Ngoài sự tưởng tượng là chờ hắn không chỉ có Tô Lưu Triệt Nhu mà còn có lảo gĩa từng gặp tại yến tiệc vừa rồi.
- Tào tiên sinh, đây là sư phụ của ta Khổng Hữu Đức, ngươi có thể gọi là Khổng lão.
Tô Lưu Triệt Nhu giới thiệu.
- Khổng lão mạnh khỏe.
Trần Mộ chân thành vấn an.
Khổng lão a a cười tán thưởng:
- Ta thấy ngươi tốt lắm. Người tuổi trẻ, không nóng không vội, thật tốt, thật tốt…..
Trần Mộ khiêm tốn nói:
- Ngài quá khen.
- À! Tình huống của ngươi khá đặc thù. Ta cũng lần đầu tiên thấy loại tình huống này, ta cùng Triệt Nhu nghiên cứu một chút, vấn đề phiền toái hơn ta nghĩ rất nhiều.
Lão nhân cau mày, vẻ mặt khó nói.
Trần Mộ chuyển ánh mắt sang Tô Lưu Triệt Nhu.
Tô Lưu Triệt Nhu giải thích:
- Sư phụ đã lâu không tự mình coi bệnh, lần này ta bó tay, mới hướng sư phụ cầu cứu. Hiện tại xem ra, vấn đề tương đối khó giải quyết. Bất quá ngươi không nên lo lắng, tổng hội sẽ tìm được biện pháp giải quyết.
Nàng sợ Trần Mộ đã bị đả kích, vội vàng an ủi.
Trần Mộ tâm tình trầm xuống, mặc dù hắn cũng có tư tưởng chuẩn bị, nhưng chính tai nghe Tô Lưu Triệt Nhu bảo không có cách nào, làm cho hắn cảm thấy thất vọng. Ngay đến thầy của Tô Lưu Triệt Nhu còn vô kế khả thi vậy hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Khổng lão chú ý thấy vẻ thất vọng trong mắt Trần Mộ, cười cười:
- Không nên nản chí, ta cả đời gặp qua rất nhiều chứng bệnh nghi nan hỗn tạp, thậm chí chưa bao giờ nghe thấy, thường thì lúc đầu thúc thủ vô sách, nhưng cuối cùng cũng phá được. Ngươi phải có tin tưởng, phối hợp chúng ta. Như vậy mới có kết quả tốt nhất!
- Vâng.
Trần Mộ nặng nề mà gật đầu.
Khổng lão hài lòng nói tiếp:
- Những số liệu lần trước Triệt Nhu kiểm tra ta đã xem qua, nhưng còn chưa đủ. Ta muốn thông số thân thể chi tiết hơn. Lần này sẽ kiểm tra kỹ lưỡng thêm một chút. Hy vọng có thể tìm thấy điểm đột phá.
Ánh mắt Khổng lão nghiêm túc, kế bên Tô Lưu Triệt Nhu cũng không khỏi hiện lên một tia lo lắng, hiển nhiên nàng không lạc quan như vậy.
Trần Mộ đương nhiên đồng ý yêu cầu này của Khổng lão. Mà khi hắn vào phòng kiểm tra trong phòng đã có hơn mười vị y vụ tạp tu chờ sẵn làm hắn sợ ngây người. Nhưng hắn vẫn chấp nhận sự kiểm tra cực kỳ cẩn thận, số lần kiểm tra rất nhiều, thể lực như hắn còn cảm thấy mệt mỏi.
Bận rộn hơn ba giờ, tất cả kiểm tra mới hoàn thành.
Khổng lão cùng Tô Lưu Triệt Nhu hai người cầm trên tay số liệu vừa mới thu được. Chỉ là vẻ mặt hai người đều rất ngưng trọng, điều này làm cho Trần Mộ sinh ra một tia dự cảm bất hảo. Thấy Trần Mộ đi tới, Khổng lão nhẹ nhàng thở dài, xoay người rời đi.
- Không nên lo lắng, ngươi đi về trước đi. Chúng ta sẽ hết sức, nếu có gì tiến triển, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Tô Lưu Triệt Nhu nhẹ lời an ủi. Trần Mộ miễn cưỡng cười:
- Không có việc gì.
Từ “hết sức” trong lời nói của Tô Lưu Triệt Nhu lập tức làm cho hắn ý thức tình cảnh của mình.
Chỉ là hắn căn bản không quen che giấu. Tô Lưu Triệt Nhu liếc mắt nhìn thấy, vừa định mở miệng an ủi, nhưng lại không biết nói gì. Không hiểu do đâu, tâm trạng bổng đau xót, làm cho nàng suýt nữa rơi lệ.
Về phần các y vụ tạp tu khác, ánh mắt nhìn Trần Mộ giống như đang nhìn một người sắp chết.
Làm sao rời khỏi y vụ tạp tu hiệp hội Trần Mộ không rõ. Chờ hắn tỉnh táo lại, người đã động nghịt trên đường phố.
Kinh ngạc nhìn dòng người. Nhìn bầu trời toa xe cùng tạp tu thỉnh thoảng ầm ỉ bay qua, nhìn những tòa nhà cao vút, Trần Mộ trong lòng trống rỗng, vừa như có một loại tâm tình vô hình tràn ngập trong lòng.
Hắn cũng không quá bi thương, đối với hắn mà nói đây chỉ là một tin tức không tốt.Không biết có phải do chuẩn bị tâm lý trước hay không, mà Trần Mộ phát hiện mình cũng không quá bi thương cùng sợ hãi.
Hắn chỉ có mười tám tuổi, đã gặp qua rất nhiều tử vong. Đột nhiên ý thức được, chính mình còn có rất nhiều chuyện chưa làm.
Tạp ảnh (Sư sĩ truyền thuyết) chưa hoàn thành. Lôi tử hiện tại không biết ở nơi nào, Trần Mộ lúc này xúc động mãnh liệt, hy vọng có thể hoàn thành nó. Trong thần bí tạp phiến còn có nhiều bí mật chưa phá giải, lai lịch nó vẫn chưa biết được. Trí nhớ Duy A không có dấu hiệu khôi phục, còn có đám hài tử cần trợ giúp ở hạ thành......
Trần Mộ đột nhiên phát cười. Sao mình lại quan tâm đến chuyện không quan hệ gì với mình là trí nhớ của Duy A.
Ngửa mặt nhìn về không trung. Bầu trời trong xanh nhất thời làm cho tâm tình u ám của hắn trở nên sáng ngời. Dù sao, cũng còn khá lâu mới chết vậy sao không nhân lúc này, đem những việc mình lưu tâm hoàn thành đi chứ?
Như vậy, cho dù mình thật sự chết đi, cũng không còn tiếc nuối.
Ánh mắt Trần Mộ dần dần trở nên trong suốt.
Những tạp tu bay qua trên bầu trời hay người đi đường thần sắc vội vã, không người nào biết, một thiếu niên ở chỗ này hình thành một con người khác, một sự lột xác cực kì trọng yếu!
Đang lúc này, độ nghi trên tay lại vang lên.
- Tào lão đệ, hôm nay có thời gian không? Nếu không mời đến chỗ lão ca chơi?
Âm thanh Ngưỡng An tràn ngập nhiệt tình từ độ nghi truyền đến.
Trần Mộ hiểu được đối phương tại sao gấp gáp như vậy. Gã mập này muốn nhìn một chút năng lực của hắn để chắc rằng hợp tác có giá trị. Nếu như thật sự có giá trị, Ngưỡng mập tự nhiên hy vọng có thể sớm ký kết hợp đồng.
- Ta lập tức đi qua.
Trần Mộ sảng khoái nói. Lập tức hắn không chút do dự bay lên không hướng nhà đấu giá của Ngưỡng mập bay đi.
Thời gian của mình rất chặt, mình có rất nhiều sự tình phải hoàn thành! trong mắt Trần Mộ chớp động tín niệm kiên cường này, giống như một lưu tinh bay về phía chân trời.
Nhà đấu giá của Ngưỡng mập lớn hơn nhiều so với Trần Mộ tưởng tượng,. Đây là một quần thể kiến trúc toàn những tòa nhà cao năm tầng, ngã tư đường giăng khắp nơi, lưu thông phát đạt, dòng người như thoi đưa. Nơi này trình độ rất cao, thậm chí không kém phố buôn bán phồn hoa nhất La Dữu thành.
Ngưỡng mập tự mình chờ tại của làm người khác chú ý cực kì. Người đi đường háo hức nhìn thầm đoán, Nhân vệt lớn nào khiến cho ông chủ lớn như Ngưỡng An phải tự mình nghênh đón? Ông chủ lớn chỉ điều hành rất ít khi tự mình kinh doanh. Mọi việc đều giao cho mấy nhân viên quản sự. Họ lại phát hiện bên cạnh ông chủ lớn một trung niên đứng khoanh tay, dây không phải là quản sự Hề Bình một trong bốn đại quản sự sao?
Trong khi mọi người bàn luận sôi nổi thì một thiếu niện sắc mặt vàng như sáp từ trên trời hạ xuống.
- Làm cho lão ca đợi lâu!
Trần Mộ hành lễ.
- Ha ha, ta vừa mới đến.
Ngưỡng An vui vẻ, hướng Trần Mộ giới thiệu:
- Đây là nhân viên của ta: Hề Bình, sau này ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp tìm hắn giống như là tới tìm ta.
Trần Mộ hành lễ:
- Hề quản sự mạnh khỏe.
Hề bình vội vàng đáp lễ:
- Tào tiên sinh quá khách khí!
Bên cạnh Ngưỡng mập còn có một người nữ tủ mặc chiến đấu phục. Vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, Ngưỡng mập không giới thiệu, Trần Mộ cũng không có mở miệng hỏi.
Đi thôi. Ta dẫn ngươi đi xem một chút thành quả nữa đời người của lão ca ta đây.
Ngưỡng Ngưỡng mập hào hứng, lôi Trần Mộ hướng vào trong mà đi.
“Đại lão bản!” “Đại lão bản!”.... Ai hướng Ngưỡng mập hành lễ, Ngưỡng mập cũng liên tiếp đáp lễ khác hẵn sự uể oải như lần gặp Khắc Lý Áo.
- Lão ca thật sự là lợi hại!
Trần Mộ than thở nói thật tâm. Cơ ngơi phồn hoa trước mắt, chính là một tay Ngưỡng mập kiến tạo, hắn chính là quốc vương nơi này!
- Cuối cùng nửa đời này không uổng phí a.
Trong lời nói mang theo vài phần cảm khái cùng hào tình, Hề Bình kế bên cũng hiện ra vẻ kiêu ngạo.
- Bất quá, ta cũng biết rõ cân lượng của mình. Ngươi đừng tưởng nơi này rộng lớn và đông người như vậy, kì thật vẫn là lấy thấp che nhiều. Trong liên bang này nhà đấu giá nào to hơn nhà đấu giá Qua Vi hay Song Hồng Nhãn. Ta còn kém xa lắm. Người ta tùy tiện đưa ra hai ba loại sản phẩm đấu giá, liền có thể bắng cả năm thu nhập của ta.
Ngưỡng mập tự chế giễu.
Trần Mộ vẻ mặt mờ mịt, hắn chưa từng nghe qua cái gì Qua Vi, cái gì Song Hồng Nhãn, đối với nhành đấu giá này, hắn hầu như mù tịt.
Chú ý tới vẻ mặt Trần Mộ, Ngưỡng mập ha ha cười:
- Không nói chuyện này nữa, đi, ta dẫn ngươi đi xem tài liệu đi.
Trong một kho hàng diện tích trung bình dưới đất. chất đống đầy các loại tài liệu.
Trần Mộ đứng tròng.
- Hắc hắc, không tồi chứ!
trên mặt Ngưỡng mập không chút nào che giấu đắc ý.
- Không tồi! Phi thường không tồi!
Trần Mộ thì thào, thất thần nhìn tài liệu trước mắt.
Trần Mộ không phải chưa từng gặp qua, nhưng trước mắt tài liệu chất đống như núi khiến hắn thất thần.
Hắn tùy ý đi tới một đống tài liệu trước mặt. Đây là mắt mèo đàn. Mắt mèo đàn thường dùng cho chế tạo một vài tạp phiến cao cấp ba sao hay bốn sao. Là tài liệu tương đương sang quý. Mắt mèo đàn kì thật là một loại quả trong suốt như ngọc có hương thơm mọc ra từ cây hoàng đàn. Dưới ánh mặt trời, sẽ hiện ra quang vân như mắt mèo, cho nên được xưng là mắt mèo đàn. Trước mắt chất đống mắt mèo đàn, mỗi khối đều cở ngón cái tuổi ước chừng mười năm.
Một viên mắt mèo đàn như vậy, tại cửa hàng tài liệu giá ước chừng là năm mươi vạn âu địch, có thể nói khá mắc. Mắt mèo đàn nười năm, của hàng tài liệu bình thường căn bản không có bán, phải đi đến các đại thành thị mới có thể mua được. Số mắt mèo đàn này sơ sơ cũng có mấy trăm khối. Ngưỡng mập sở hửu số mắt mèo đàn này cũng không quá lạ, nhưng là phẩm chất xuất sắc như vậy lại thoáng cái xuất hiện mấy trăm khối, đủ để lòng người rúng động.
- Nhìn một chút cái này!
Ngưỡng mập láp xúp chạy đến một cái tủ đá ước chừng cao cỡ nửa người, ý bảo Trần Mộ lại đây.
Ngưỡng mập nhẹ nhàng nhấn một cái, một tiếng động nhỏ vang lên, tủ đá tự động mở ra,
hơi lạnh ngưng lại tụ thành sương mù nhất thời phát ra. Trần Mộ cảm thấy một luồng hơi
lạnh xộc tới, khi ánh mắt nhìn vào bên trong, hắn không nhịn được kinh hô:
- Tuyết thủy thiết!
Trong lớp băng dày, nằm vài khối lớn cở nắm tay, bụi tuyết bám lộn xộn trên màu đen khoáng thạch. đó là tài liệu đại danh đỉnh đỉnh tuyết thủy thiết!
Nếu như mắt mèo đàn còn có thể mua được, nhưng tuyết thủy thiết thì thuộc về tài liệu quý hiếm chính thức. Tuyết thủy thiết chỉ có tại nơi vô cùng lạnh lẽo, hơn nữa số lượng rất ít. Loại khoáng thạch này khá đặc thù, nó phải được trữ dưới âm ba mươi độ, vượt qua nhiệt độ này, nó sẽ tan chảy ra nước màu đen lỏng như nước thép.
Loại chất lỏng này thành phần phức tạp không ai có thể xác định được. Hơn nữa một khi tan ra liền không thể bảo tồn, trong ba giờ không sử dụng, sẽ đông lại thành khối kim loại bình thường, mất đi giá trị.
Không ngờ Ngưỡng mập trên tay lại có tuyết thủy thiết, nhưng lại không phải một khối! Trần Mộ trước giờ căn bản chưa từng thấy qua, cũng may trí nhớ hắn khá tốt nên có thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Ngưỡng mập thích thú nhìn vẻ mặt Trần Mộ. Vì hắn vốn muốn biểu diễn một chút thực lực cho một người có thể trở thành minh hữu, có thể xúc tiến hợp tác hai bên.
- Những tài liệu này lão đệ thấy hài lòng không?!
Ngưỡng mập cười hì hì nói.
- Rất hài lòng!
Trần Mộ sắc mặt đỏ ửng biểu hiện vẻ phấn khởi. Là thảo dân xuất thân thành chế tạp sư như hắn, đột nhiên nhìn thấy hàng đống tài liệu quý hiếm như vậy, làm sao mà không phấn khởi?
- Vậy lão đệ có thể bộc lộ tài năng cho chúng ta thưởng thức chứ?
Ngưỡng mập vẫn cười hì hì.
Hề Bình nhìn Trần Mộ, hắn biết đã đến lúc nhìn thấy chân tướng đối phương. Kì thật hắn đối vối tên chế tạp sư đột nhiên xuất hiện này không hề tin tưởng. Hề Bình lớn lên tại La Dữu thành, chế tạp sư nào có thực lực, hay chỉ là giả danh, hắn biết rất rõ ràng. Người này nếu như là chủ Thiên Cánh thì sao? Thiên cánh chẳng qua chỉ là một công ty chế tạo huyễn tạp quảng cáo. Mọi người đều biết, huyễn tạp quảng cáo chỉ là nhất tinh cùng nhị tinh huyễn tạp, cho dù hắn lợi hại, bất quá cũng chỉ là một hạ cấp chế tạp sư xuất sắc.
Thiên Cánh vươn lên chỉ có thể chứng minh hắn là nhà quản lý xuất sắc, chứ không thể nói rõ hắn là một vị cao cấp chế tạp sư xuất sắc.
Nếu như không phải đề nghị này là chủ nhân tự nói ra, hơn nữa mọi người đối với tài xem người của ông chủ đủ tin tưởng, thì đề nghị này căn bản không cách nào thông qua. Hề Bình trong lòng có chút lo lắng, những tài liệu trước mắt này phê không dễ tìm, giá lại cao, nếu như hao hụt đi, nhà đấu giá sẽ tổn thất khá thảm trọng.
- Được!
Trần Mộ trả lời dứt khoát, trong mắt hiện lên ngọn lửa hưng phấn.
Hề Bình có ảo giác, thiếu niên trước mắt đột nhiên hóa thân thành một con sói đang đói, ánh mắt xanh là vô cùng khát vọng nhìn chằm chằm một đám dê béo!