Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Chúng ta đã trinh sát tỉ mỉ, viện quân của Sương Nguyệt Hàn Châu còn cách đây khoảng một ngày đi đường.” Một vị tạp tu cung kính hỏi.

“A, bọn họ tới nhanh nhỉ. Không biết là ai bố trí ra cục diện này, chúng ta thuận tiện giúp bọn họ một phen.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại, mang theo một chút cảm giác lười biếng.

Ngồi ở trên chính là Pháp Á phu nhân, người từng xuất hiện tại La Dữu. Trên khuôn mặt của nàng vẫn mang mạng che mặt như cũ, hai mắt cực kì câu hồn nhiếp phách khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Nếu như Trần Mộ gặp nàng hẳn sẽ rất kinh ngạc tại sao lần nọ Tiếu Nguyên không giết chết nàng? Hắn cũng nhất định rất buồn bực bởi nàng làm cách nào mà có thể chạy trốn khỏi thành phố La Dữu?

“Căn cứ tình báo của chúng ta, là Thiên Vân.” Tên tạp tu không dám ngẩng đầu lên, đôi mắt của phu nhân thực sự rất hấp dẫn, hắn chỉ e tại trước mặt phu nhân làm ra cử chỉ không phải. Thân phận của phu nhân cực kì tôn quý, chỉ cần hơi lộ vẻ khinh nhờn một chút thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Không chỉ riêng hắn mà tất cả các tạp tu đều thành thật cúi đầu, không dám tiếp xúc với đôi mắt kia.

Phu nhân cười khúc khích: ”Thiên Vân nếu có tầm nhìn toàn cục như vậy thì tình hình đã không giằng co như hiện tại.”

“Phu nhân sáng suốt.”

“Ha ha, không cần nịnh bợ. A, chuyện lần trước ta bảo các người điều tra kết quả thế nào?” Phu nhân vừa cười vừa nói nhưng từ trong cặp mắt hàn khí bắn ra bốn phía.

“Phu nhân, chúng ta đã huy động toàn bộ lực lượng tại khu Thiên Đông Lý, nhưng kết quả thu được rất nhỏ.” Tên tạp tu nơm nớp lo sợ, cẩn thận trả lời: ”Tào Đông mà ngài nói chính xác từng tiến vào khu Thiên Đông Lý, bọn họ cuối cùng biến mất ở trấn Tượng Thụ, hơn nữa chúng ta còn phát hiện ra Liên Bang Tổng Hợp học phủ dường như cũng đang tìm kiếm bọn họ.”

“Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ?” Ánh mắt của phu nhân chợt sáng lên, nàng thì thào nói: ”Chẳng lẽ Đường Hàm Phái cũng cảm thấy hứng thú đối với hắn?” Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, chợt bừng tỉnh, tự nhủ: ”Không sai, Đường Hàm Phái mua được Hải Tinh bảo của hắn. Hừ, nếu không có Hải Tinh bảo, hắn làm sao có thể giết chết Tiếu Nguyên? Khó trách, khó trách!”

Nghe phu nhân lẩm nhẩm, những người đứng dưới không một ai dám lên tiếng, mọi người cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Phu nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Dưới tay Tào Đông có hai đầu lĩnh, một người tên là Ba Cách Nội Nhĩ, người kia gọi là Hề Bình. Nếu như tra không ra Tào Đông thì các ngươi có thể điều tra hai người kia xem sao. Nhớ kĩ, có tin tức gì phải lập tức báo cáo cho ta, bất kể lúc nào.”

“Vâng!” Các tạp tu đồng thời nhận lệnh.

Suy nghĩ của phu nhân có chút lan man, những gì đã trải qua ở thành phố La Dữu, cả đời này nàng sẽ không thể nào quên được. Luôn tự cho mình là cơ trí không ai sánh bằng, nhưng lần đó nàng chịu đả kích trầm trọng. Sau đó nàng mới biết được hết thảy đều do tên Tào Đông kia âm thầm ra tay. Buồn cười hơn là chính mình lại không hề cảm giác, thiếu chút nữa nàng trở thành một trong những vong hồn ở thành phố La Dữu.

Vô luận ra sao nàng cũng không có cách quên được người này. Tào Đông, người chờ đấy! Phu nhân nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.

Lúc này một tên thủ hạ tiến lên, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, còn Kiều Nguyên thì làm sao bây giờ?”

“Kiều Nguyên?” Nàng đã xem qua tư liệu về Kiều Nguyên, khuôn mặt xấu xí kia khiến nàng khắc sâu ấn tượng. Cao thủ mới xuất hiện trên Hắc Tuyến Tinh bảng, hắn lại vừa mới đánh bại Đảng Hàm. Có thể nói hắn đang phong quang vô cùng. Làm cho nàng cảm thấy kì quái chính là Kiều Nguyên tựa như từ dưới đất đột nhiên xuất hiện, bọn họ tra không ra bất cứ tin tức gì của hắn.

Phu nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chúng ta có khả năng mời chào hắn hay không?”

Mấy vị tạp tu hai mắt nhìn nhau, một tạp tu có vẻ chần chờ nói: “Khả năng này không lớn, Tằng Vũ Sơn cũng từng đến gặp hắn với mục đích này nhưng bị cự tuyệt.”

“A, Nếu đã như vậy thì không cần phải quan tâm đến hắn.” Nàng duỗi cái lưng mỏi một cách lười biếng, trong miệng phát ra tiếng rên rất nhỏ khiến cho huyết áp trong cơ thể các tạp tu đột nhiên đồng thời tăng mạnh.

Nhìn thấy vẻ xấu hổ của các tạp tu, phu nhân cười khanh khách rồi nói: “Chuyện ở Trát Nhĩ Kiền cứ để cho Thiên Vân làm, chúng ta chỉ cần đứng xem là được.”

“Vâng.”

Tài liệu đã thu thập đầy đủ, Trần Mộ cũng bắt đầu tiến hành công việc. Mặc dù có một đoạn thời gian không chế tạo tạp phiến, nhưng động tác của hắn không hề có một chút cảm giác lạ lẫm. Vì tránh bị quấy nhiễu, hắn không thể không tìm một căn phòng khác.

Mặc dù hắn đã quen thuộc với lí luận của trù tạp, nhưng số lần chế tạo trù tạp lại ít đến thương cảm, hơn nữa lần này mục đích của hắn cực kì rõ ràng, hắn muốn chế tạo một tấm trù tạp chuyên dùng để tính toán.

Tấm trù tạp này chỉ có một chức năng, đó là tính toán. Trù tạp vốn được sử dụng để tính toán, nhưng mức độ tính toán như vậy không thể khiến Trần Mộ cảm thấy hài lòng. Hắn quyết định phát huy đến tận cùng khả năng tính toán của trù tạp.

Tiêu tốn ba ngày, hắn rốt cuộc chế tạo thành công.

Thân tạp có màu xám, cấu vân có màu cà phê, không bắt mắt lắm. Trên thân tạp tìm không được bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ nó là một tấm tạp phiến cao cấp. Tấm tạp phiến này là sản phẩm thí nghiệm mà Trần Mộ lần đầu tiên vận dụng lí luận trù tạp đế chế tạo ra.

Nó không hề giống bất kì tấm tạp phiến nào mà Trần Mộ chế tạo ra trước đó. Cấu vân mặt ngoài tấm tạp phiến cực kì dày đặc, rất nhiều đường nét mảnh mai và tinh tế như sợi tóc, hai mặt tạp phiến đều hiện đầy những đường nét này. Những đường nét này cực kì phức tạp, ngay cả Trần Mộ liếc mắt nhìn qua cũng cảm giác đau đầu.

Khi thành phẩm hiện ra trước mắt hắn, hắn cảm thấy có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, không ngờ mình có thể hoàn thành một tấm tạp phiến phức tạp như thế! Tiếp theo đó, cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng hắn.

Lúc đầu hắn chỉ biết chế tạo thẻ năng lượng một sao, đến bây giờ có thể chế tạo ra tạp phiến phức tạp như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, hắn chợt phát hiện ra tiến bộ của bản thân có chút vượt quá dự đoán của mình. Cảm thấy tự hào nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi có chút cảm khái, dĩ nhiên là có rất nhiều may mắn, nhưng có thể được như bây giờ, trong đó có biết bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu mồ hôi, công sức.

Đem tạp phiến cắm vào độ nghi, hắn muốn kiểm tra tấm tạp phiến này một chút. Kích hoạt độ nghi, là tạp phiến phụ trợ cho nên chỉ cần một chút cảm giác là có thể khởi động. Vì lí do bảo mật, Trần Mộ còn tạo thêm trên tạp phiến một số cấu văn có tác dụng như mã khóa, chỉ khi nào cảm giác đạt đến một giá trị tần suất nhất định mới có thể khởi động tấm trù tạp này.

Độ nghi trên tay Trần Mộ sáng ngời, chỉ thấy vô số chùm sáng lóng lánh, giống như một quả tinh cầu đột nhiên nổ tung.

Ánh sáng tan đi, một cảnh tượng kì dị xuất hiện ở trong phòng, chỉ thấy Trần Mộ dường như đang đứng ở giữa các ngôi sao trong vũ trụ, có vô số tia sáng phân bố trong mỗi tấc không gian của căn phòng. Mỗi một tia sáng giống như một ngôi sao, chúng nó chuyển động một cách chậm rãi. Trong những ngôi sao này, thỉnh thoảng có một chút đường nét màu bạc không đồng nhất uốn lượn, di động. Hấp dẫn nhất chính là những bề mặt trong suốt giống như thủy tinh, mỗi mặt lớn nhỏ không đồng nhất, phân bố một cách lộn xộn.

Ngoài điểm, đường và mặt còn có những kết cấu phức tạp ba chiều và đa chiều khác nữa…

Trần Mộ có chút thừ ra khi nhìn cảnh tượng kì dị này, đại não suýt nữa thì ngừng hoạt động.

Kì diệu như thế, tấm tạp phiến thần bí này thật sự là do mình chế tạo ra? Hắn nuốt nước bọt theo phản ứng bản năng, đột nhiên hắn nghĩ đến lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy tấm huyễn tạp mô phỏng các ngôi sao do đại sư Thiết Mạc Tây Hách chế tạo ra tại câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp. Tấm tạp phiến do mình chế tạo so với tấm tạp phiến kia còn rung động và mê người hơn nữa.

Ngoài khiếp sợ, trong lòng Trần Mộ còn cảm thấy có chút quái dị. Có thể chế tạo một tấm tạp phiến thần kì như vậy, vô luận là ai cũng khó tránh khỏi cảm thấy kiêu ngạo và đắc ý. Nhưng đối với một vị chế tạp sư mà nói, ngay cả tạp phiến do chính mình chế tạo ra mà cũng không đoán trước được, như vậy chỉ có thể là do hắn học nghệ không tinh chứ không phải là chuyện gì đáng tự hào.

Xem ra hiểu biết của mình về trù tạp vẫn còn rất nông cạn.

Trong lòng tự xét lại một hồi, Trần Mộ ngẩng đầu lên, một lần nữa tập trung nhìn vào những điểm, đường và mặt.

Bỗng nhiên Trần Mộ phát hiện ra một vấn đề khó giải quyết, tấm tạp phiến này ngay cả hắn cũng không biết vận hành như thế nào, làm thế nào để sử dụng nó.

Trời ạ! Một chút kiêu ngạo và đắc ý mới vừa rồi còn lưu lại liền tan biến thành mây khói. Là chế tạp sư mà tạp phiến do chính mình chế tạo ra cũng không biêt sử dụng như thế nào, nếu như tiết lộ ra ngoài thì tuyệt đối là một sự nhục nhã vô cùng to lớn.

Các điểm, các đường và các mặt tựa như những đứa trẻ tinh nghịch, không thèm quan tâm đến Trần Mộ mà cứ chơi đùa theo ý thích của mình. Điều này khiến cho sự buồn bực trong lòng Trần Mộ càng tăng thêm một chút.

Trải qua bao nhiêu vất vả, tưởng rằng kĩ năng chế tạp của mình có đột phá mới, không nghĩ tới đả kích lại liên tục xuất hiện. Nhìn cảnh đẹp lóng lánh hoa lệ, ánh sáng rực rỡ, Trần Mộ cảm giác được tất cả như đang cười nhạo sự vô dụng của chính mình.

Hắn liền ngồi ở giữa các ngôi sao, nhắm mắt nghiền ngẫm những quy luật trong đó. Hắn nhắm mắt tập trung suy nghĩ nên không nhận thấy có một số điểm sáng và một số tia sáng và vô số mặt trong suốt xung quanh đang từ biến hóa từng giây từng phút.

Lí luận trù tạp cực kì thâm ảo, Trần Mộ lần này quyết tâm suy nghĩ về nó, chỉ cảm thấy nghìn đường vạn lối. Trước đây hắn cảm thấy đầu óc của mình cũng không đến nỗi nào nhưng lần này dường như muốn nổ tung.

Bất đắc dĩ hắn đành phải đình chỉ việc suy nghĩ, tấm tạp phiến cũng được hắn thu lại.

Tấm tạp phiến này được hắn đặt tên là ‘Tiểu hài’, ám chỉ chúng nó như những đứa trẻ không chịu nghe lời. Vốn tưởng rằng chính mình có thể chế tạo ra một tấm tạp phiến phụ trợ, có thể tính toán tìm ra những âm tiết còn lại của Hoàng Kim Ngôn Tỏa, nhưng không ngờ là lại tạo ra một tấm tạp phiến kì quái như vậy. Ngẫm lại một chút, chính mình vì tìm kiếm tài liệu mà đánh nhau một trận với Đảng Hàm ở trên đường, thậm chí suýt chút nữa thì thua trên tay Tang Hàn Thủy, nhưng kết quả lại tạo ra một tấm tạp phiến như vậy, điều này làm cho hắn bị đả kích trầm trọng.

Tang Hàn Thủy thấy vẻ mặt âm trầm của Trần Mộ liền thức thời tránh ra một bên. Mấy ngày nay, hắn có thể nói là cảm thấy cực kì sợ hãi, mỗi ngày đứng xem vô tạp lưu huấn luyện làm cho thần kinh của hắn trở nên cực kì yếu ớt.

Hắn đối với vô tạp lưu rốt cuộc có ấn tượng rất sâu sắc. Theo suy nghĩ của hắn thì cái gọi là chân lí của vô tạp lưu chính là trước tiên tàn phá chính mình, sau đó đi tàn phá người khác. Nhìn đứa trẻ kia huấn luyện mỗi ngày, Tang Hàn Thủy cảm giác được nếu như là chính mình thì có lẽ đã chết mấy lần rồi.

Càng xem hắn càng cảm thấy lạnh người, đứa nhỏ này tàn phá chính mình ghê gớm như thế, sau này tàn phá người khác không biết sẽ tàn nhẫn đến mức nào a.

Từ đó, Tang Hàn Thủy thầm nghĩ trong lòng, nghề nghiệp có tính nguy hiểm cao nhất không ngờ lại là vô tạp lưu.

Duy A đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời phía ngoài phòng huấn luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK