Mà bọn Trần Mộ làm việc này để cứu người, cũng làm cho nữ tạp tu y vụ thiện lương này sinh hảo cảm rất lớn đối với bọn họ.
Nàng vô cùng kinh ngạc khi Trần Mộ cùng Lô Tiểu Như tìm đến. khi bị Trần Mộ từ chối cung cấp thông tin liên lạc ngày đó, nàng liền đánh giá được con người Trần Mộ. Đây là lần đầu tiên nàng hỏi người khác về thông tin liên lạc mà bị từ chối.
Ngay khi nghe đó Trần Mộ nói thân thể có chuyện, điều này càng xác định ý nghĩ trong lòng. Nàng rất tò mò, thân thể Trần Mộ đến cùng có vấn đề gì? Kiến thức y khoa của nàng phi thường phong phú, hơn nữa cảm giác linh mẫn vô cùng, thường thường liếc mắt một cái liền đoán được là bệnh dạng gì. Nhưng cùng Trần Mộ nói chuyện với nhau một lúc, nàng không có phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Làm nàng cảm thấy giật mình là, cảm giác của nàng chỉ cần tới gần Trần Mộ liền bị bài xích. Đối nàng mà nói, đây là một loại hiện tượng phi thường hiếm thấy, cảm giác của nàng tuy không bằng một tạp tu xuất sắc, nhưng trong giới y khoa cũng có danh tiếng. Vì cảm giác của nàng có một tính chất phi thường đặc biệt, đó chính là ôn hòa, cực kì ôn hòa, nó sẽ không tạo ra cho người khác cảm giác bài xích.
Tạp tu đối với cảm giác của mình hay của người khác cực kì mẫn cảm. Cho nên tạp tu một khi bị thương, là chuyên khá phiền toái. Càng lợi hại, càng phiền toái. Bọn họ luôn luôn không tự chủ được sẽ bài xích cảm giác của y liệu tạp tu khi kiểm tra, việc này cũng làm cho việc trị liệu bọn họ rất khó khăn. Cũng may cao thủ chân chính, cũng có thể dễ dàng ước thúc cảm giác của mình.
Cảm giác của Tô Lưu Triệt Như cực kì nhu hòa, ít gây ra cảm giác bài xích, điều này đối với công việc của nàng trợ giúp cực lớn. Cũng đang là nguyên nhân này, nàng trong khi bình thường đều thu liễm cực nhỏ cảm giác, cho nên mới gặp phải hôm nay tình huống như vậy.
Phát hiện cảm giác Trần Mộ bài xích làm cho nàng thất kinh. Bất quá nàng không nghĩ tạo ra hiểu lầm, liền lập tức thu liễm cảm giác, nhưng đáy lòng vẫn tràn ngập tò mò.
Tính chất cảm giác của đối phương thật là đặc biệt!
Thấy Trần Mộ nằm trên giường. Tô Lưu Triệt Như mỉm cười. Nàng không ngần ngại kiểm tra toàn bộ thân thể hắn.
Số liệu không ngừng hiển thị, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên ngạc nhiên chăm chú nhìn vào màn hình.
Này, đây đâu phải là thân thể con người?
Một thân thể có số liệu cực kì dị thường! Lực lượng thật sự của hắn cao đến bao nhiêu thì không rỏ, nhưng cơ thể hắn tiềm ẩn một sức lực cao hơn người thường từ hai đến bốn lần!
Không chỉ có như thế. Cách hắn hô hấp, nhịp tim, tỉ lệ cơ thể, tính chất tế bào sống......
Tô Lưu Triệt Như từ sáu tuổi đã đi theo sư phụ, tám tuổi đã bắt đầu học tập sơ cấp lý luận, tới mười hai tuổi nàng đã vững kinh nghiệm lâm sàng. Đến bây nàng kiểm tra trên dưới ngàn người, nhưng chưa bao giờ gặp một thân thể hoàn mỹ dị thường như thế!
Nàng lúc này mới hiểu được, tại sao hắn có thể dỡ được khối lượng trầm trọng như thế mà không cần bất cứ gì công cụ hỗ trợ nào.
Thân thể này thật sự rất hoàn mỹ! Tô Lưu Triệt Như không khỏi cảm khái, nàng như phát hiện ra vùng đất mới, không ngừng vận dụng các dụng cụ phân tích số liệu. Mỗi khi có phát hiện mới hai mắt nàng lại càng tỏa sáng.
Vừa phân tích vừa thắc mắc ngày càng nhiều. Từ kết quả kiểm tra, thân thể của hắn không có vấn đề nào. Hơn nữa khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn. Nhưng nàng tin tưởng, hắn nhất định không phải một người ăn nói ba hoa. Một nguyên nhân nữa là, đối phương lần biểu hiện trước cũng rõ ràng không phải là người hay trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chăm chú vận hành các loại dụng cụ, nhìn số liệu dày đặc trên màn hình, Tô Lưu Triệt Như trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Nàng mang báo cáo cuối cùng cho Trần Mộ xem. Cẩn thận giảng giải, ánh mắt cổ quái nói:
- Tào tiên sinh, thân thể của ngươi phi thường khỏe mạnh không có bất cứ gì dị thường,!
Dù đã chuẩn bị tư tưởng nhưng Trần Mộ không khỏi thất vọng, nhận định kỹ thuật nơi này không đủ. Thủ đoạn của Ma quỷ nữ thật không dễ dàng phát hiện.
Tô Lưu Triệt Như nhìn thấy biểu hiện thất vọng của hắn, trong lòng nhất thời có chút chần chừ. Chẳng lẽ thật là có chuyện?
Đột nhiên, mắt nàng sáng ngời nói:
- Có lẽ chúng ta nên thử qua biện pháp khác.
- Biện pháp gì?
Trần Mộ cũng hy vọng hỏi.
Tô Lưu Triệt Như và Trần Mộ hai người ngồi đối diện nhau rất gần trên ghế, hai chân gần đụng nhau. Nếu như lúc này có ai khác bước vào, nhất định sẽ kinh ngạc trước cảnh thân mật này. Tô Lưu Triệt Như trong hiệp hội y sĩ tại La Dữu thành nhân duyên vô cùng tốt, tính tình nàng ôn nhu điềm đạm rất được mọi người yêu thích. Dung nhan mỹ lệ, khí chất xuất chúng, người theo đuổi tự nhiên rất đông.
Nhưng Tô Lưu Triệt Như đối với việc này, chĩ mỉm cười mà khước từ tất cả.
- Khống chế cảm giác của ngươi, ta muốn dùng cảm giác để tìm xem trong cơ thể của ngươi có chuyện gì.
Tô Lưu Triệt Như nhắc nhở.
Trần Mộ do dự một chút rồi đem cảm giác nén xuống đến mức cuối cùng. Hắn thường quen phát tán cảm giác ra quanh một khu vực nhỏ, nhằm đề cao sự mẫm cản với quang cảnh xung quanh. Cường độ cảm giác vốn đã mạnh mẽ, sau khi bị nén ép, lại càng linh mẫn, mơ hồ muốn ngo ngoe thoát ra.
Hắn hứng thú theo dõi cảm giác của Tô Lưu Triệt Như. Hắn chưa bao giờ gặp qua cảm giác khí chất ôn hòa như thế, ôn hòa và mềm mại, nó tiến vào trong cơ thể, cũng như một làn gió nhu hòa tiến vào trong lòng, không gây phản ứng gì. Điều này làm cho hắn rất lấy làm kì, thế giới to lớn, quả nhiên không gì không có.
Hắn không biết, lúc này Tô Lưu Triệt Như trong lòng cũng quá sức kinh ngạc!
Trần Mộ ngồi quá gần nàng, nàng có thể quan sát xuyên qua cực kì rõ ràng đến từng bộ phận trên thân thể Trần Mộ. Trong y học có một thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là “Cự ly cảm giác”. Để vận dụng được nó đòi hỏi yêu cầu phi thường cao về cảm giác cường độ, cùng lúc người bệnh phải có lực khống chế rất mạnh với cường độ cảm giác của mình. Và cũng không phải ai đều có cảm giác nhu hòa như Tô Lưu Triệt Như.
Tạp tu y vụ cảm giác phải rất linh mẫn, nhằm để chuẩn xác phán đoán tình trạng thân thể bệnh nhân, và cũng giúp cho bọn họ hoàn thành các biện pháp điều trị khó khăn. Mà trong La Dữu thành y vụ hiệp hội cảm giác mẫn cảm như của Tô Lưu Triệt Như chỉ là có một.
Cảm giác thật mạnh mẽ! Mặc dù Trần Mộ đã thu liễm cảm giác đến mức nhỏ nhất, nhưng Tô Lưu Triệt Như vẫn nhận thấy được cảm giác cường đại của hắn! Trong lòng nàng kinh sợ đến cực điểm, Tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi này cường độ cảm giác ít nhất phải cỡ cấp bốn!
Tô Lưu Triệt Như không phải nữ nhân tầm thường. Cường độ cảm giác cấp bốn có lẽ không quá cao, nhưng ở tuổi này thì thật đáng kinh ngạc! Điều này nói rõ tiềm lực của hắn rất lớn, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng.
Hơn nữa, cảm giác đối phương không chỉ có cường đại, mà còn cực kì linh mẫn!
Tô Lưu Triệt Như nhắm mắt lại, nàng bắt đầu cẩn trọng tiến hành thăm dò, không dám khinh thường.
Tình hình hiện tại rất lạ lùng. Thân thể Trần Mộ tựa như một chiến trường, cảm giác của hắn như lính phòng vệ, trong khi cảm giác của Tô Lưu Triệt Như thì như một quân đội đối lập. Quân coi giữ tất cả đều bị tập trung lại, đem toàn bộ chiến trường giao cho đối phương.
Cảm giác của hai người đều cực kì linh mẫn, có thể nhận thấy được từng giao động dù rất nhỏ của lẫn nhau. Khi cảm giác của Trần Mộ ngo ngoe muốn động thì Tô Lưu Triệt Như lập tức phát hiện, trong khi cảm giác của Tô Lưu Triệt Như cẩn trọng thì Trần Mộ cũng liền thấy được.
Hai người không dám khinh thường, một bên tận lực thu liễm cảm giác, trong khi bên kia cũng cẩn thận dùng cảm giác của mình kiểm tra thân thể đối phương, mà không để cho cảm giác của đối phương bài xích.
Phản ứng của cảm giác so với não người càng trực tiếp, cũng càng nhanh, đây cũng là lý do tại sao hai người phải cẩn thận.
Mặt Tô Lưu Triệt Như đột nhiên đỏ lên.
Trong một khoảng cách quá gần, dùng cảm giác quan sát, hơn nữa Trần Mộ lại tận lực phối hợp, nàng có thể quan sát đến từng chi tiết trên thân thể Trần Mộ.
Dưới cảm giác của nàng thân thể Trần Mộ hiện ra như không có quần áo.
Tô Lưu Triệt Như lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, nên hơi thở vốn thong dong nhất thời rối loạn cả lên. Nhất thời khiến cảm giác của nàng không khỏi xuất hiện dao động.
Cơ hồ đồng thời, Trần Mộ lập tức cảm nhận được sự dao động này.
Trần Mộ kinh hãi, hắn không biết đối phương xảy ra chuyện gì, toàn bộ tinh thần chỉ chăm chú khống chế cảm giác đang muốn phản kháng trong cơ thể! Cảm giác của hắn là do rèn luyện dưới sự áp bức trong nước mà thành, nên đối với các loại áp lực rất nhạy cảm.
Cảm giác như chiếc lò xo bị nén đến mức tận cùng, tất cả tia cảm giác đều thu vào trong lò xo, làm cho chiếc lò xo trở nên cực mạnh.
Tính chất của lò xo là, ép càng nhiều, phản lực càng lớn. bằng vào lực khống chế, hắn miển cưỡng nén ép lò xo cảm giác đến tình trạng này, luồng dao động này, nhất thời làm cho lò xo cảm giác mơ hồ có dấu hiệu bung ra.
Trần Mộ biết vậy nên nhức đầu vô cùng!