Hai mắt Trần Mộ vẫn hững hờ và lạnh lùng như cũ, không hề có một chút ba động. Hắn giống như một cái máy, động tác không có một chút dư thừa, chuẩn xác đến mức khiến cho kẻ khác phải ghen tị. Những phân tích tinh vi của Linh Thức khiến cho hắn mỗi lần tiến hành công kích đều có thể lấy được hiệu quả lớn nhất.
Trước khi phát hiện Kim Hoàn Mộc, hắn chưa từng học tập qua bất cứ kĩ xảo nào của loại vũ khí này, Trát Lạp cũng chỉ biết một ít kĩ xảo cơ bản, cho nên trong một thời gian dài, cây mâu làm bằng Kim Hoàn Mộc này chỉ là một món vũ khí phụ trợ mà thôi. Cho đến khi Trần Mộ sử dụng tinh thể màu lam cường hóa nó, khiến nó có thể phát ra đạo năng lượng màu lam, uy lực tăng nhiều thì hắn mới bắt đầu tự mày mò ra các kĩ xảo để sử dụng nó.
Chiến đấu là người sư phụ tốt nhất, huống chi là những cuộc chiến sinh tử xảy ra thường xuyên? Kim Hoàn Mộc trên tay Trần Mộ chuyển động mau lẹ, chuẩn xác và linh hoạt, thân mâu giống như một vật thể sống, có thể hướng đến bất cứ góc độ nào, mà năng lượng thể màu xanh của nó cũng có thể dài có thể ngắn, thay đổi liên tục. Kim Hoàn Mộc là vương giả trong các loại mâu, uy lực cực kì mạnh mẽ, sau khi được cường hóa, tính năng của nó trong mắt những tên cường đạo ở đây là mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi.
Lực bộc phát của cơ thể kết hợp với Đại Nê Thu tạp khiến cho thân hình của Trần Mộ phiêu hốt đến mức khó tin, giống như một đám khói nhẹ đang phiêu đãng giữa nhân gian không sao nắm bắt được. Nữ ma quỷ Trát Lạp giống như một u linh chuyển động trong bóng tối, không ai biết được vị trí chính xác của nàng. Thiên Tinh Đằng hiện ra với uy lực khủng khiếp, luôn luôn xuẩt hiện ở những góc độ mà người khác không ngờ, những đóa hoa bằng máu hiện ra mang theo những sinh mệnh. Hai năm nay, mặc dù nàng không tiến bộ nhiều như Trần Mộ nhưng thực lực so với trước kia cũng đề cao không biết bao nhiêu lần. Thực lực của nàng vốn đã rất mạnh, phong cách chiến đấu tàn nhẫn, hiện tại càng có thêm vài phần nhẹ nhàng uyển chuyển mà hiệu suất giết người lại không hề giảm bớt.
Hai cỗ máy giết chóc vận hành với tốc độ cực nhanh, số người đứng trên mặt đất đang kịch liệt giảm xuống. Trong chớp mắt chỉ còn lại thưa thớt có mười người, trên khuôn mặt mỗi người có thể chứng kiến vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Nếu như nói vừa rồi bọn họ chứng kiến chỉ là những bảo bối đẹp đẽ quý hiếm trên người Trần Mộ thì hiện tại bọn họ ngửi được là mùi máu tươi nồng đậm trên những vũ khí đẹp đẽ quý hiếm này. Trần Mộ cũng từ những thứ vũ khí đẹp đẽ quý hiếm này được mệnh danh là tuyệt thế hung đồ với những trang bị mạnh mẽ nhất.
“A! Tha mạng! Đại nhân tha mạng..” Một tên cướp sắc mặt tái mét quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu trên mặt đất hướng về phía Trần Mộ xin tha mạng. Hắn sợ đến mức nát bấy ruột gan hoàn toàn mất đi dũng khí chống lại.
Giọng nói của hắn đột nhiên nghẹn lại. Một đạo ánh sáng màu xanh lam vô cùng chuẩn xác xẹt qua cổ họng của hắn, mang theo một chùm máu đỏ tươi ấm áp. Trần Mộ không thèm liếc nhìn xác chết vừa ngã xuống dưới chân, thần sắc hờ hững, tiếp tục tàn sát những mục tiêu còn lại.
“Chạy mau!” Đám cướp còn lại hoàn toàn tan vỡ, liều mạng xoay người hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Trần Mộ cũng không đuổi theo, nhưng tám miếng Huyết Tình Giác Phiêu phảng phất như một con ngốc ưng ngửi thấy mùi máu tươi, hướng về phía những tên cướp đang vội vàng chạy thoát thân đánh tới.
Những vết máu liên tục tung tóe ra, giống như những hạt mưa đánh trên mặt hồ. Những tiếng bổ nhào thình thịch không dứt bên tai, tốc độ của bọn họ làm sao có thể so sánh với Huyết Tình Giác Phiêu?
Cái Phiêu hình tam giác giống như một con mắt bằng máu, cực kì xinh đẹp. Tên cướp chạy ở ngoài cùng bỗng nhiên hét thảm lên một tiếng. Đồng bạn phía sau hắn nhìn thấy một màn cực kì quỷ dị, chân và thân của hắn bỗng nhiên chia lìa giống như bị một loại vũ khí sắc bén cắt đứt ngang đùi, nửa người trên của hắn bởi vì quán tính nên còn đang tiến lên phía trước. Cho đến khi nửa người trên của hắn té trên cỏ thì tiếng kêu thảm thiết mới vang lên.
Một sợi tơ mỏng trong suốt lặng lặng nằm giữa hai gốc cây, hiển lộ ra vẻ sáng bóng và tính sắc bén mạnh mẽ của nó!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Không biết từ lúc nào Trát Lạp đã hoàn thành bẫy rập, nàng giống như một con nhện, trong yên lặng dùng tơ nhện vây lấy con mồi vào chính giữa.
Huyết Tình Giác Phiêu phi hành không hề phát ra một tiếng động thừa dịp đối thương thất thần, hoàn thành một lần thu hoạch hoàn mỹ. Trong chớp mắt, chỉ còn lại tên thủ lĩnh của nhóm cường đạo!
Hắn đờ đẫn nhìn những xác chết tán loạn xung quanh, đầu óc trống rỗng. Hắn chưa từng nghĩ tới cường đạo đoàn do chính tay mình thành lập nên lại bị tiêu diệt chỉ trong khoảng khắc. Mà những kẻ tiêu diệt bọn họ lại chỉ có hai người.
“Lão tử liều mạng cùng ngươi..”
Hai mắt hắn đỏ rực, gân xanh trên trán nổi lên, hét lên một tiếng nhưng đột nhiên tắc nghẹn mà dừng. Một đạo ánh sáng màu xanh hiện ra trên mi tâm của hắn, trong mắt hắn lộ ra vẻ không cam lòng.
Khải Tư Lâm ngơ ngác nhìn những xác chết khắp nơi trên mặt đất. Toàn, toàn diệt..
Trên mặt đất là một đống hỗn độn, xác chết, máu tươi, những nội tạng với đủ sắc màu, còn có những tên cường đạo chưa chết hẳn đang run rẩy dạy dụa. Rốt cuộc nhịn không được, Khải Tư Lâm với khuôn mặt không còn chút máu ngồi xổm xuống, nôn mửa kịch liệt. Nàng chưa từng gặp qua cảnh tượng nào thảm thiết như thế. Chưa từng gặp! Mùi máu tanh dày đặc khiến nàng cảm thấy nao nao trong dạ dày.
Nàng từng giết người, nàng là một nhu khách có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng chưa từng gặp cảnh tượng nào thảm thiết tựa như Tu La địa ngục như vậy. Mà một nam một nữ này không có một chút động lòng, bọn họ đang tìm kiếm những tên cường đạo chưa chết, tặng thêm cho bọn họ một nhát hoặc không thì thu thập vũ khí của bọn họ. Điều này làm cho Khải Tư Lâm không sao tưởng tưởng được, nhu khách mạnh nhất mà nàng từng gặp qua cũng không thể làm được như vậy. Bọn họ chẳng lẽ không biết vừa rồi bọn họ đã giết chết mấy trăm người hay sao?
Trần Mộ thu hồi lại Bạch Mông Cốt Thứ, tùy tiện đút vào phía sau lưng. Mười tám miếng Huyết Tình Giác Phiêu giống như chim én về tổ, quay trở về ba vòng tay trên tay phải của hắn. Cái mâu màu xanh làm bằng Kim Hoàn Mộc cũng biến mất không thấy.
“Cô hãy dọn dẹp một chút.” Trần Mộ nói với Trát Lạp.
“Ừ.” Trát Lạp vừa mới thu hồi tất các các sợi tơ mỏng, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, rồi bắt đầu tìm kiếm một chút trên các xác chết. So với Trần Mộ thì nàng mới là người biết cái gì đáng giá, cái gì không đáng giá. Hơn nữa, hai năm nay, nàng đã khá quen với việc đảm nhiệm nhiệm vụ của một người trợ thủ.
“Bọn họ là ai?” Trần Mộ từ trong trạng thái chiến đấu đi ra, tùy ý hỏi. Những xác chết đầy trên mặt đất không làm cho hắn cảm thấy một chút quấy nhiễu, hai năm nay hắn đã trải qua sô số những trường máu tanh.
“Không biết” Chuyển sang một thi thể khác, Trát lạp trả lời mà không ngẩng đầu lên.
“Chú ý tiền, có khả năng chúng ta sẽ dùng đến.” Trần Mộ nhắc nhở nàng một câu, hiện tại bọn họ đã ra khỏi Bách Uyên, tiến vào xã hội loài người. Không có tiền đi đâu cũng giống nhau.
“Biết rồi” Trát Lạp trả lời ngắn gọn.
“ Ta.. ta biết bọn họ là ai..” Khải Tư Lâm vừa mới nôn mửa xong, sắc mặt tái nhợt, nàng cố lấy dũng khí nói.
“A.” Trần Mộ quay sang nhìn về phía Khải Tư Lâm.
Chạm phải ánh mắt của Trần Mộ, Khải Tư Lâm không nhịn được cả người run run, nàng cố gắng trấn định: “Bọn họ là băng cướp Cửu Vĩ, là một đám cùng hung cực ác..” Nói ra được những lời này, sự sợ hãi trong lòng nàng giảm bớt không ít, giọng nói cũng lưu loát hơn nhiều. Nàng chọn lấy một số ác tích của băng cướp Cửu Vĩ nói qua một lần.
“Ngươi có từng nghe nói qua hay không?” Trần Mộ hỏi Trát Lạp.
“Không.” Trát Lạp lắc đầu.
Xem ra những tên này hoặc là không quá nổi danh hoặc là sau khi Trát Lạp rời đi Bách Uyên Phủ mới xuất hiện.
“Thực lực của bọn họ thuộc cấp bậc nào?” Trần Mộ khá quan tâm về vấn đề này, những người này rốt cuộc là cao thủ hay chỉ là những kẻ bình thường, từ điều này có thể giúp hắn hiểu sơ qua một chút về trình độ chiến đấu ở Bách Uyên Phủ.
“Không đáng nhắc tới.” Trát Lạp trả lời rất rõ ràng.
Trần Mộ gật gật đầu: ”Khó trách ta thấy bọn họ rẩt yếu.”
Nghe hai người nói chuyện, Khải Tư Lâm hai mắt trợn tròn, há hốc mồm, muốn nói cái gì, bất quá nàng nhanh chóng giữ im lặng. Trong lòng nàng hiện lên những con sóng lớn, nàng thầm đoán thân phận của một nam một nữ này. Ai có thể dùng những lời lẽ hời hợt như vậy để đánh giá băng cướp Cửu Vĩ là không đáng nhắc tới? Không đáng nhắc tới! Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi cười khổ trong lòng. Băng cướp Cửu Vĩ cũng không đáng nhắc tới thì chính mình có thể tính là cái gì?
Mặc dù không sao đoán được lai lịch của một nam một nữ này, nhưng ở trong lòng của Khải Tư Lâm, thực lực của hai người này là cường đại chưa từng có từ trước đến nay. Có thể bằng lực lượng của hai người, liền tiêu diệt cả băng cướp Cửu Vĩ, thực lực như vậy, đã không phải hai từ cường đại có thể hình dung, mà là khủng bố!
Khải Tư Lâm thậm chí còn hoài nghi, thực lực của hai người này đủ để đứng trong danh sách mười cao thủ đứng đầu ở Bách Uyên Phủ. Đại khái chỉ có những tên trong truyền thuyết này mới có thực lực khủng bố như thế. Nhưng khiến nàng khiếp sợ cũng không chỉ là thực lực của hai người mà còn là thái độ coi thường sinh mạng của hai người. Loại thái độ này chỉ có khả năng xuất hiện ở những kẻ cùng hung cực ác trải qua vô số giết chóc.
Cùng hung cực ác!
Thoáng nhìn qua những thi thể khắp nơi trên mặt đất, Khải Tư Lâm cảm thấy cụm từ này thật sự rất chính xác. Băng cướp Cửu Vĩ so sánh với hai người này thì giống như một đứa trẻ gầy yếu vô hại. Ngày mai, không, chỉ trong vòng hôm nay, tin tức băng cướp Cửu Vĩ bị tiêu diệt sẽ truyền khắp những nơi hẻo lánh của vùng này. Nàng có thể tưởng tượng, vùng này sẽ nghênh đón một cơn chấn động chưa từng có từ trước tới nay.
Thu hoạch của Trát Lạp rất phong phú, trên tay nàng mang theo năm cái túi du lịch khổng lồ. Một người phụ nữ mảnh mai thoải mái cầm năm cái túi du lịch khổng lồ, nhìn qua cực kì quái dị.
“Đi thôi.” Trần Mộ khẽ nhấc Khải Tư Lâm, trong nháy mắt ba người liền biến mất.
Sau khi bọn họ đi rồi, có vài đội nhu khách phát hiện ra chiến trường thảm thiết này.
Tin tức băng cướp Cửu Vĩ toàn quân bị diệt được đồn đãi khắp nơi. Thảm trạng của hiện trường trải qua những miêu tả khoa trương sinh động như thật của những người chứng kiến, toàn thể băng cướp Cửu Vĩ tựa như bị hành hạ cho đến chết. Những vết thương do đằng gây ra cùng với những vết thương to như miệng chén do Bạch Mông Cốt Thứ lưu lại lập tức khiến cho bọn họ phán đoán ra ai đã làm việc này. Không khí cuồng nhiệt ở ngoại tầng Bách Uyên bị xối một gáo nước lạnh, độ nóng liền giảm xuống nhanh chóng.
Hành hạ đến chết! Ngay cả băng cướp Cửu Vĩ hung danh như vậy cũng bị hành hạ đến chết!
Không còn ai dám hô hào chém giết hai người kia để cướp đoạt bảo bối nữa, kẻ nào nói ra những lời này trước tiên sẽ bị đồng bạn của hắn vứt bỏ. Những kẻ hung ác luôn sợ hãi những kẻ hung ác hơn mình!
Do ảnh hưởng của chuyện này, rất nhiều nhu khách nguyên bản ôm tâm tìm bảo vật cũng dồn dập phản hồi. Tin tức băng cướp Cửu Vĩ bị một nam một nữ hành hạ cho đến chết cũng theo mấy người nhu khách phản hồi này tản ra.
Trong thời gian cực kì ngắn ngủi, những thành thị ở gần Bách Uyên Phủ đều truyền lưu một tin tức kinh người. Hai kẻ cùng hung cực ác trăm năm khó gặp ngang trời xuất thế!