Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộ từ bên trong phòng huấn luyện đi tới. Lận Dao nhìn thấy Trần Mộ thì lập tức trở nên cực kì cung kính. Nàng có thể đùa bỡn A Tinh nhưng không dám đối xử với Kiều Nguyên như thế. Những người như Kiều Nguyên là đối tượng mà trường học rất muốn tranh thủ, cần phải thể hiện tôn trọng hắn đầy đủ.

Tình thế giữa hai bên hết sức vi diệu. Trần Mộ đối với Sương Nguyệt Hàn Châu chán ghét đến cực điểm nhưng lại không thể trở mặt. Hắn còn cần sử dụng thân phận Kiều Nguyên tiến vào Thái Thúc gia ở Đông Thụy. Nếu như trở mặt cùng với Sương Nguyệt Hàn Châu vào lúc này thì thân phận này sẽ không thể dùng được, Thái Thúc gia ở Đông Thụy tuyệt đối sẽ không thu nhận một tạp tu có thù oán với với Sương Nguyệt Hàn Châu. Trên cơ bản, chỉ cần gia tộc nào có chút đầu óc cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Nhưng cũng chỉ cần bên ngoài không trở mặt là được. Làm như vậy, Sương Nguyệt Hàn Châu không thể công khai trực tiếp chèn ép, bọn họ cố kỵ nhất là mất thể diện, còn chuyện âm thầm động tay động chân thì không ai có biện pháp. Nhưng Trần Mộ tin tưởng vũng xoáy lớn nơi này sẽ thay mình chống đỡ, Sương Nguyệt Hàn Châu cũng chưa chắc đã đủ tinh lực để mà ngấm ngầm đến đối phó với mình.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp trước mặt, Trần Mộ cảm thấy chán ghét nói không nên lời. Hắn chán ghét những người đàn bà nào vì đạt tới mục đích mà bất chấp thủ đoạn, hơn nữa là loại thủ đoạn không hề có một chút thiện ý. Hắn chính tai nghe thấy nàng bức A Tinh đến tuyệt cảnh như thế nào. Đối với A Tinh Trần Mộ không có tình cảm gì, nhưng khi Lận Dao dùng thủ đoạn như vậy đối với A Tinh thì hắn có chút không khống chế nổi cơn giận trong lòng.

Lận Dao sở dĩ dám làm như vậy và có thể làm như vậy, đơn giản nàng được Sương Nguyệt Hàn Châu hậu thuẫn.

“A, Lận tiểu thư vẫn còn ở đây sao.” Câu nói đầu tiên của Trần Mộ khiến cho tinh thần của các phóng viên rung lên. Một câu “Lận tiểu thư vẫn còn ở đây sao” để lộ ra một ít tin tức, rằng hai người trước đó đã gặp mặt. Chẳng lẽ giữa hai bên thật sự đã đạt thành thỏa thuận gì?

Các phóng viên không dám lên tiếng, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm Trần Mộ. Nếu như tin tức này là sự thật, như vậy có nghĩa là Sương Nguyệt Hàn Châu lại vừa thêm một cao thủ.

Đây chính là một tin tức có thể gây chấn động.

Cao thủ trên Hắc Tuyến Tinh bảng luôn luôn không có hảo cảm với Sương Nguyệt Hàn Châu. Từ lúc Dương Sơn Phi cự tuyệt sự mời chào của với Sương Nguyệt Hàn Châu, sau đó đánh bại mười sáu cao thủ của Sương Nguyệt Hàn Châu, các cao thủ trên Hắc Tuyến Tinh bảng dường như trở nên kiêu ngạo và bướng bỉnh vô cùng. Kế hoạch mời chào của Sương Nguyệt Hàn Châu lập tức lâm vào khốn cảnh từ trước tới nay chưa từng có, không ai muốn gia nhập hàng ngũ bọn họ.

Nếu như lúc này Kiều Nguyên đầu nhập vào Sương Nguyệt Hàn Châu thì sẽ tạo ra hiệu ứng gì đây? Các cao thủ trên Hắc Tuyến Tinh bảng sẽ nhất trí thảo phạt? Hay sẽ tạo nên một cao trào gia nhập Sương Nguyệt Hàn Châu? Nếu như hai bên đã đạt thành thỏa thuận thì nội dung của thỏa thuận đó là gì?

Bỗng nhiên các phóng viên lập tức phát hiện chuyện này ẩn giấu rất nhiều điểm đáng chú ý, mà mỗi điểm đáng chú ý đó lại tràn đầy bí ẩn, đây mới là điểm mà các phóng viên thích nhất. Tinh thần của bọn họ phấn chấn hẳn lên, chờ đợi Trần Mộ xác nhận.

Trần Mộ nghiêm trang nói: ”Nếu Lận tiểu thư còn chưa đi, ta có một số chuyện nhờ Lận tiểu thư chuyển giúp cho Tằng công tử.”

“Kiều tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói?” Lận Dao có chút buồn bực, ý của Kiều Nguyên là gì? Lôi kéo nàng vào đây, nói những chuyện không đâu, hắn muốn làm cái gì?

“Lần trước Tằng công tử quá bộ ghé thăm, Kiều Nguyên được yêu mến mà cảm thấy lo sợ trong lòng. Bất quá mới vừa rồi ta cũng đã nói với Lận tiểu thư, hợp đồng giữa ta và A Tinh tiểu thư đã đến kỳ hạn, ta vốn định sau khi gặp Tằng công tử thì sẽ rời đi, không ngờ là có chút việc quan trọng nên phải đi sớm một bước, không kịp hướng Tằng công tử cáo biệt, thật sự là có lỗi. Xin Lận tiểu thư thay ta hướng Tằng công tử nói lời cáo biệt.” Trên mặt Trần Mộ nhìn không ra nửa điểm khác thường, những lời này nói ra lưu loát và tự nhiên vô cùng.

Sắc mặt của Lận Dao biến đổi nhanh chóng.

Trần Mộ nói hươu nói vượn, nhưng lại kín kẽ như thiên y vô phùng, không hề sơ hở. Hắn một mực khẳng định vừa rồi đã nói chuyện cùng nàng, những người khác tự nhiên không nghi ngờ gì hắn. Quan trọng nhất chính là, mới vừa rồi những lời mà Lận Dao nói không có chỉ ra mục tiêu của nàng chính là Kiều Nguyên, mà chỉ là nói A Tinh mời Kiều Nguyên đi ra nói một hai câu. Kiều Nguyên nói ra một câu, phong kín đường lui của nàng.

Các phóng viên cùng lộ vẻ ngạc nhiên, bọn họ không có nghĩ được gió đã xoay chiều, chuyện này thật sự chuyển biến nhanh như vậy. Vừa nghĩ đến một cái tin tức lớn không ngờ lại tự nhiên biến mất, trên mặt những người này lộ rõ vẻ mặt thất vọng.

“Lận tiểu thư không hổ là học sinh xuất sắc của Sương Nguyệt Hàn Châu, con mắt tinh đời, có thể chủ động thiết lập quan hệ hợp tác với hãng buôn Kì Kì, sự quyết đoán của Lận tiểu thư khiến Kiều Nguyên bội phục.”

Những lời này vừa được nói ra, sắc mặt Lận Dao càng trở nên khó coi, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không thể không đáp lại những lời này, miễn cưỡng nói: “Kiều tiên sinh quá khen, Lận Dao thẹn không dám nhận!”

Trần Mộ cười lạnh trong lòng, cái này gọi là vác đá đập chân mình. Trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố thiết lập quan hệ hợp tác với hãng buôn Kì Kì, hơn nữa câu cuối cùng của Trần Mộ đánh trúng vào tim đen của nàng, Lận Dao vô luận như thế nào cũng phải nuốt xuống quả đắng này. Hơn nữa Trần Mộ còn chỉ rõ đây là quyết định của một mình Lận Dao. Sau này Lận Dao cho dù không nguyện ý cũng không thể không mở rộng hãng buôn Kì Kì. Nếu không nàng sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong khi trà dư tửu hậu. Đây là điều nàng tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Trong lòng Trần Mộ cũng không cảm thấy quá đắc ý, hắn vừa bắt chước chiêu thức của ‘nhuyễn đao’ Hề Bình, một chút thủ đoạn nho nhỏ kia hắn vốn không thèm để ý. Nhưng chứng kiến Lận Dao nghẹn họng, trong lòng hắn sảng khoái vô cùng.

“Kiều tiên sinh muốn rời đi, không biết đến khi nào A Tinh mới có thể gặp lại tiên sinh.” A Tinh từ trong phòng huấn luyện đi ra hướng Trần Mộ xá nhẹ một cái: “Vô luận như thế nào, A Tinh sẽ không quên ân tình của Kiều tiên sinh!” những lời này quả thật rất chân thành.

Trần Mộ cảm thấy trong lòng thư thái không ít, chuyện này có thể chấm dứt như vậy, có thể nói là không đến nỗi nào. Hắn hiện tại thầm nghĩ nên rời khỏi Trát Nhĩ Kiền, cách xa vũng xoáy này một chút.

Ngay khi Trần Mộ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một người đứng dậy.

“Không ngờ Kiều tiên sinh muốn rời đi, Cận Âm tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội.” Người nói là một gã tạp tu trên mặt đầy sẹo, hắn oán độc nhìn chằm chằm Trần Mộ, gằn từng tiếng một.

Mỗi người đều nghe thấy những lời này cực kì rõ ràng, các phóng viên vừa rồi đang ủ rũ, chợt trở nên hăng hái vô cùng.

Cận Âm khiêu chiến Trần Mộ!

Không riêng gì những phóng viên này, mỗi người dân đang ngồi trước thu hình tạp cũng hưng phấn không thôi. Mới vừa rồi bọn họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hiện tại rốt cuộc đã nhìn thấy thứ mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất.

Hai gã tạp tu trong danh sách một trăm cao thủ Hắc Tuyến Tinh bảng đối chiến, đây tuyệt đối là một màn đọ sức ở trình độ cao. Bình thường những trận đọ sức ở trình độ này khó có khả năng nhìn thấy. Hiện tại có thể tận mắt chứng kiến bọn họ đối chiến, tin tức này vừa phát ra, chỉ cần là tạp tu sẽ bằng mọi cách nhanh nhất ngồi ở trước thu hình tạp kiên nhẫn chờ đợi. Cao thủ đối chiến xưa nay chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, đối với bọn họ có thể mang lại trợ giúp tương đối lớn. Những tạp tu rành tin tức thì bắt đầu thảo luận một cách nghiêm chỉnh là hai người này sẽ có chiến thuật gì hoặc là nói đến ân oán giữa hai người này.

Khi Trần Mộ nhìn thấy Cận Âm thì trong lòng hơi trầm xuống.

Ứng chiến vào lúc này đối với hắn không phải là chuyện tốt. Một khi hắn ứng chiến, muốn từ trong vũng nước xoáy này thoát thân ra ngoài không thể nghi ngờ là chuyện si tâm vọng tưởng. Nhưng nếu như không ứng chiến thì thanh danh tích lũy được trong khoảng thời gian qua cũng sẽ tiêu tan. Nói cách khác, hắn phải mạo hiểm nhiều như vậy, bỏ ra biết bao công sức nhưng kết quả lại không tốt chút nào.

Ánh mắt giằng co của hai bên tràn ngập mùi thuốc súng, điều này khiến cho những người đứng xem càng thêm hưng phấn, kích động.

Trần Mộ hừ lạnh một tiếng, hung hăng nói: “Bại tướng dưới tay, ngươi còn tư cách hướng ta khiêu chiến hay sao?”

Đây không thể nghi ngờ là câu trả lời tốt nhất vào lúc này, chỉ cần hắn khăng khăng đối phương là kẻ chiến bại, xem thường lời khiêu chiến thì mới có khả năng tránh thoát trận chiến này.

Hai mắt Cận Âm như muốn phun ra lửa, nhưng hắn không biết phải phản bác như thế nào. Hắn thua trên tay Trần Mộ dưới tình huống hắn có nhiều lợi thế. Điều này để lại dấu ấn thật sâu trong lòng hắn, nếu như không phải hắn vừa có đột phá, hắn tất nhiên sẽ không đến đây. Nhưng hắn cũng thấy được thực lực của Kiều Nguyên cũng đồng dạng phát triển.

Những người bàng quan bàn tán xôn xao, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng thấy người nào hung hăng càn quấy như vậy. Nghe nói có một số cao thủ, tính tình rất cổ quái, quả nhiên không sai.

“Cận Âm không có cửa thắng.” Văn lắc đầu, trong giọng nói mang theo một tia bất mãn.

Úy Trì Bách cũng tiếc hận nói: “Đáng tiếc, thuộc hạ cứ tưởng rằng hắn sau khi đột phá, ý chí càng trở nên kiên cường, thật không ngờ lại bị khí thế của Kiều Nguyên phá tan, ý chí không còn.”

“Đáng tiếc.” Văn không biết là đang cảm khái cái gì đáng tiếc.

Gã đàn ông mang mặt nạ đồng đứng bên cạnh Phu nhân cũng lắc đầu: “Cận Âm nhất định sẽ thua.” Giọng nói khàn khàn, mang theo vài phần tang thương, vừa nghe liền biết hắn không còn trẻ.

Phu nhân tò mò hỏi: “Tại sao? Không phải bọn họ còn chưa đọ sức hay sao?”

“Không cần. Thực lực của hai người vốn chỉ chênh lệch một chút, nhưng bên phồng bên xẹp nên chênh lệch giữa hai người liền mở ra.” Gã đàn ông mang mặt nạ đồng kiên nhẫn giải thích. Đảng Hàm đứng một bên cũng lộ vẻ tán đồng, hắn cũng có thể nhìn ra điểm này.

“Như vậy là đánh không được?” Phu nhân hỏi.

“Phỏng chừng là đánh không được.” Gã đàn ông mang mặt nạ đồng nói.

Phu nhân a lên một tiếng, hai mắt lưu chuyển, đột nhiên đi ra khỏi đám người kia. Đảng Hàm và Gã đàn ông mang mặt nạ đồng vội vàng theo sau.

Ba người này vừa đi ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hôm nay phu nhân không mang mặt nạ mà mang một cái khăn che mặt màu đen, nhưng dáng người thướt tha của nàng khiến cho kẻ khác mơ màng. Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng thân hình vừa cao vừa gầy, tấm mặt nạ thì hung dữ và xấu xí. Một số người nhận ra Đảng Hàm, kinh ngạc hô lên: “Đảng Hàm! Là Đảng Hàm!”

Ba người này đi ra sao lại không khiến những người khác chú ý cơ chứ?

Rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào người đàn bà đi trước, Đảng Hàm đi sau nàng với thái độ kính cẩn khiến cho mọi người cảm thấy hết sức tò mò về thân phận của nàng. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng kia đều mang theo phong phạm bình tĩnh thong dong của cao thủ, điều này cũng khiến những người khác cảm thấy hoài nghi trong lòng, nhưng hắn cũng là thủ hạ của người phụ nữ kia.

Mọi người sôi nổi phỏng đoán người đàn bà này đến tột cùng có lai lịch như thế nào, hơn nữa nàng từ trong đám người kia đi ra là muốn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK