Kiêu ngạo, khí phách – rõ là một vấn đề khiến người ta đau đầu a!
“Ồ, để thử xem. Nhưng mà ta nói trước, nếu như đối phương thực lực cao hơn ta, ta cũng sẽ không khoanh tay chịu chết đâu.” Trần Mộ ung dung nói. Dù sao cũng có Duy A ở đây, sao mình lại phải sợ đầu sợ đuôi chứ.
Tink mừng rỡ: “Đó là điều tất nhiên! Nếu như ngay cả tiên sinh cũng không thể ngăn cản, thì đó cũng là do số mệnh của Tink thôi!”
Vào lúc này, tiền tạp cũng được đưa đến. Cái cô Tink này cũng thật hào phóng, ngoài tiền hàng ra nàng còn không chút do dự bỏ vào tiền tạp mới 500 triệu Âu Địch làm tiền đặt cọc.
Rất nhanh, có người hầu dẫn Trần Mộ đi tắm rửa. Chém giết trong rừng cây lâu như vậy, cả người Trần Mộ không phải vết máu thì toàn là bùn lầy, dơ như người rừng.
Trần Mộ được dẫn tới một tiểu viện độc lập, suối nước nóng như đang sôi lên, hơi nước dày đặc khiến cho ngay cả một người sinh hoạt đạm bạc như Trần Mộ cũng không nhịn được, thầm khen trong lòng. Bên cạnh suối nước nóng, khăn tắm và quần áo đã được chuẩn bị đầy đủ. Nữ người hầu hỏi một câu rằng có cần phục vụ hay không, thấy Trần Mộ lắc đầu liền bước ra ngoài.
Cởi đống y phục rách nát trên người ra, Trần Mộ trực tiếp nhảy vào trong suối nước nóng.
Đáy của suối nước nóng được lát bằng một tầng đá cuội trắng, bên cạnh có một chỗ lõm nhỏ vào trong, vừa vặn để nằm hoặc ngồi. Thứ mà làm cho người ta ưng ý nhất chính là nguồn suối phun ra từ chỗ đó. Bất kể là nằm hay ngồi thì từ những dòng nước nóng phun lên liền mát-xa người đang ở đó.
Cả người ngâm mình trong nước nóng, tâm trí và thân thể không tự chủ được bỗng thả lỏng xuống, không hề hay biết Trần Mộ đã lăn ra ngủ.
Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi một ngày thần kinh đều căng lên như dây đàn, không dám một chút buông thả. Không ngừng chiến đấu, không ngừng cố gắng đề cao kỹ nghệ của bản thân, ngay cả một phút thư giãn cũng không có, đó chính là nguyên nhân trong khoãng thời gian này thực lực của hắn đã tăng lên mạnh mẽ. Nhưng suy cho cùng con người chứ không phải là cái máy, luôn luôn có cực hạn nhất định.
Ngủ say khiến Trần Mộ không chú ý, cảm giác trong cơ thể hắn lúc này hoạt bát dị thường.
Tỉnh giấc, Trần Mộ cảm thấy cả người khoan khoái khó tả. Mở mắt ra, hắn đã thấy Duy A ngay trước mặt. Duy A ngồi cách hắn không xa, không hề có ý định nhảy xuống nước.
“Ngươi tỉnh dậy rồi.” Một lần hiếm hoi Duy A lên tiếng trước.
“Ừ. Thật sự là thoải mái quá đi! Duy A, ngươi có muốn xuống đây thử không?” Đối với chuyện Duy A xuất quỷ nhập thần, Trần Mộ đã quá quen rồi.
Duy A lắc đầu.
Câu trả lời này Trần Mộ cũng đã sớm dự liệu được, hắn cười cười lặng lẽ.
Đột nhiên Duy A lên tiếng: “Đầu Gỗ, ta hình như nhớ lại một ít chuyện.”
“A!” Trần Mộ mở to mắt, ngạc nhiên mừng rỡ nói:”Trí nhớ của ngươi đã khôi phục rồi ư?”
“Chưa.” Duy A lắc đầu: “Chẳng qua là nhớ lại một chút gì đó.”
“Ngươi nhớ được cái gì vậy?” Trần Mộ cảm thấy rất hứng thú, dò hỏi hết sức hưng phấn. Lai lịch của Duy A vẫn là một câu đố. Trong mắt của Trần Mộ, thực lực của hắn đã đã vượt qua phạm trù của con người. Hắn cảm giác, cao thủ vô tạp lưu lợi hại như thế nhất định là có lai lịch rất lớn.
Đúng lúc này thì đột nhiên phía trước viện truyền đến một trận ồn ào. Duy A lập tức ngậm miệng lại, nhảy qua bức tường rồi biến mất.
Người hầu gái vừa nãy hoảng hốt chạy vào bên trong, mang theo một chút khóc lóc: “Kiều tiên sinh! Kiều tiên sinh! Bên ngoài có đánh nhau, ngài mau đi cứu tiểu thư đi!”
Đang lúc hỏi tới vấn đề mấu chốt lại bị người khác phá ngang một cước, Trần Mộ nhất thời cảm thấy rất mất hứng. Nhưng mà, làm nhân thủ ngắn ngày không thể nuốt lời, huống hồ đã lấy tiền của người ta, không còn cách nào khác hơn là thay người ta làm việc. Thôi đành vậy, hắn chỉ còn cách là mặc quần áo.
Người hầu nữ sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi.
Bộ y phục này thật thích hợp, cực kỳ vừa vặn, đã làm cho hắn có chút ngạc nhiên. Mặc lên người bộ y phục chiến đấu màu lam thẫm cùng phối hài hòa với màu bạc hòa, xem ra làm tinh thần nhất thời tăng lên rất nhiều.
Kiểm tra qua độ nghi một lần, lúc này hắn mới bước ra ngoài.
Khi Trần Mộ vừa tới, cũng vừa vặn nghe được nhưng lời oán trách phẫn nộ của Tink: “Mâu Hiên, ngươi nằm mơ đi! Ta cho ngươi biết, cho dù ta có chết cũng không để cho loại người cặn bã như ngươi đạt được. Còn các người, Hứa bá bá, Ngụy thúc thúc, các người đi theo ba ít nhất cũng đã 15 năm. Ba đã từng bạc đãi các ngươi chưa? Các người đã nhìn thấy Tink lớn lên, bế Tink trong lòng, giống như thúc thúc bá bá ruột của Tink. Các người làm như vậy không thấy có lỗi với ba sao? Không thấy có lỗi với lương tâm các người sao?”
Thân thể yếu nhược của Tink đang run rẩy, chiếc mạng che mặt màu đen không cách nào ngăn được ánh mắt phẫn nộ của nàng. Ở cạnh chân nàng, một đám tạp tu nằm trên mặt đất đang rên rỉ, chính là đám tạp tu lần trước cản đường Trần Mộ.
Trước mặt Tink là một đám tạp tu đang vây quanh một vị công tử, xung quanh còn có vài gã trung niên, thần sắc của mấy gã trung niên này có vẻ rất xấu hổ, còn đám tạp tu đứa nào sắc mặt cũng kiêu ngạo, quần áo chói mắt.
Vị công tử này chắc là nhị công tử Mâu Hiên của tập đoàn Nam Tinh: tướng mạo đẹp trai, ánh mắt màu xanh như bảo thạch hết sức mê người, trên mặt lúc nào cũng mang theo vẻ như cười như không. Hắn nhìn đám người trung niên đang xấu hổ, khẽ cười một tiếng nói: “Tink cô nương cần gì tức giận? Hôm xưa được chiêm ngưỡng dung nhan của Tink cô nương một lần, Mâu Hiên ta đã biết rằng, trái tim này đã thuộc về cô nương mãi mãi. Tink cô nương mắng chửi ta là đồ cặn bã, hình như là có đôi chút hiểu lầm. Ta đối cô nương một dạ chân thành có trời đất chứng giám. Mấy người thúc thúc bá bá của cô nương cũng là vì nghĩ cho cô nương, nghĩ cho hãng mà thôi. Một khi chúng ta nên duyên Tần Tấn, ta dám cam đoan quý hãng sẽ trở thành hùng mạnh nhất thành phố Trát Nhĩ Kiền này.
Nét xấu hổ trên mặt mấy vị ủy viên quản trị thương thành đều tiêu tán, gật đầu như bổ củi.
Tink giọng châm chọc mãnh liệt nói: “Mâu công tử phong lưu thành tính, cả Trát Nhĩ Kiền này ai mà không biết? Cần gì làm ra cái dạng giả vờ giả vịt thế kia? Hợp tác chặt chẽ? Chỉ sợ thương hội lúc đó đã biến thành họ Mâu, rồi trở thành hầu bao của Phong Lưu Mâu công tử?”
Mâu Hiên than nhẹ một tiếng, thần sắc không đổi nói: “Xem ra, Tink cô nương đã hiểu lầm quá sâu về ta a. Mâu Hiên chỉ còn cách mạo phạm, qua một thời gian Tink cô nương nhất định sẽ hiểu rõ nổi khổ tâm của kẻ hèn này. Mời Tink cô nương đến tệ phủ ở vài ngày, Mâu Hiên sẽ từ từ giải thích hiểu lầm trong đó.
Nói xong hắn dùng mắt hướng về đám tạp tu ra hiệu.
Tink quát lớn lên: “Mâu Hiên, ngươi dám!”
Mâu Hiên lắc đầu than nhẹ: “Tink cô nương, cô đừng làm khó Mâu Hiên chứ?”
Hai tên tạp tu, một trái một phải hướng về phía Tink bước tới.
Đột nhiên, một sợi xích năng lượng màu vàng kim bất thình lình xuất hiện từ phía sau Tink, nhanh chóng quấn chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng. Tink chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng truyền đến, bốc cả người bay lên trời rồi lướt nhanh về phía sau.
Tink mặc dù kinh hoàng nhưng cũng cố nén không phát ra tiếng thét. Một đôi bàn tay thô ráp khoác lên hông nàng, vô cùng nhẹ nhàng tiếp lấy. Lúc này Tink mới nhìn thấy bộ mặt vô cùng xấu xí kia, tâm trạng vừa mới tuyệt vọng lại đột ngột dấy lên một tia hy vọng.
Biến cố phát sinh cực kỳ bất ngờ, mọi người chưa kịp phản ứng thì Tink đã được Trần Mộ che chở phía trước.
“Các hạ là ai?” Mâu Hiên trầm giọng hỏi, các nhân vật trong thương hành hắn đã sớm nắm rõ hết, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói có một nhân vật xuất chúng như vậy.
Trần Mộ không thèm để ý tới hắn, nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ chán ghét. Hắn là trẻ mồ côi nên đối với bọn con nhà quyền quý ỷ thế hiếp người này thật sự không có nhiều ấn tượng tốt.
Thấy Trần Mộ không để ý tới mình, sắc mặc Mâu Hiên càng trở nên u ám. Hai gã tạp tu mới vừa rồi nhìn thấy con mồi trong tay đột nhiên bay mất, trong lòng đã sớm vừa sợ vừa giận. Không cần hắn ra lệnh, một trong hai gã “hừ” lạnh một tiếng, quang hoa chớp động, vài lưỡi đao màu xanh nhạt hướng Trần Mộ chém tới. Những đao này khác hẳn với đao bình thường, lưỡi đao dài ước chừng 15 cm, cực kỳ hẹp và dài, lưỡi đao rộng cỡ bằng 2 ngón tay.
Thu Nguyệt Hiệp Trường Đao!
Một chế tạp sư giống như Trần Mộ, sao lại không nhận ra loại tạp phiến này chứ?
Liếc số người của đối phương, ước chừng có khoảng 20 người. Hắn lập tức quyết định không thể để lâm vào quần chiến. Một mình hắn thật ra cũng chả sợ, nhưng mà bên cạnh lại có một người con gái cần bảo vệ.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sát khí bộc phát!
Sát khí từ các trận huyết chiến trong rừng cây được phát tán ra hết không hề thu liễm chút nào. Mọi người đều hoảng sợ, chỉ cảm thấy cái tên nam tử vô cùng xấu xí trước mặt này đột nhiên hóa thành lợi kiếm xuất vỏ mang hàn khí sắc lẹm phát tán ra tứ phía.
Vị tạp tu vừa mới ra tay kia là người đứng trước mũi sào chịu sóng, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Đang nhắm hờ hai mắt Trần Mộ đột nhiên hắn tiến lên phía trước nửa bước, xích năng lượng được cầm trên tay kêu lên phần phật một tiếng, giống như là linh vật có tính mạng bắt đầu du động với tốc độ cao.
Phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một đoàn đao hẹp dài, sắc bén vô cùng, xích năng lượng tỏa liên xoay một vòng. Tất cả đám đao đều đánh trúng vào xích năng lượng ầm ầm ầm phát ra vệt sáng.
Xích năng lượng không tổn hao chút nào! Mọi người vây quanh thần sắc không kiềm chế được mà biến sắc, bọn họ rõ ràng là biết đồng bọn của họ phát ra đao năng lượng sắc bén đến cỡ nào. Còn Mâu Hiên ngẩn ngơ nhìn chẳm chằm vào cái xích năng lượng màu vàng kim trên tay Trần Mộ. Dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Tạp tu sử dụng Thu Nguyệt Hiệp Trường Đao có chút không tin vào mắt mình cứ nhìn chằm vào xích năng lượng đang du động.
Có thể như thế sao? Thu Nguyệt Hiệp Trường Đao chính là tạp phiến cận chiến, đao công kích của nó phóng thích trong phạm vi rất nhỏ, tốc độ cũng không nhanh lắm, nhưng nó có một ưu điểm nổi trội, đó là cực kỳ sắc bén. Tấm tạp phiến này đã theo hắn hơn 10 năm, mỗi khi ra tay uy lực tuyệt luân. Cũng bằng chiêu thức ấy mà hắn được Mâu Hiên tuyển chọn.
Mặc dù hắn không toàn lực ra tay, nhưng đối phương đỡ dễ dàng thế kia làm cho hắn có đôi chút giật mình. Còn cái đám sát khí nồng đậm kia lại khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ. Chỉ sợ là lần sơ xuất này, hậu quả không chỉ đơn giản là mất mặt trước công tử. Hít một hơi thật sâu, hắn đang chuẩn bị toàn lực ra tay.
Ánh mắt Trần Mộ càng trở nên lạnh lẽo!
Trong đầu Mâu Hiên đột nhiên hiện lên một tia sáng làm tim hắn đập thình thịch, đang lúc muốn mở miệng thì tình thế cuộc chiến đã thay đổi đột ngột.
Xích năng lượng màu vàng kim vừa chuyển hướng, giống như tia chớp hướng về gã tạp tu kia quấn lấy. Mọi người chỉ cảm thấy kim quang chợt lóe lên, thì vị tạp tu kia đã bị xích năng lượng cuộn lại.
Mọi người trở nên hoảng hốt!
“Dừng tay.”
“…, muốn chết!”
“Các huynh đệ, tiến lên! Ngăn hắn lại!”
Trong tiếng kêu la ầm ĩ, chỉ nghe một tiếng quát khẽ trầm thấp dường như từ trong lồng ngực vọng ra: “Bạo!”
Oanh!
Thịt bắn tung tóe, huyết nhục vương vãi khắp nơi. Trong chớp mắt, gã tạy tu bị cuốn lấy nổ thành vô số miếng thịt vụn. Trong đại sảnh tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, trên trần nhà, vách tường, sàn nhà đều be bét thịt vụn và vết máu.
Mọi người đều bị dọa đến nỗi khựng lại.
Ọc!
Chẳng biết ai là người bắt đầu, sau đó rất nhiều người cũng rối rít gập người xuống ói như điên. Những người khác thì dừng lại, tất cả sắc mặt đều trắng bệch, mang theo ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn tên nam tử xấu xí này.
“Cút!” Một thanh âm bá đạo và lạnh lẽo như cuồng phong quét ngang qua cả đại sảnh.
Tên nam nhân xấu xí trong mắt mọi người lúc này dường như đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, liếc nhìn thiên hạ bằng nữa con mắt.