- Nhanh! Nhanh hơn! Không cần tiếc năng lượng tạp!
- Phấn chấn tinh thần lên, đừng có ngủ!
- Đừng ngừng lại, kiên trì trụ vững!
…
Ngày đêm liên tục di chuyển, trên đường tránh các thành trấn, Mộc Tự doanh dùng tốc độ nhanh nhất đi tới thành Thiên Hồ. Toàn bộ doanh từ trên xuống dưới, thời gian cho giấc ngủ mỗi ngày chỉ có ba giờ, thời gian khác đều dùng cho việc gấp rút lên đường. Còn với những toa xe dùng để di chuyển trong rừng thì tất cả đều được dùng để chuyên chở thương binh, Trần Mộ và các đội viên bình thường đều dùng khí lưu tạp để đi.
Trần Mộ hiện tại đang sử dụng một loại khí lưu tạp hoàn toàn mới, tứ tinh {Hỏa Nê Thu}. Tấm khí lưu tạp này dung hợp ưu điểm của {Hỏa Tiễn} và {Đại Nê Thu}, vừa có lực bật nguyên bản, lại có được thêm tính năng chuyển hóa ưu việt. Hơn nữa sau khi trải qua sự tối ưu hoá, những tính năng này tăng lên một mức mới.
Sự mệt mỏi rã rời phủ dầy khuôn mặt hắn, trong mắt toàn là những sợi tơ máu. Không riêng gì hắn mà toàn bộ doanh, tất cả mọi người đều như thế.
Toàn thân tựa hồ đều đã tê dại, chỉ một mực gấp rút lên đường, phi hành một cách máy móc bay về phía trước!
Rốt cục đã tới thời gian nghỉ ngơi, mọi người từ trên bầu trời đáp xuống, lấy tốc độ nhanh nhất bố trí cảnh giới thỏa đáng. Các đội viên không ai đi vào lều, bọn họ chọn một chỗ tránh gió rồi vùi đầu ngủ trong đống tuyết. Ba canh giờ, mỗi một giây đều rất quý giá. Chỉ cần vừa nằm xuống, bọn họ trong thời gian ngắn nhất đã chìm vào cõi mộng.
Chỉ có Trần Mộ không ngủ, ở trước mặt hắn là bức bản đồ ba chiều. Bức bản đồ này không phải do bọn hắn sản xuất, chế tạo rất cẩu thả. Nhưng bao quát được cả một khu vực rất rộng. Thoáng đưa tay đo sơ sơ khoảng cách tới thành Thiên Hồ chỉ còn một đoạn, hắn lâm vào trầm tư. Bọn họ đã liên tục chạy năm ngày đường. Ba đơn vị hắc đạo bộ đội kia khẳng định đã phát hiện ra chỗ dị thường.
Bất quá cho tới bây giờ, trên đường vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu điều động nhân viên có quy lớn. Điều này làm cho trong lòng hắn an tâm đôi chút.
Chiếu theo tốc độ hiện tại của bọn họ, bay ra khỏi khu vực hắc đạo khống chế cần khoảng năm ngày nữa.
Hắn hiểu rõ năm ngày kế tiếp chắc chắn là năm ngày gian khổ nhất!
Ánh mắt hắn tìm kiếm qua lại trên bản đồ. Cái hắn muốn tìm là nơi mà đối phương có khả năng ngăn cản mình nhất.
Nếu không tìm được chiến trường, với trạng thái mỏi mệt của Mộc Tự doanh hiện tại, thình lình đụng độ địch nhân thì điều đó quả là một hồi ác mộng.
Nhưng đối phương có khả năng chặn đánh bọn họ nhất là ở đâu chứ?
Ba đội ngũ cùng tụ hợp lại đã vượt qua một vạn người, bọn họ lặng ngắt như tờ.
Ba gã thủ lĩnh nhìn thấy thi thể trong bùn đất vừa được khai quật ra mà mỗi người đều kinh sợ!
- Làm sao có thể? - Thi thấp giọng rì rầm. Theo sự đào bới không ngừng nghỉ thì số thi thể được kiểm kê đã chất đống như núi. Trên các thi thể đều mặc đồng phục chiến đấu của Thương Giang quân, điều này làm cho bọn họ hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.
Vu Gia Nhiên xưa nay trấn định cũng không khỏi lộ ra thần sắc hoảng sợ:
- Bọn chúng làm cách nào mà ra như thế này? Chẳng lẽ Mộc Tự doanh mạnh đến mức Thương Giang quân cũng không kham nổi một kích sao?
Mạnh Trầm ánh mắt dán chặt vào đống thi thể, chẳng nói câu nào.
Thương Giang quân là đội ngũ do đệ nhất hắc đạo thành lập, chiến đấu vô số lần nhưng chưa từng thất bại. Sách Vệ doanh của Vu Gia Nhiên, Kim trại bộ lạc của Thi cùng Lam Cương đoàn của Mạnh Trầm đều mô phỏng theo Thương Giang quân mà thành lập. Bốn đội ngũ hợp lại xưng là hắc đạo tứ đại thiết quân (đội quân thép), nhưng ba người hiểu rằng ba đội ngũ này vẫn kém hơn Thương Giang quân một bậc.
Nhưng Thương Giang quân chưa từng bại trận mà giờ đây chết vô thanh vô tức, thua trong tay một tiểu nhân vật vô danh. Mà sau khi thi thể không đầu của Nghiêm Vũ được tìm ra, ba người lại càng không kìm nổi lộ ra thần sắc kinh hoàng.
Từ vết thương trên người Nghiêm Vũ có thể thấy được rằng hắn không phải bị vây công mà chết, mà là bị một cường giả khác giết chết!
Thứ hạng của họ so với Nghiêm Vũ thì cao hơn, nhưng thực lực chân chính lại chỉ nhỉnh hơn một chút. Đối phương nếu có thể giết chết Nghiêm Vũ, vậy cũng có thể giết chết bọn họ! Mười tạp tu đứng đầu trên [Hắc tuyến tinh bảng] đều có tên tuổi trong Liên Bang, có thể giết chết bọn họ chỉ có tạp tu đỉnh cao của Liên Bang.
Như Đường Hàm Phái, như Caesar…
Chẳng lẽ là Caesar ra tay? Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu ba người! Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng nhất chỉ có Caesar. Thương Lan khiêu chiến với Caesar, Caesar trong cơn giận dữ liền dứt khoát đánh chết Nghiêm Vũ.
Đây là phỏng đoán bọn hắn nghĩ có lẽ hợp lý nhất.
Trong lòng ba người nhất tề toát ra một tia hàn ý, danh tiếng của sát thần Caesar thật sự quá vang dội, chọc giận người của hắn, cơ bản sẽ không thể sống sót.
Một cá nhân như Caesar không thể tiêu diệt cả đơn vị Thương Giang quân, chỉ có một khả năng là Mộc Tự doanh liên thủ với Caesar! Khác với Sương Nguyệt Hàn Châu, bọn họ biết rất rõ ràng căn nguyên của Mộc Tự doanh, Bạch tổng quản là đệ tử của Caesar, hai người liên thủ cũng là bình thường.
Mộc Tự doanh và Caesar đều là địch, ba người trong mắt bất giác hiện lên sự khiếp sợ.
- Rút lui thôi, chúng ta nói tin tức này cho Thương Lan đại nhân, để hắn định đoạt.
- Ngoài dự đoán của mọi người, lời nói ra lại từ Mạnh Trầm vốn trầm mặc ít nói.
Vu Gia Nhiên phụ họa:
- Phải, ta tán thành.
Ánh mắt hai người đều dừng lại trên người Thi, Thi cười gượng:
- Ta có ý kiến phản đối được sao?
Câu nói của Thi mang theo vài phần trào phúng, đã làm cho không khí khẩn trương tràn ngập giữa ba người giảm đi không ít. Thi giống như nói mê:
- Ta tưởng rằng tới mức như chúng ta rồi, làm gì còn có người nào có thể giết chết chúng ta. Nếu không ổn thì trốn có thể trốn thoát. Nào ngờ…
Chứng kiến thi thể Nghiêm Vũ không đầu, ba người khó tránh khỏi sinh ra cảm giác thương xót.
- Lần này trở về ta sẽ bế quan. - Mạnh Trầm mặt lộ vẻ dứt khoát.
- Hiện tại không thể so với ngày xưa, muốn yên tĩnh bế quan không phải chuyện dễ dàng gì.
Lần thiệt hại nghiêm trọng này đối với Thương Lan là chưa từng có, tên gia hỏa này trước giờ vốn không chịu an phận, chỉ sợ lại muốn xông ra chiến tiếp.
Thi bình tĩnh gật đầu:
- Không sai! Hơn nữa Sương Nguyệt Hàn Châu một khi hoàn thành liên minh, phỏng chừng sẽ nhanh chóng động thủ với chúng ta. Thương Giang quân đã ngỏm hết, ta hao tổn còn địch tăng thêm, sẽ chỉ làm bọn chúng động thủ nhanh hơn.
Có thể hiểu được sự hỗn loạn đến mức này thì không ai là đứa ngốc, hai người kia đều hiểu lời Thi nói không giả.
- Vậy chúng ta nên làm như thế nào? - Mạnh Trầm lạnh giọng hỏi.
Vu Gia Nhiên ngữ khí lạnh ngắt nói:
- Tiên phát chế nhân!
- Mộc Tự doanh kia? - Thi hơi do dự hỏi.
- Đương nhiên không thể để bọn chúng dễ đàng thế này được, như vậy sẽ làm cho người khác nghĩ hắc đạo ta không có người.
Vu Gia Nhiên lạnh lùng nói:
- Chúng ta lập tức quay lại với tốc độ nhanh nhất. Ta tin Thương Lan đại nhân nhất định sẽ không ngồi nhìn đối phương tiêu dao đâu. Nếu Caesar thật sự bên Mộc Tự doanh, bên chúng ta chỉ có Thương Lan đại nhân mới có thể địch nổi. Hừ, ta không tin bọn chúng có thể thoát khỏi địa bàn của chúng ta nhanh như vậy. Chúng ta thông qua đầu mối, truyền tin tức này đi, bố phòng lớp lớp, tranh thủ ngăn chặn bọn chúng!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tạp tu báo cáo:
- Phát hiện địch nhân!
Trong lòng ba người nhảy dựng lên:
- Là ai?
- Không biết, nhân số đối phương cũng không nhiều, nhưng thân thủ cực kỳ lợi hại, chúng ta vừa đối mặt đã tổn thất liền tiếp hơn hai mươi người.
Đang nhẫn nhịn nén giận với tình hình Thương Giang quân trước mắt, ba người nhất tề sắc mặt trầm xuống.
Một nơi sa mạc ở Mạc Doanh, tạp tu cùng toa xe đông nghịt sắp hàng chỉnh tề, từ xa nhìn lại không tới đầu cuối đâu.
Túc Hắc Minh ngồi trên toa xe của mình, nhìn bao quát xuống đội ngũ thuộc về hắn! Cả Mạc Doanh đã hoàn toàn nằm trong tay hắn. Đội hình nghiêm chỉnh, đằng đằng sát khí, bọn họ tựa như cỗ máy giết người đứng yên không một tiếng động, bầu trời dường như đều bị luồng sát khí cường đại này ảnh hưởng, u ám.
Túc Hắc Minh vẻ mặt hờ hững, hắn bỗng nhiên quỳ xuống, hướng lên chỗ cao không xa xa dập đầu mạnh lạy ba cái:
- Cha, người yên tâm, Mạc Doanh trong tay con tuyệt đối sẽ làm thiên hạ chấn động! Sẽ phải quỳ trước đầu của người!
Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy sát khí.
- Toàn quân, xuất phát!
Tinh Viện.
- Đã bố trí xong rồi. - Nick trầm giọng nói.
Đêm tối tựa hồ đối với Tinh Viện cũng không có ảnh hưởng gì, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, xa xa có thể nghe được tiếng nói cười hoan hô của các học sinh.
Rousseau im lặng nhìn cái địa phương đã sinh sống từ nhỏ tới lớn, thần sắc phức tạp, hốc mắt ửng đỏ.
- Gặp lại.
Rousseau hướng Tinh Viện trong bóng đêm vẫy vẫy tay, xoay người chui vào trong toa xe đỗ bên cạnh hai người.
Nick cũng chui vào theo.
Sau một lát, toa xe giữ lệnh khẩn cấp cao nhất của hiệu trưởng, chấp hành nhiệm vụ bí mật lặng lẽ rời khỏi Tinh Viện. Đồng thời, tại một chỗ cực kỳ khuất trong Tinh Viện, đèn trong phòng bật, tiếng {Thu Thị} huyễn tạp ở ngoài cửa cũng có thể nghe được. Nhưng người trông coi không biết rằng trong phòng đã không còn một bóng người.
Cổ tay trắng nõn của Thanh Thanh khẽ chuyển, một đạo ba nhận xanh biếc chuẩn xác đánh trúng một gã tạp tu. Ba nhận màu xanh biếc uy lực cực kỳ kinh người, không có lồng năng lượng nào có thể ngăn cản một kích đó, nó xuyên thấu qua thân thể một gã tạp tu, lại xuyên ngực một tên tạp tu khác, liên tục qua ba người mới tan trong không khí.
Địch nhân chung quanh tựa hồ đông vô kể, nhưng Thanh Thanh vẫn linh động ưu nhã, trên mặt vĩnh viễn là vẻ thong dong thư, điều này khiến khi nhìn qua nàng tựa như đi dạo nơi sân vắng, thoải mái nói không nên lời. Xung quanh nàng, nơi nơi đều là thi thể ngổn ngang.
Bên cạnh nàng đều là cao thủ, mỗi người đều là thất cấp, thần sắc trầm ổn, đối mặt với từng đợt công kích liên tục nhưng không chút bối rối.
Tinh nhuệ! Đây là tinh nhuệ chân chính!
Ba người Vu Gia Nhiên lúc chạy vội tới sắc mặt kém vô cùng, bọn họ đã trả giá bằng một trăm người thương vong, nhưng con số đối phương tử vong lại chỉ có bảy người. Con số kém xa này khiến trong lòng ba người hàn khí lập tức sinh ra! Nhất là nữ nhân mặc y phục màu xanh nhạt kia thật sự quá lợi hại! Đám thủ hạ của bọn không ai có thể ngăn trở nàng ta một kích. Lợi hại nhất chính là nữ nhân này!
Bỗng nhiên Mạnh Trầm ánh mắt rực lên:
- Bọn họ là Tinh Viện!
- Tinh Viện? - Trong lòng hai người kia nhảy dựng lên.
- Ừ, nếu ta không đoán sai, nữ nhân này chính là thiên tài xuất sắc nhất Tinh Viện trong năm mươi năm trở lại đây! - Mạnh Trầm nắm chặt tay đến kêu ken két.
Vu Gia Nhiên đầu óc xoay chuyển cực nhanh:
- Nếu bọn họ là Tinh Viện, hẳn cũng tới vì Mộc Tự doanh rồi!
Thi hừ một câu:
- Xúc tu của Tinh Viện cũng kéo dài thật! Đã vươn đến cái bát (chén cơm) của chúng ta rồi! Thực không tiết chúng vốn liếng nào!
Vu Gia Nhiên trầm ngâm nói:
- Lai lịch nữ nhân này khẳng định không đơn giản. Chúng ta bắt sống đi.
- Không tệ!
Thi lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng:
- Chỉ cần bắt sống được, Tinh Viện nhất định sẽ dùng nhiều tiền để chuộc nàng ta về.
- Hắc hắc!
Ba người ý kiến vừa thống nhất, phía dưới liền nhận được mệnh lệnh.
Động tác của Thanh Thanh so với ban đầu không có gì khác biệt, nhưng khác với biểu hiện thong dong ra bên ngoài, trong lòng nàng lo lắng vạn phần. Bốn mươi người bên cạnh nàng này cơ hồ là tất cả lực lượng nòng cốt của Tinh Viện bố trí tại khu Thiên Đông Lý, bốn mươi người này, tất cả đều là tạp tu thất cấp! Lực lượng như vậy, cho dù đặt ở bản bộ Tinh Viện cũng là một lực lượng cường đại. Vì bố trí cho bốn mươi người này mà đã tiêu phí của Tinh Viện thời gian vài chục năm.
Nhưng mà chuyện lần này quá khẩn cấp, Tinh Viện không chút do dự vận dụng cơ hồ tất cả lực lượng của mình tại khu Thiên Đông Lý.
Bọn họ không ngờ rằng bọn họ không đuổi được Mộc Tự doanh mà lại còn đụng độ hắc đạo liên quân.