Nhìn một lát thì đã hoa cả mắt, bất đắc dĩ Trần Mộ đành phải buông tha cho ý định này.
Vị tiểu thư tóc ngắn kia đối với phản ứng của hắn đã rất quen thuộc, khẽ mỉm cười, cũng không quấy rầy hắn. Thẳng đến khi Trần Mộ dụi mắt mới cất lời: “Ngài có thể xuất trình hội viên tạp được không?”
“Ah.” Trần Mộ vội vàng móc hội viên tạp của mình ra.
Tiếp nhận tấm tạp rồi nhìn lướt qua, trên mặt nàng lộ ra nụ cười thành thạo nói: “Vậy ngài là lần đầu tiên tới đây, có muốn tôi giới thiệu một chút cho ngài không?”
“Rất tốt.” Trần Mộ gật đầu không chút khách khí.
Vị tiểu thư này nghiêng người, vươn tay phải làm ra tư thế mời.
“Chúng ta vừa đi vừa giới thiệu cho ngài.” Vị tiểu thư này ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đây là hội viên tạp của ngài. Bên trong đó sẽ có thông tin về ngài. Ngài có thể đến phòng đăng ký để điền các thông tin về ngài, ví như hình dáng bên ngoài… vv, như vậy người khác sẽ không có cách nào sử dụng hội viên tạp này. Đương nhiên điều này cũng không phải bắt buộc, nếu ngài không muốn điền thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì cả.
Tôn chỉ của câu lạc bộ chính là hết sức tìm mọi cách để huyễn tạp cấp thấp được ứng dụng rộng rãi vào trong cuộc sống của chúng ta. Vì thế chúng tôi áp dụng chế độ cống hiến. Trên hội viên tạp của ngài có hiển thị một con số, nó biểu hiện giá trị cho những gì ngài cống hiến, gọi là điểm cống hiến. Có rất nhiều cách để đạt được điểm cống hiến. Câu lạc bộ vẫn thường phát ra một ít hạng mục công ích, thù lao của chúng cũng không cao, nhưng ngài có thể thu được điểm cống hiến tương ứng.
Ví dụ như lần này chúng ta hợp tác cùng với một trường học, trợ giúp bọn họ chế tạo huyễn tạp giảng dạy. Hạng mục này thuộc về lợi ích chung cho nên ngài không thu được tiền thù lao, nhưng chúng tôi sẽ thưởng bằng điểm cống hiến. Đương nhiên tài liệu sẽ do chúng tôi cung cấp.
Có rất nhiều thành viên của câu lạc bộ khi bọn họ gặp phải khó khăn không thể giải quyết, bọn họ sẽ truyền tin yêu cầu trợ giúp ra ngoài. Nếu như ngài có thể giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề đó, ngài sẽ thu được điểm cống hiến do bọn họ đưa ra làm thù lao. Thông thường điểm cống hiến thù lao của các tin tức yêu cầu trợ giúp này tương đối cao, nhưng đồng dạng độ khó của chúng cũng khá lớn.
Nếu ngài gặp nan đề nhất thời không thể giải quyết, ngài cũng có thể dùng cách như vậy để yêu cầu trợ giúp.
Đương nhiên, ngoài ra cũng có một số cách khác có thể đạt được điểm cống hiến, nhưng cũng không thường xuyên. Ví dụ như ngài đạt được một giải thưởng lớn ở phương diện chế tạp chẳng hạn, chúng tôi cũng sẽ căn cứ vào uy tín của giải thưởng đó mà thưởng cho ngài điểm cống hiến tương ứng.
Ở đây hàng tháng đều bán ra một ít tài liệu hoặc tạp phiến tương đối hiếm gặp chỉ có thể dùng điểm cống hiến mới mua được. Đây cũng là cách câu lạc bộ báo đáp lòng nhiệt tình của ngài trong việc tham gia vào các công việc của câu lạc bộ.
Hơn nữa hàng tuần chúng tôi theo định kỳ đều cử hành hội chợ trao đổi, ngài có thể tự do lựa chọn tham gia hay không. Mỗi lần tham gia có thể đạt được một ít điểm cống hiến. Ở đó, ngài sẽ gặp được rất nhiều chế tạp sư đồng đạo. Ngài có thể trao đổi với bọn họ những điều tâm đắc về phương diện chế tạp của ngài.
Đương nhiên, nếu như ngài có ý tưởng tốt nào đó nhưng lại không có đủ tài chính, câu lạc bộ cũng sẽ xem xét cung cấp trợ giúp cho ngài. Chúng tôi có tổ thẩm tra chuyên môn, khi chúng tôi xác định phương án của ngài hợp lý, có tính khả thi, chúng tôi sẽ lấy phương thức hợp tác mà trợ giúp tài chính.”
Vị tiểu thư tóc ngắn này giới thiệu thao thao bất tuyệt, làm cho Trần Mộ đến bây giờ chưa từng tiếp xúc với những kiến thức này phải sững sờ.
Đợi đến khi Trần Mộ tiến vào đại sảnh bỗng đột nhiên trở nên ngây dại.
Người trong đại sảnh rộng lớn đó cũng không nhiều, nhưng diện tích lại cực lớn, rộng như một cái quảng trường nhỏ.
Nhưng làm Trần Mộ ngây người không phải là cái đại sảnh rộng lớn này, mà là màn hình ánh sáng chớp động trong đại sảnh, cùng với các ảo ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình.
Khi cả đại sảnh bố trí hơn mấy ngàn màn hình ánh sáng bán trong suốt màu sắc rực rỡ, cảm giác đem lại tuyệt đối có thể làm cho người ta chết lặng.
Chứng kiến vẻ mặt thừ ra của Trần Mộ, tiểu thư tóc ngắn khẽ cười. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại phản ứng này. Kiểu bố trí thế này, đại khái cũng chỉ có người điên cuồng như hội trưởng mới có thể nghĩ ra thôi.
Bất quá nàng vẫn không quên nhiệm vụ của mình, bèn cất lời giới thiệu: “Những màn hình này là cửa sổ tin tức, ngài có thể ở chỗ này tìm những thông tin mà ngài cảm thấy hứng thú. Những tin tức yêu cầu trợ giúp cũng sẽ được phát ra ở trên này. Những màn hình này dùng kỹ thuật vô cùng tiên tiến – kỹ thuật {Song Hướng} huyễn tạp. Dùng bút chuyên dụng bên cạnh màn hình, có thể trực tiếp nhập dữ liệu vào màn hình, nhờ đó có thể tiến hành truyền tin theo hai chiều.
Cả đại sảnh chia làm ba khu lớn. Vị trí hiện tại của chúng ta là khu thông báo tin tức.
Ngoài khu này ra, còn có khu triển lãm, là nơi trưng bày các sản phẩm huyễn tạp mới nhất. Hiện tại chúng tôi đang triển lãm hơn ba mươi game huyễn tạp. Loại ý tưởng này làm cho những người khác phải kinh ngạc. Chúng tôi đã bắt đầu tìm cách phát triển thị trường. Cá nhân tôi tin rằng chúng sẽ rất nhanh thịnh hành khắp toàn bộ liên bang Thiên Du.”
Trong lời nói của nàng tràn ngập niềm tự hào.
“Khu còn lại là khu giao dịch, ở đó bán các loại tài liệu, tạp phiến. Các tài liệu và tạp phiến bình thường có thể sử dụng audierne để mua bán, nhưng một số tài liệu khá thưa thớt, trân quý thì chỉ có thể mua bán bằng điểm cống hiến. Nếu như ngài có sản phẩm gì, cũng có thể gửi bán ở đó. Chỗ đó cũng là chỗ duy nhất mở cửa cho người không phải hội viên.”
“Ngài có thể tùy ý đi dạo và nhìn quanh, nếu có vấn đề gì, có thể tới tìm tôi. Tôi luôn ở đại sảnh {Tinh Thần Diễn Hóa}. Hiện tại tôi thật xin lỗi vì không thể tiếp tục tiếp chuyện ngài được.” Tiểu thư tóc ngắn trên mặt thủy chung vẫn nở nụ cười trong nghề.
Ngơ ngác nhìn đại sảnh to lớn như vậy với màn hình đủ mọi màu sắc lớn nhỏ khác nhau, còn có những ảo ảnh bán trong suốt phập phềnh ở giữa không trung, Trần Mộ có cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đi tới trước một màn hình gần nhất, Trần Mộ cẩn thận nhìn những hàng chữ hiện đang chậm rãi cuộn trên màn hình.
“Làm sao có thể sử dụng huyễn tạp cấp thấp thay đổi một bộ phận cục bộ nào đó ở người, làm cho mắt người khác nhìn vào thành hình ảnh khác...”
Tùy ý nhìn qua Trần Mộ liền bị cái ý tưởng này thu hút.
Ý tưởng này cực kì thú vị. Nó muốn lợi dụng ảo ảnh để cải biến đường nét và một vài bộ vị khác trên khuôn mặt, từ đó đạt được hiệu quả hoá trang. Ví dụ như có thể dùng ảo ảnh để làm xung quanh mắt hơi tối lại một chút làm cho người ta có cảm giác mắt sâu hơn. Hoặc là ở chỗ mũi dùng ảo ảnh thêm vào một chút thịt, làm cho nhìn vào thấy mũi càng cao hơn. Nếu như làm cho thật khéo, sẽ đem đến cho người ta cảm giác không còn là người ban đầu.
Trần Mộ quả thực hết sức khen ngợi ý tưởng này. Những năm này quả nhiên là dạng người giỏi nào cũng đều có a!
Nhưng hiện tại ý tưởng này gặp phải một nan đề: Làm thế nào để ảo ảnh có thể luôn áp sát vào khuôn mặt được.
Bởi vì người có ý tưởng này phát hiện ra vô luận hắn cải biến thế nào, chỉ cần hơi động một chút, các ảo ảnh này liền dễ dàng bị sai vị trí.
Nhìn xuống thời điểm yêu cầu đưa ra, không ngờ là vừa mới truyền tới. Trần Mộ không cần nghĩ ngợi viết đáp án của mình xuống màn hình: Đem độ nghi buộc vào kính mắt hoặc ở mũ.
Những chữ này lóe lên rồi mất, sau đó màn hình yêu cầu Trần Mộ đưa vào số hội viên tạp của hắn. Sau khi Trần Mộ đưa số hội viên tạp vào sau, đáp án hắn vừa nhập vào liền hóa thành một luồng sáng, biến mất không thấy.