"Ô? Tiểu Thảo, Tiểu Liên, lủng củng dẫn theo nhiều người đến thế làm gì?” Lục ca mặc quần áo ngắn, liên tục dùng tay áo quạt cho đỡ nóng, thấy tiếng động bên hai chị em ung dung đi tới.
Dưới sự chỉ điểm của Tiểu Thảo, văn phòng ở bến tàu của hắn đã có hình thức sơ bộ nhất, thuộc hạ quản lý gần trăm công nhân bến tàu, công việc trên bến tàu gần như bị hắn chiếm hết. Đốc công Tôn cũng là cánh tay đắc lực của hắn, mấy anh em trước đây đi theo ông từ thời đầu cũng được cất nhắc làm đốc công. Bây giờ Lục ca chỉ cần nắm toàn bộ cục diện, không cần tự mình sắp xếp việc vụn vặt nữa, cho nên người nhàn rỗi nhất bến tàu chính là hắn!
Tiểu Thảo đã làm sẵn một ít bánh đúc trong từ nhà, gia vị cũng chuẩn bị đầy đủ. Thấy Lục ca tới bèn coi hắn như vật thí nghiệm, dùng cái bát sứ lớn số lượng không nhiều múc một bát đầy bánh đúc trong chua cay, mỉm cười đưa cho hắn.
Lục ca thuận tay nhận lấy, cúi đầu nhìn bánh đúc trong trong suốt long lanh trong bát, màu sắc nhẹ nhàng tươi mát xen lẫn dưa chuột xanh biếc, sa tế đỏ, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng muốn ăn.
Yên lặng nuốt nước miếng, Lục ca múc một thìa bánh đúc trong, gấp không chờ nổi đưa vào trong miệng, hương vị chua cay, non mềm, kích thích vị giác của hắn. Gần đây mùa hè hắn ăn ít đi, lại bị một thìa bánh đúc trong kích thích, khơi dậy khẩu vị.
Một hơi ăn xong một bát bánh đúc trong, Lục ca vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, hắn thở dài, cười nói: “Tiểu Thảo, ngươi chuẩn bị bán thứ này trên bến tàu sao? Không tệ, rất kích thích khẩu vị, rất hợp ăn trong mùa hè! Nếu có thể dùng nước giếng làm mát một chút thì ăn càng ngon hơn!”
Mùa hè năm nay rất nóng bức, bây giờ mới chỉ là đầu hè, mặt trời chói chang như núi lửa phun trào, không hề nương tay rải ánh nắng nóng rát xuống bãi cát vàng, ngay cả gió biển cũng mang theo hơi nóng.
Cứ như vậy chỉ khổ đám công nhân bến tàu thôi. Làm việc dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi rơi như mưa, hiện tượng có người hơi yếu không chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt ngất xỉu không phải không có. Thời tiết nóng bức như vậy, khẩu vị của ai cũng bị ảnh hưởng. Mì nước nóng hổi gần như rất ít người ăn, mấy thứ như bánh bao cũng không hấp dẫn nổi sự thèm ăn của mọi người.
Thuộc hạ ở bến tàu của Lục ca mỗi ngày đều có người xin nghỉ, khá ảnh hưởng đến công việc của văn phòng. Bây giờ có đồ ăn có thể khơi gợi vị giác của người khác, lại còn giải nhiệt, nhất định sẽ được chào đón nhiệt tình!
Nước giếng lạnh? Vì chất đất trên bến tàu có vấn đề nên một cái giếng nước cũng không đào nổi, nước đều chuyển từ giếng nước ở xa về để dùng, lấy đâu ra nước giếng lạnh bây giờ? Nhưng mà chuyện này không làm khó được Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo đảo mắt, nảy ra sáng kiến - nàng quyết định đến xưởng dầu hào cách bến tàu không xa mượn ít tiêu thạch. Trên bến tàu không có nước giếng lạnh, nhưng nàng có cách chế tạo đá mà! Bánh đúc ướp lạnh bằng đá hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn nước giếng lạnh nhiều!
Thật ra, Lục ca rất rõ tình hình bến tàu, hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ rằng lại gợi ý cho Tiểu Thảo, khiến cho đám công nhân bến tàu rất nhanh đã được ăn bánh đúc ướp lạnh.
Trên bến tàu, các công nhân cách đó không xa mồ hôi chảy như mưa, vẫn bốc dỡ hàng hóa trên thuyền. Cả nhà Tiểu Thảo vì muốn thuận lợi thu xếp xong quán bánh đúc trước buổi trưa mà bận rộn không ngơi tay.
Tiền Liên dùng tiền tiết kiệm của mình đánh xe lừa tới chợ mua các loại đồ dùng như bát, thìa. Dư Hải vội dựng lều tranh. Trước mắt chỉ cần có mái che nắng nên dựng khá dễ, chỉ cần các cọc trúc ở góc chết được cố định, làm cái đỉnh lều là có thể dùng được. Phòng Tử Trấn sau khi giám sát bến tàu một lượt cũng qua bên này giúp dựng lều.
Mà Dư Tiểu Thảo trưng dụng con ngựa yêu của cha nuôi, cưỡi nó đi đến xưởng gia vị. Gần đây Chu tam thiếu đi kinh thành, bận việc khai trương chi nhánh thứ hai của Trân Tu Lâu và cửa hàng gia vị. Quản lý công việc trong xưởng là đại quản sự Chu.
Quản sự Chu biết quan hệ giữa Tiểu Thảo và thiếu gia nhà mình, nghe nói nàng muốn xin ít tiêu thạch, đương nhiên không nói một câu lấy đủ lượng dùng trong một tháng cho nàng. Tiểu Thảo khách khí vài câu, cũng biểu lộ lòng biết ơn của mình, rồi nhanh chóng trở về bến tàu.
Dưới sự giúp đỡ của Phòng Tử Trấn và hai thuộc hạ của hắn, mái che nắng đã dựng xong. Mái che nắng dựng ở ngay bên cạnh quán mì của Lưu lão đầu. Hôm nay là lần cuối Lưu lão đầu đến bến tàu, ông dự định dù quán mì có chuyển nhượng được hay không thì hôm nay cũng phải chấm dứt việc làm ăn ở bến tàu.
Việc làm ăn của quán mì trên bến tàu vừa đến mùa hè thì ế hàng, con trai cũng thúc giục nhiều nên khi Dư Hải nói muốn tiếp nhận việc làm ăn của quán mì, Lưu lão đầu chỉ cần tiền bát đũa và tiền vốn mua nguyên liệu nấu ăn, còn lại thì chuyển nhượng giá thấp cho Dư Hải.
Sau khi Dư Tiểu Thảo trở lại bến tàu, thấy quán mì cách vách đã chuyển nhượng xong bèn sắp xếp bàn ghế ổn thỏa, bánh đúc và gia bị đều để ở vị trí phù hợp. Bên cạnh quán mì có một cái lu lớn, bên trong là nước còn thừa Lưu lão đầu dùng hai ngày trước.
Tiểu Thảo dựa theo tỷ lệ tiêu thạch nhất định bỏ vào trong lu lớn, chỉ trong chốc lát, một tầng băng mỏng đã ngưng kết. Tiểu Thảo vội thả xô thiếc đựng bánh đúc đã chuẩn bị sẵn từ nhà vào trong lu nước lớn. Xô thiếc truyền nhiệt khá nhanh, rất nhanh bánh đúc đã ướp lạnh xong.
Phòng Tử Trấn và hai cha con Dư Hải dựng xong lều, lau mồ hôi trên mặt nhận lấy bánh đúc đã ướp lạnh trong tay con gái, ăn vào trong bụng đúng là lạnh thấu tim! Đúng là thoải mái hết sảy!
Dư Tiểu Thảo thấy bánh đúc không còn nhiều, bèn để Dư Hải đốt bếp, đun thêm một nồi rau câu biển. Nàng thấy công nhân bến tàu làm việc dưới cái nóng oi bức đúng là không dễ dàng gì bèn nhỏ thêm một hai giọt nước linh thạch vào trong nước. Đừng nhìn chỉ có một hai giọt nhưng lại có tác dụng giải nhiệt giải khát, cường thân kiện thể. Mà rau câu biển đang đun được thêm nước linh thạch cũng mang đến hiệu quả không tưởng. Dùng nước thường nấu rau câu biển phải tốn ít nhất hai canh giờ, tương đương hơn bốn tiếng. Mà sau khi nhỏ nước linh thạch vào, rau câu biển dễ bị nhừ hơn, chưa đến một giờ đã nấu xong một nồi bánh đúc.
Dư Tiểu Thảo thấy còn sớm nên để cha nuôi dùng bột mì còn thừa trong quán mì nhào một chậu bột mì lớn. Cán mì là sở trường của Dư Hải, đàn ông quen làm việc, sức lực vốn đã lớn, nhào mì càng hiệu quả hơn. Hai người cha của Tiểu Thảo bị con gái bảo bối chỉ huy, sai sử làm này làm nọ mà bọn họ đều vui vẻ làm, cho dù mồ hôi chảy đầy trán cũng không biết mệt là gì.
Rất nhanh đã nấu xong một nồi mì sợi! Tiểu Thảo lấy một chậu nước đá từ trong lu nước ra, đổ mì sợi đã đun chín vào, ướp lạnh chờ dùng.
Lúc này Tiểu Liên đánh xe lừa mang đồ dùng bát đũa đã mua về. Lại qua một đợt nhốn nháo rửa sạch bát đũa nữa, người Dư gia một khắc cũng không rảnh rỗi, rất nhanh đã nghênh đón nhóm khách đầu tiên.Đi đầu là đã lão Hác đã lên làm đốc công, ông tìm một chỗ ngồi ở mái che nắng ngồi xuống, vừa dùng tay áo ngoài lau mồ hôi, vừa cười nói với Tiểu Thảo: “Tiểu Liên, hôm nay có món gì ngon? Đầu heo kho thì thôi đi, nhiều dầu quá, không muốn ăn!”
Tiểu Thảo cười ngọt ngào với ông, nói: “Hác đại thúc, ông lại nhận nhầm người! Ta không phải Tiểu Liên… Hác đại thúc, hôm nay không có đồ kho, trời nóng, đồ ăn làm từ thịt khó bảo quản. Nhưng mà hôm nay có món khai vị giải nhiệt bánh đúc và mì lạnh, có muốn ăn thử một bát hay không?”
Lão Hác là một trong số khách hàng từ ban đầu của Tiểu Thảo, rất tin tưởng tay nghề của Tiểu Thảo. Ông gật đầu cười nói: “Là Tiểu Thảo à? Cháu xem ta này, luôn không phân biệt được hai tỷ muội! Cháu nói gì? Có món khai vị giải nhiệt? Lấy cho Hác thúc một bát… Hôm nay đúng là nóng chết người rồi!”
Tiểu Liên lau sạch bát đũa, vội đến gần lu nước, vỗ lên lớp băng bao bọc bên ngoài lấy một miếng bánh đúc ra, nhanh tay dùng dao nhỏ cắt thành từng miếng vuông bỏ vào trong bát, phía trên thả vài miếng dưa chuột, đổ gia vị Tiểu Thảo đã điều chế vào. Sau đó bưng bát bánh đúc đến trước mặt lão Hác, cười khanh khách nói: “Hác đại thúc, ăn thử xem hương vị thế nào? Nếu như khẩu vị của thúc nặng, trên bàn có giấm và sa tế, cứ tự nhiên.”
Lão Hác ngạc nhiên phát hiện bát bánh đúc trước mắt tỏa ra từng luồng khí lạnh, khiến cho cái đầu bị choáng váng vì nóng của ông lên tinh thần. Ông không thèm lấy thìa. Bê bát lên “xì xụp” uống một hớp lớn. Cảm giác mát lạnh truyền thẳng từ miệng xuống bụng.
Lão Hác giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, ba hớp ăn sạch bánh đúc trong bát. Ông chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác lỗ chân lông của mình mở ra, toát ra cảm giác mát mẻ thoải mái. Cảm giác này, thật sự quá đã!
“Tiểu Liên, cho Hác thúc một bát nữa!” Người dưới mái che nắng thấy lão Hác ăn rất hăng cũng rối rít hỏi giá tiền, mỗi người đều muốn một bát. Lão Hác lại kêu một tiếng với Tiểu Liên đang bận rộn.
Tiểu Liên đồng ý, tay chân lanh lẹ chuẩn bị bát, thêm gia vị rồi đưa cho cha mình. Dư Hải và Phòng Tử Trấn thành bồi bàn chạy qua chạy lại. Hết cách rồi, ai bảo làm ăn tốt như vậy chứ! Hai người cha vừa bận làm vừa đắc ý nghĩ: Con gái mình quá giỏi, dù làm món gì cũng đều bán chạy hết!
Mì lạnh của Tiểu Thảo ở bên kia cũng khai trương rồi. So với bánh đúc ngon miệng, ưu thế của mì lạnh là no bụng. Còn về hương vị, có Tiểu Thảo ở đây thì kém thế nào được! Mì sợi đã ướp lạnh, thêm sợi dưa chuột giòn giòn, lại trộn với tỏi, giấm hương, sa tế, ăn vào nhất định khơi gợi vị giác! Nhưng mà lượng tiêu thụ của mì lạnh kém hơn nhiều so với loại đồ ăn mới mẻ như bánh đúc.
Nhưng mà, đợt bánh đúc đầu tiên bán hết rất nhanh không còn một chút, mà nồi thứ hai còn chưa nấu xong. Mì lạnh liền biến thành món đám công nhân bến tàu chọn, dù là người vì nắng nóng mà khẩu vị không tốt, ăn một bát mì lạnh mát lạnh vừa miệng, đều nháy mắt lên tinh thần.
Làm ăn phát đạt khiến cho người Dư gia bận như con quay. Dư Hải liên tục cán bột, Tiểu Thảo đứng bên bếp, mồ hôi chảy ướt lưng xuống đất, vớt mì, ướp lạnh mì, Tiểu Liên thì chào hỏi khách đến liên tục không ngừng.
May mắn công nhân bến tàu không ăn cơm cùng giờ, nếu không thì lúc đó người trong nhà ba đầu sáu tay cũng chưa chắc lo liệu nổi. Công nhân bến tàu đều nhân lúc rảnh rỗi khi làm xong một thuyền mà vội qua chỗ nàng ăn bữa cơm. Bọn họ truyền miệng với nhau, rất nhanh toàn bộ bến tàu đều biết hai chị em Dư gia lại bán món ăn mới. Món ăn này chẳng những ngon mà còn giải nhiệt!
Danh Sách Chương: