Một người là cao thủ nổi danh nhất gần đây, mà người kia là mỹ nữ xinh đẹp nhất trong công ty. Hai người ngồi đây làm sao lại không khiến mọi người chú ý được?
Ở đây khác với yến hội của Thái Thúc Chính, ở yến hội hai người mặc dù cũng dẫn tới sự chú ý của người khác, nhưng những vị khách cũng có điểm dè dặt. Còn đám nhân viên trong công ty lại luôn nhìn về phía này. Hơn nữa không biết là có phải có người đem tin này truyền ra không mà người trong nhà ăn càng lúc càng nhiều, cả đại sảnh có 80 bàn ăn chẳng bao lâu tất cả đều kín chỗ. Kỳ lạ nhất là trong đại sảnh không ai lớn tiếng nói chuyện, bọn họ chỉ thì thầm với nhau. Song tai của Trần Mộ vốn rất thính, những người này mặc dù thấp giọng nhưng hắn vẫn nghe được hết. Nghe bọn họ bàn tán linh tinh về mình và Hứa Gia, cho dù là hắn xưa nay trấn định cũng phải chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hứa Gia ở trước mặt Trần Mộ vốn biểu hiện tỉnh táo cũng không nghĩ đến gặp phải tình huống này, cũng rất cảm thấy mất tự nhiên.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí xấu hổ này, hai người sau khi ăn xong quả thật có thể dùng chạy trối chết để hình dung.
Trần Mộ đi bộ đến sân huấn luyện, đi đến cửa phòng huấn luyện của tiểu Bộ Mặc, tâm tình của hắn đã khôi phục bình thường. Cặp mắt lạnh lùng kia không còn nửa điểm bất an, chỉ còn lại sự tỉnh táo và ung dung.
Duy A đã ở bên trong chờ Trần Mộ, hai người liếc mắt rất ăn ý, chuẩn bị xuất phát.
“Đầu gỗ…” Tiểu Bộ Mặc gọi nhỏ, Trần Mộ có chút kinh ngạc xoay người.
“Tiểu Bộ Mặc, làm sao vậy?” Tiểu Bộ Mặc giống như tên của nó vậy, rất ít khi chủ động nói chuyện.
“Em có thể đi cùng anh hay không?” Tiểu Bộ Mặc có chút lúng túng hỏi. Dường như nó đối với vấn đề của mình hơi có chút xấu hổ, bất quá nó lập tức giơ lên nắm tay nhỏ, biểu hiện ra nó có đủ năng lực: “Anh Đầu Gỗ. Em gần đây vẫn luôn cố gắng! Duy A vẫn bảo là em có tiến bộ rất lớn!”
Trần Mộ nhìn thoáng qua Duy A, hắn lắc đầu: “Ngươi còn chưa đủ mạnh”
Trần Mộ đành phải buông tay, khi hắn thấy bộ mặt uể oải của Tiểu Bộ Mặc, an ủi nói: “Tiểu Bộ Mặc không nên gấp gáp, chỉ cần em vẫn giữ được tốc độ tiến bộ như hiện tại, sẽ nhanh chóng có thể chiến đấu cùng với chúng ta!”
Tiểu Bộ Mặc mặc dù trên mặt vẫn còn vài phần uể oải, nhưng nó một lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu. Ngẩng cái đầu trọc lên, nặng nề ừ một tiếng: “Vâng! Đầu gỗ, em nhất định sẽ cố gắng!”
Thấy vẻ mặt kiên định của tiểu Bộ Mặc, Trần Mộ bỗng nhiên nhớ tới mình trước kia. Hắn chỉ xoa xoa đầu tiểu Bộ Mặc và không nói gì.
Bóng đêm buông xuống, các loại huyễn tạp quảng cáo dồn dập sáng lên. Thành phố Đông Thụy lớn như vậy được trang trí rực rỡ huy hoàng. Duy A không phi hành, hai người liền dọc theo đường mà đi.
Vườn treo trung tâm lơ lửng trên đỉnh đầu, dưới đáy tỏa ra ánh sáng lành lạnh, khiến nó nhìn qua như một vầng trăng tròn lớn. Mà bảo vệ ở xung quanh thì giống như những ngôi sao, lúc chớp lúc tắt. Cư dân của Thành phố Đông Thụy đã sớm quen với nó, mà Trần Mộ mới lần đầu nhìn thấy thì nhịn không được ngẩng đầu nhìn vài lần, lại tán thưởng sự hùng vĩ của nó.
Nương theo bóng đêm, hai người di chuyển giữa các tòa nhà nhanh như con thoi
Tốc độ của Duy A cực nhanh. Thực khó tưởng tượng đôi chân nhìn không hề cường tráng kia rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêwu sức mạnh. Một bước thường là xa bảy, tám thước. Trần Mộ đem toàn lực mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp. Một bước của Duy A giống như là biễn mất tại chỗ sau đó xuất hiện ở bảy, tám thước xa bên ngoài
Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Mộ vẫn nhịn không được toát ra vài phần sợ hãi than. Tốc độ như thế, trong lúc đối chiến, uy lực kinh người. Hắn thường xuyên đối luyện với Duy A nên rất hiểu rõ điểu này. Hơn nữa hắn còn biết rằng đầy còn chưa phải là tốc độ nhanh nhất của Duy A! Tốc độ nhanh nhất của Duy A có thể đến mức nào? Hắn cũng còn chưa thấy qua
Người đi đường nhìn thấy hai người đều cho rằng mình bị hoa mắt. Mà một vài tạp tu thực lực hơi thấp thì cảm thấy hoảng sợ, vội vã tránh đi. Thời nay, mỗi người hơi có chút kiến thức bình thường cũng biến là lúc này nên làm thế nào.
Một hơi phi hành 20 phút, rốt cuộc đến nơi
“Kia” Duy A chỉ dùng một chữ, một cử chỉ, đã có thể nói rõ ý của hắn
Đây là một tòa nhà dân 3 tầng bình thường, không có vường hoa, không quá 500 thước vuông. Tại thành phố Đông Thụy, chỉ cần là người làm việc tốt một chút liền có thể mua được một căn như vậy. Nơi này cách nội thành Đông Thụy khá xa, là một thị trấn vệ tinh, tên là Hoa Lâm Trấn. Duy A có thể tra đến đây, điều này Trần Mộ cũng thấy có chút khó tin. Một vùng này đều là một kiểu nhà giống nhau như đúc, ngay cả nhìn thôi cũng thấy hoa cả mắt.
Hoa Lâm trấn đường 11, số 169, Trần Mộ ghi nhớ số nhà trong lòng
Trần Mộ lập tức gỡ mặt nạ xuống cất vào trong lồng ngực. Nếu nói ánh mắt thù hằn của Trần Mộ với Lục đại phần nhiều xuất phát từ việc tự bảo vệ, thì đối với Pháp Á thù hận càng thêm sâu, không thể hòa giải. Nếu có cơ hội làm suy yếu lực lượng của Pháp Á, hắn nhất định không chút do dự đi làm. Tuy vậy điều này không có nghĩa là hắn mất đi tỉnh táo. Trước khi có thực lực mạnh hơn đối phương, hắn sẽ không lựa chọn cứng đối cứng. Khuôn mặt của Kiều Nguyên đằng nào cũng đã đắc tội với Pháp Á nhiều lần, chi bằng cứ tiếp tục đắc tội. Duy A thấy động tác của Trần Mộ cũng đem mặt nạ gỡ xuống, cất đi.
Hai người giống như hai bóng ma, leo tường đi vào. Tường vây cao ba thước không tạo thành chướng ngại gì đối với hai người, Trần Mộ ngay cả cảm giác cũng không dùng tới, dễ dàng xoay người đi vào. Trước khi rơi xuống đất, đồng tử của hắn rút mạnh lại
Có bẫy tạp giới!
Xoay eo chuyển người, vừa vặn tránh khỏi vị trí của bẫy tạp giới. Trần Mộ sau khi hơi định thần lại nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh!
Trong sân nhỏ, bày chi chít bẫy tạp giới! Người nào lén lút lẻn vào hơi bất cẩn sẽ đụng phải bẫy. Tối tân bạo phá tạp giới chôn hơi nông, Ba nhận liên phát khí, lấy tốc độ bắn cao mà nổi tiếng, mấy thứ này có thể làm thành một cái bẫy đem đối tượng dù chỉ nhỏ như nắm tay trong khu vực giết chết.
Trần Mộ không nói lên lời, bẫy tạp giới này so với bọn họ dùng đều tiên tiến hơn nhiều lắm! Bởi vì dưới tay hắn có Hách Tháp là cao thủ bẫy tạp giới nên Trần Mộ đối với mặt này có biết chút ít. Nhưng mà mấy cái bẫy tạp giới ở đây đặt có chút bừa bộn và vội vã. Không chỉ là phương hướng có vấn đề, hơn nữa ngụy trang cơ bản cũng không có. Nếu Hách Tháp ở đây, hắn nhất định sẽ cười vào mũi mấy tên bố trí bẫy.
Bất quá điểm này cũng tạo cho Trần Mộ và Duy A cơ hội, nếu không chỉ bằng mấy cái bẫy tạp giới này cũng mang đến cho hai người đủ phiền phức
Không chỉ có thế, ngắn ngủi vài giây đã có ba luồng cảm giác đảo qua bọn họ. Trần Mộ dám khẳng định chỉ cần hắn vận dụng một chút cảm giác liền bị mấy luồng cảm giác này bắn đến. Không chỉ như thế, nếu bọn họ kích hoạt bất cứ bẫy tạp giới nào vậy cũng tức là bị bại lộ
Trần Mộ lặng yên khom lưng đi dọc theo khe hở của bẫy tạp giới, mò mẫm từng phòng. Duy A đi theo sau Trần Mộ, không một tiếng động, ngay cả Trần Mộ ở phía trước dẫn đường đều có điểm quái dị
Đến góc phòng, Trần Mộ dán lỗ tai vào mặt tường, cẩn thận lắng nghe. Lục thức của hắn nhạy cảm dị thường, mặc dù cách tường, nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe được
“Thật khổ a, tăng ca một ngày một đêm như thế này, có là người sắt cũng chịu không nổi!” Có một gã tạp tu nhịn không được thấp giọng oán giận
Một tạp tu khác nghe có vẻ lớn tuổi an ủi nói: “Chống đỡ qua mấy ngày nay là tốt rồi, đội ngũ trợ giúp qua mấy ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó chúng ta có thể được nghỉ bù mấy ngày này. Phu nhân chưa bao giờ bạc đãi chúng ta. Lần này phí tăng ca của chúng ta khẳng định không ít”
“Nói là nói như vậy, bất quá nếu không phải mấy tên bên ‘Thứ bộ’ vô dụng, cũng không liên lụy đến chúng ta!” Tên tạp tu tuổi còn trẻ hiển nhiên có chút bất mãn
‘Thứ bộ’ lần này ăn quả đắng như vậy, cuộc sống sau này có lẽ không dễ chịu lắm. Bất quá ai cũng không nghĩ ra Thái Thúc gia lại có cao thủ như vậy!” Tạp tu lớn tuổi có chút âu lo.
Tạp tu tuổi còn trẻ hừ lạnh một tiếng: “Hừ đám không thấy ánh sáng đó, trên mặt không có điểm con người, cái mặt mốc thì như là đúc từ một khuôn, đối với ai cũng lạnh nhạt thờ ơ, đáng bị như thế!”
“Đừng có nói lung tung!” Tạp tu lớn tuổi hiển nhiên là rất kiêng kị ‘Thứ bộ’, vội vàng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không liên quan đến chuyện của chúng ta, chúng ta cũng đừng phí tâm. Chỉ cần bảo vệ phu nhân cho tốt, sự tình khác để cho người khác đi mà lo lắng!”.
Bên ngoài phòng, Trần Mộ đang âm thâm tiêu hóa tin tức mới nghe được. Đám thích khách tạp tu kia là xuất phát từ Pháp Á, có tên là ‘Thứ bộ’, hơn nữa tiếp viện của Pháp Á mấy ngày nữa sẽ tới. Tin tứ này khiến hắn trở nên quyết tâm, tối nay nhất định phải dò xét ra điều mình muốn biết, nếu không đợi cho tiếp viện của Pháp Á đến, mình không có lấy nửa phần cơ hội. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao bẫy tạp giới trong sân lại sắp xếp không có kỹ thuật như thế.
“Tâm tình mấy ngày nay của phu nhân dường như không tốt! Ta mới lần đầu nhìn thấy nàng cáu giận lớn như vậy!” Tạp tu trẻ tuổi có chút sầu lo nói
Lỗ tai của Trần Mộ lập tức vểnh ra.
“Đúng vậy, ta theo phu nhân nhiều năm nhưng chưa nàng nàng giận như vậy bao giờ!” Tạp tu lớn tuổi cũng than nhẹ một tiếng
“Đều do tên Kiều Nguyên chết bầm kia! Nếu gặp phải hắn, ta nhất định nghiền hắn thành tro!” Tạp tu trẻ tuổi cực kỳ phẫn nộ
“Xuỵt, phu nhân xuống rồi” Tạp tu lớn tuổi bỗng nhiên thấp giọng. Hai người vội vàng im tiếng. Trần Mộ nghe vậy rùng mình, nháy mắt ra hiệu với Duy A bên cạnh, nếu không phải hắn trập trung cao độ, câu này khẳng định nghe không rõ.
Gần đây tính tình của phu nhân rất tệ, giấc ngủ rất kém. Ban đếm ngủ không được, giấc ngủ ban ngày rất nông, nàng vừa mới ngủ nửa giờ thì không thể ngủ được nữa, liền đứng lên đi lại một chút
Thấy người mang mặt nạ đồng xanh đứng canh ở cửa phòng nàng. Ánh mắt nàng trở nên nhu hòa hiếm thấy: “Thế thúc, ngươi đừng canh giữ ở đây nữa, thời gian ngươi nghĩ ngơi mỗi ngày còn ít hơn ta. Tiếp tục như vậy thân thể sẽ chịu không được”
“Ha ha, tiểu thư, những người như chúng ta cũng không cần phải ngủ nhiều” Người mang mặt nạ đồng xanh cười nói
“Thế thúc, phụ thân nói Trác Thanh xuất quan rồi. Trước kia trong đám trẻ tuổi tạp tu hắn hiếm có địch thủ, hiện tại khẳng định lợi hại hơn! Phụ thân nói dự định phái Trác Thanh đi kinh đô” Nàng có chút hưng phấn, lúc này mới lộ ra có vài phần tính cách của một tiểu cô nương.
Người mang mặt nạ đồng xanh nhìn nàng trìu mến nói: “Sau nay hắn sẽ thay ta thủ hộ ngươi, hiện tại cần lịch duyệt nhiều một chút mới được”
“Hì hì, Thế thúc đắc ý đi! Hắn là đệ tử đắc ý của ngươi mà!” Nàng cười hì hì nói
Giọng của người mang mặt nạ đồng xanh vẫn ôn hòa: “Trác Thanh thiên phú xuất chúng, khó được chính là tính cách cũng tốt. Sau này nó thay ta thủ hộ ngươi, ta cũng có thể an tâm
Phu nhân có chút không vui, la lên một cách yếu ớt: “Thế thúc, chẳng lẽ sau này ngươi phải rời khỏi ta sao? Không được, không được!”
Khẽ xoa xoa đầu nàng, giọng của người mang mặt nạ đồng xanh mang theo một phần tang thương và cảm khái: “Thế thúc cuối cùng cũng sẽ già, sẽ chết..!”
Dường như ý thức được chủ đề này có chút thương cảm, hắn thản nhiên đổi sang chuyện khác: “Được rồi, Tiểu Man chắc trong hai ngày này sẽ tới”
“Tiểu Man?” Phu nhân có chút kinh ngạc, vui mừng: “Thương thế của nàng đã đỡ rồi sao?”
“Ha ha, khỏe lắm, hơn nữa thực lực của nàng so với trước kia tiến bộ rất nhiều” Hắn bỗng nhiên có chút cảm khái: “Chỉ đáng tiếc Vu Quả tiểu tử kia. Tiểu tử này ta cũng tương đối xem trọng. Thiên phú của hắn mặc dù không tốt, nhưng tính tình kiên nhẫn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định là một tạp tu đại tài trưởng thành muộn.”
Phu nhân im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Hắn cũng sẽ không hối hận. Nếu hắn không xả thân ngăn trở, Tiểu Man đã chết trên tay Tiếu Nguyên” Dứt lời thản nhiên cười: “Không nói những chuyện này nữa, thế thúc, chúng ta đi ra ngoài một chút. Đây là lần đầu đến thành phố Đông Thụy đấy chứ”
“Ừ” Người mang mặt nạ đồng xanh gật đầu
Hai người đi xuống lầu. Tạp tu bảo vệ dưới lầu vội vàng đứng thẳng. Vì không muốn dẫn đến sự chú ý của người khác nên tất cả hộ vệ đều bị cấm ra ngoài.
Người mang mặt nạ đồng xanh bỗng nhiên vặn vẹo, ánh mắt phát lạnh!
“Hừ! Đi ra!”
Lời còn chưa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng nhắm hướng bên trái vách tường rung lên, bức tường xây bằng nguyên liệu cao cấp cũng giống như là giấy, ầm một tiếng nổ ra một lỗ lớn. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, bêu ngoài trống trơn. Đám tạp tu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn cái lỗ thủng trên tường.
Không có ai!
Giữa lúc mọi người kinh ngạc, ầm một tiếng! Hai lỗ hổng cách nhau hai thước đồng thời vỡ ra, mảnh tường vỡ giống như những hạt mưa bắn về phía mọi người! Biến cố quá đột nhiên đến mức gần như tất cả tạp tu đều vội vàng không kịp chuẩn bị! Tình cảnh hỗn loạn, bụi đất và mảnh vỡ bao phủ cả phòng khách
Người mang mặt nạ đồng xanh đã sớm che chắn trước người phu nhân, lồng năng lượng bao phủ cả hai người vào bên trong
Trong hỗn loạn, hai bóng người giống như hai tia chớp màu đen, đánh về phía lồng năng lượng
Người mang mặt nạ đồng xanh hừ lạnh một tiếng: “Thật to gan!” Lời còn chưa dứt, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, trong đó một người cứ như là xuất hiện từ không khí ở trước lồng năng lượng của hắn! Ánh mắt hắn chợt co rút lại!
Thật nhanh!
Tâm hắn nhảy dựng lên, thân hình vội vàng lui lại!
Binh! Một tiếng giòn tan vang lên, lồng năng lượng lập tức vỡ thành một chùm mảnh vỡ. Mảnh vỡ dồn dập rơi xuống giống như mưa hoa, mê ly như ảo cảnh. Nhưng lúc này người mang mặt nạ đồng xanh đã không còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này. Trên tay hắn còn ôm phu nhân, tâm hắn bỗng trầm xuống, đối phương chỉ bằng nắm tay mà có thể đánh nát lồng năng lượng của mình…
Thực lực như thế….