Chỗ ẩn núp này cách vị trí mà nữ ma quỷ bố trí khoảng ba trăm mét, nàng không hề nhúc nhích, như một con thú máu lạnh đang chờ con mồi vào chui vào vòng phục kích…
“A!” “Chết tiệt, đây là cái gì?” Vài tiếng la thảm thiết nối tiếp nhau vang lên.
Nét mặt nữ ma quỷ không hề thay đổi, vẫn giữ tư thế như trước, giống một bức tượng không có tính mạng. Nhưng Trần Mộ thì không thể nào thong dong được như vậy, vẻ mặt dần xấu đi.
Sau ba phút, tất cả tiếng la hét đều im bặt.
Những người đó đều đã chết hết! Lòng Trần Mộ trầm xuống, mình cũng sẽ theo chân bọn họ sao? Từ nhỏ hắn luôn phải đấu tranh với cái chết để có thể tiếp tục sống sót, nên hắn cũng không quá sợ hãi trước nó.
Không ngờ cuộc sống của mình vừa khá hơn thì lại bất ngờ kết thúc. Tất cả cố gắng, giấc mộng đều sắp chấm dứt.
Đối mặt định mệnh như thế này, Trần Mộ cũng không buồn bã, trong lòng chỉ cảm thấy bi ai, tiếc nuối cùng lạnh lẽo.
Mặc dù nữ ma quỷ còn mang theo Trần Mộ trên tay nhưng nàng vẫn hành động nhanh nhẹn, lặng lẽ như một con báo săn.
Đúng là bọn họ đã chết!
Nhưng ngoài dự đoán của Trần Mộ, dáng vẻ lúc chết của bọn họ không hề đáng sợ, ngược lại có thể nói là bình tĩnh. Có mấy thi thể vẫn mang theo nụ cười trên mặt, như thể lúc sắp chết thì trong lòng hắn rất hạnh phúc.
Nếu như nói vừa rồi chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vậy giờ đây là lạnh đến thấu xương. Cảnh tượng quỷ dị đến nỗi khiến người khác sợ đến dựng tóc gáy.
Trần Mộ mờ mịt nhìn nữ ma quỷ đặt tay lên một thi thể, sau đó từ trong đó rút ra một sợi tơ màu xanh nhạt cực mỏng. Nó không hề dính một chút máu nào, cũng không có bất cứ chỗ nào nổi bật.
Trần Mộ hoảng sợ nhìn sợi tơ màu xanh nhạt, hắn không nghĩ tới sợi tơ chẳng có gì nổi bật đó lại là thứ vũ khí giết người! Đặc biệt khi nó được rút ra từ trong thi thể, cảnh tượng đó quả thực là kiểm tra năng lực chịu đựng của con người.
Sợi tơ này rất nhanh được quấn quanh ngón giữa của nữ ma quỷ.
Đột nhiên Trần Mộ lại nhận ra một tia ba động năng lượng rất nhỏ, hầu như cùng lúc đó sợi tơ được quấn kỹ trên ngón giữa của nữ ma quỷ đột ngột biến thành một tấm tạp phiến, là tạp phiến có đồ án hình các sợi màu xanh biếc mà Trần Mộ từng thấy qua.
Chẳng lẽ là kĩ thuật mới sao?
Thay đổi bất ngờ này làm cho Trần Mộ rất tò mò, đồng thời xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng. Không ngờ trên đời này lại có tạp phiến không cần độ nghi cũng sử dụng được.
Bây giờ hắn rất tò mò, rốt cuộc nữ ma quỷ là ai? Tấm tạp phiến của nàng dựa vào lý luận gì?
Nữ ma quỷ tiếp tục lục lọi các cỗ thi thể còn lại một lúc, không biết những người này chết như thế nào, thậm chí Trần Mộ không thấy chút thương tích trên người bọn họ. Nữ ma quỷ cũng không biết đang tìm gì, vì ở góc độ của Trần Mộ thì không thể nhìn thấy động tác của nàng.
Trần Mộ không khỏi suy nghĩ trong đầu, nếu không cần độ nghi thì sử dụng phương pháp gì.
Ngay lúc Trần Mộ đang suy nghĩ xem huyền cơ trong đó thì nữ ma quỷ đứng dậy.
Nữ ma quỷ nhấc Trần Mộ lên rồi chạy sâu vào trong rừng.
Không có bị giết ngay lập tức, điều này khiến Trần Mộ nhẹ nhõm, dù vậy thì cảm giác bị người khác mang theo thật sự là quá tệ, hắn bị dằn xóc, choáng váng đến mức muốn nôn ra. Mà nữ ma quỷ dường như rất thích rừng rậm rạp như thế này, chỉ chạy về phía trước.
Hai người đã đi suốt một ngày một đêm, qua một khoảng thời gian thì nàng luôn cho Trần Mộ ăn một thứ như bọt biển màu đỏ. Mỗi lần chỉ có một khối nhỏ, mùi vị rất nhạt, Trần Mộ đoán đây hẳn là thứ nữ ma quỷ dùng để lót dạ ở hoang dã.
Xem ra mình sẽ không mất mạng, trong lòng Trần Mộ rốt cuộc thả lỏng. Ngay từ đầu hắn cũng cho rằng nữ ma quỷ không muốn giết mình, nhưng sau đó bị thủ đoạn máu lạnh của nàng làm sợ hãi, phán đoán này hơi dao động. Mãi cho đến lúc nàng đưa bọt biển màu đỏ cho hắn thì mới có thể chắc chắn là bản thân sẽ không chết.
Trần Mộ hoàn toàn không biết mình ở chỗ nào, bị dằn xóc suốt một ngày một đêm, đầu óc hắn đều mơ mơ hồ hồ.
Rốt cuộc nữ ma quỷ dừng lại, chạy liên tục một ngày một đêm lại còn mang một người trên tay, nhưng nhịp thở của nàng không hề rối loạn. Nàng thuận tay ném Trần Mộ xuống đất, tinh thần của hắn rất không tốt, sắc mặt tái nhợt.
Sợi dây leo quấn chặt trên người Trần Mộ được nữ ma quỷ lấy ra. Bộ dáng của Trần Mộ bây giờ rất đáng sợ, từng vết hằn màu đỏ tươi, các vết thương lớn nhỏ phủ khắp thân thể, mà trên mặt cũng đầy vết cào nhỏ.
Nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ, Trần Mộ mới khôi phục chút tinh thần.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Trần Mộ uể oải hỏi.
“Ngươi, là ai?” Nữ ma quỷ có chút cố sức, gượng gạo hỏi ngược lại.
Đây là lần đầu Trần Mộ nghe được giọng nói của nữ ma quỷ gần như thế, cách phát âm rất không tự nhiên, rời rạc từng chữ. Điều này khiến hắn buồn cười, trẻ con hai ba tuổi nói còn lưu loát hơn nàng. Nhưng vừa chạm đến ánh mắt của nàng, hắn liền ngoan ngoãn đem tiếng cười vừa đến miệng nuốt xuống.
Lạnh, lạnh đến thấu xương. Ánh mắt của nữ ma quỷ nhìn về phía Trần Mộ rất lạnh, bị nhìn chòng học như vậy làm hắn sợ hãi, hắn luôn có một loại ảo giác rằng bản thân chỉ là một con mồi.
“Trần Mộ, chế tạp sư.” Trần Mộ tỉnh táo lại, hết sức hợp tác.
Nữ ma quỷ lắc đầu: “Chế tạp sư? Không giống!” Phát âm vẫn không được tự nhiên như cũ, nhưng con ngươi của nàng như rắn nhìn Trần Mộ chằm chằm, cố gắng bắt lấy mỗi sự thay đổi trên khuôn mặt hắn.
“Không giống? Tại sao?” Câu nói của nữ ma quỷ làm Trần Mộ hơi giật mình, nhưng cũng may hắn thật sự là một vị chế tạp sư, nên vẫn rất bình tĩnh.”
“Sức lực, cơ bắp!”
Mặc dù câu nói của nữ ma quỷ không đầu không đuôi, nhưng Trần Mộ lại hiểu rõ ý của nàng. Nữ ma quỷ muốn nói hắn có sức lực, cơ thể rất mạnh mẽ.
“Nhưng ta thật sự là chế tạp sư.” Thấy không khí giữa hai bên dường như có hướng chuyển biến tốt đẹp, Trần Mộ liền hỏi dò: “Ngươi bắt ta để làm gì?”
“Làm việc. Thành công, sống. Thất bại, chết.”
Nhìn ánh mắt hờ hững, lạnh như băng không chút ấm áp của nữ ma quỷ, Trần Mộ biết nàng không phải đang nói đùa với mình.