cậu ta ở thêm mấy tháng nữa…”
Diệu Nguyên chân quân cười hi hi, thời gian này không phải làm việc thật là sung sướng, vừa không phải lo tiến độ tu luyện của các đệ tử, vừa có thể tự do tu luyện, tốt biết bao.
“Ông ấy, thấy đủ thì dừng đi, ông mà không xuất sơn thì không sợ cậu ta mở hậu cung ở Thiên Kiếm Các sao?”
Dứt lời, mặt Diệu Nguyên chân quân biến sắc: “Mẹ kiếp, cậu ta dám!”
Nói xong thì ông ta thở dài, thằng nhóc này dám thật ấy chứ, hơn nữa cậu ta cũng có bản lĩnh này.
Có lệnh bài của Linh Nguyên chân quân, đương nhiên anh vào gò kiếm một cách trót lọt.
Trần Dương thậm chí còn dẫn theo cả ba yêu vào.
Đây là một nơi tốt, nghe nói bên trong chôn cả tỷ thanh phi kiếm, ba đứa Thiết Đầu đến giờ vẫn tay không tấc sắt, lấy mấy thanh phi kiếm chơi chắc không quá đáng đâu nhỉ?
“Ba đứa chúng mày cứ thoải mái đi”.
Trần Dương dặn dò hai câu rồi bay vào trong sấm sét.
Sấm sét thuộc tính kim vô cùng sắc bén cuồng bạo.
Đâm cho Trần Dương cảm thấy vừa đau vừa thoải mái.
Nhưng lúc này thân xác Trần Dương đã đột phá lên Nguyên Thần viên mãn, thực chất có thể sánh với đạo khí cực phẩm.
Kim lôi cũng chẳng thể làm gì được anh.
Chỉ đành ngoan ngoãn bị anh luyện hóa.
Mấy ngày sau, anh đã tu luyện thành công kim lôi của Ngũ Lôi Chính Pháp.
Dưới sự tấn công của ba đạo Thiên Lôi với thuộc tính khác nhau, cho dù là Nguyên Thần viên mãn thì cũng bị xay ra cám, cũng có sát thương nhất định đối với Uẩn Thần sơ kỳ, đương nhiên điều kiện là đối phương không dùng đạo vận.
Điều khiến Trần Dương thấy ngạc nhiên là kim lôi cũng có sự nâng cao nhất định với phi kiếm bản mệnh của anh, phi kiếm đã dài đến chín tấc rưỡi.
Phi kiếm tăng lên chín tấc chín thì chính là lúc khởi động Nguyên Thần Lôi Kiếp.
Lúc trước Linh Nguyên chân quân tặng phôi kiếm cho Trần Dương quả thực cũng không biết tu vi của anh mới chỉ là Ngưng Đan viên mãn, chứ ai rảnh hơi mà tặng anh một thanh phi kiếm tuyệt thế.
Cả kim tinh thạch kia nữa, đến giờ anh vẫn chưa dùng viên nào.
Chờ xong việc của Nạp Hải Tông thì anh có thể yên tâm tu luyện, cho đến khi Nguyên Thần giáng kiếp.
“Ba đứa chúng mày xong chưa đấy?”
Trần Dương truyền âm.
“Xong rồi ạ, xong rồi ạ!”
Đứa đầu tiên đi ra là Thiết Đầu, thuộc tính bản mệnh của con nhãi này là kim, vào gò kiếm chẳng khác gì vào vườn rau nhà mình, nhìn thấy bảo kiếm hợp với thuộc tính của mình liền há miệng cắn nát rồi nuốt vào bụng, nếu không sao lại gọi nó là Thôn Kim Thú chứ?
“Sao mày cứ như lợn thế?”
Thiết Đầu che miệng, sợ phần dư của phi kiếm ở trong bụng bị ói ra: “Tôi… tôi ăn nhiều quá… tạm thời chưa tiêu hóa hết, nên mới thế này…”
Trần Dương đỡ trán, cái đồ ngu này: “Mày không biết thu phi kiếm vào nhẫn trữ đồ của mình sao?”
Thiết Đầu ngây ra: “Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra!”
Sau đó nó khóc ròng: “Tôi cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ mấy chục tỷ cái!”
Đúng lúc này thì Quản Đồ cũng tới, thuộc tính bản mệnh của hắn là thổ, số cũng khá may, kiếm được mấy kiếm trận thuộc tính thổ ở trong gò kiếm, mỗi kiếm trận là mấy trăm linh kiếm, cộng vào cũng được mấy nghìn linh kiếm.
Thuộc tính bản mệnh của Lưỡng Vạn là hỏa.
Con nhãi này còn vênh váo hơn, cưỡi phi kiếm mà đến.
Quanh người nó còn có mấy chục thanh phi kiếm thuộc tính hỏa xoay quanh, cứ như sợ người khác không biết nó có rất nhiều phi kiếm vậy.
Trần Dương: Rốt cuộc mình đã nuôi cái đồ thiểu năng gì thế này!