Toa thuyền Trần Mộ cưỡi là một chiến thuyền hạng trung, có thể dung nạp hơn một trăm người. Trên nhánh giao thông này, tuyết toa thuyền loại này là phương tiện lưu thông chính, Còn loại khổng lồ xa hoa tuyết toa thuyền có thể dung nạp hơn năm trăm người, chỉ có thể thấy tại lữ hành đường dài.
Tuyết toa thuyền khổng lồ xa hoa lực lượng phòng hộ rất mạnh, cũng phi thường dễ chịu, duy giá cả khá đắt. Đây không phải là nguyên nhân Trần Mộ không chọn chúng nó, mà do chính là thủ tục đi tuyết toa thuyền khổng lồ xa hoa hết sức nghiêm khắc. Lấy thân phận Trần Mộ hiện tại, thuộc về kiểu người điển hình không rõ thân phận, sẽ không qua nỗi bàn kiểm tra.
Tuyết toa thuyền hạng trung trang bị không mạnh, có ước chừng mười tên tạp tu hộ vệchủ yếu phòng bị dã thú. Rất ít có người nào có chủ ý đi đánh tuyết toa thuyền, mỗi chiến thuyền này lực lượng mặc dù không phải rất mạnh, nhưng công ty tập đoàn dám giao thiệp vận chuyển hành khách, không có một tập đoàn nào thế lực không hùng hậu.
Dám bắt cóc tuyết toa thuyền, hãy chờ công ty vận chuyển hành khách trả thù đi! Tất cả công ty vận chuyển hành khách ở điểm này, lập trường thần kỳ thống nhất, bất cứ một nhà công ty nào có tuyết toa thuyền bị bắt cóc, tất cả công ty vận chuyển hành khách cũng không tiếc lực cung cấp trợ giúp.
Đương nhiên, trên đời này vĩnh viễn không thiếu kẻ liều mạng. Bất quá cũng may tuyết toa thuyền vốn không là con mồi béo bở, tạp tu đối với nó cảm thấy hứng thú cũng không nhiều. Trên tuyến đường này có rất ít tuyết toa thuyền gặp chuyện không may, là một tuyến đường khá an toàn.
Chiến thuyền tuyết toa này trên thuyền tạp tu rất có vài phần thực lực, Trần Mộ khi lên thuyền liền chú ý đến. Bọn họ mỗi người thần sắc lão luyện, hết sức tháo vát, có mười tên tạp tu này hộ vệ, dọc theo đường đi an toàn hắn cũng không lo lắng.
Vì che giấu thân phận Duy A, nên Trần Mộ không đi chung với Duy A, Duy A đi theo đường khác, hai người sẽ hội họp khi đến thành Trát Nhĩ Kiền.
Thả lỏng một chút, trên người truyền đến từng đợt bủn rủn, ngày hôm qua buổi tối hắn lại bị Duy A hung hăng thu thập một trận.Người này ra tay quả nhiên không biết lưu tình! Trần Mộ thầm nhủ. Ánh mắt của hắn không tự chủ rơi vào trên cánh tay.
Đó là một đồ án màu xanh biếc.
Một đóa hoa năm cánh màu xanh biếc nhìn qua hết sức yêu dị mấy ngày hôm trước đột nhiên không xuất hiện trên cánh tay hắn. Không người nào biết được đến cùng là hoa gì. Sau khi Tô Lưu Triệt Nhu dùng dụng cụ kiểm tra. Mới biết được đồ án hình đóa hoa này là sợi tơ xanh trong cơ thể hắn giở trò quỷ.
Đóa hoa xanh này cũng không làm cho Trần Mộ có cảm giác gì khác, tình trạng thân thể vẫn bình thường, nhưng biến hóa này khiến cho hắn mơ hồ có vài phần cảm giác bất ổn. Sợi tơ xanh lâu nay vẫn nằm sâu trong cơ thể không có động tĩnh gì, hiện tại đột nhiên làm ra như vậy một đóa yêu dị lục hoa, khó tránh khỏi làm người khác tâm trạng sợ hãi.
Đóa hoa xanh này như một hình xăm, thậm chí cảm giác khá đẹp, có vài phần rất giống phong cách ma quỷ nữ. Chỉ cần là vật có nguồn gốc từ ma quỷ nữ, vô luận thứ gì vẫn làm cho người ta cảm giác rất quỷ dị.
- Thông báo đến các vị lữ khách, chúng ta gặp một đám sí mục tổ điểu cản đường, đại khái phải dừng lại mười phút. Xin thành thật cáo lỗi. tạp tu của bổn thuyền sẽ giải quyết vấn đề nhanh nhất, mong quý khách lượng giải, cám ơn.
Tiếng truyền thanh đột nhiên vang lên.
Hành khách lúc này tạm yên lòng. Sí mục tổ điểu là một loại dã thú nguy hiểm ăn thịt, hình thể chúng nó to gần bằng một người lớn, có thể phi hành thấp trong khoảng cách ngắn. Trái với năng lực phi hành khá kém, năng lực chạy trốn của chúng phi thường xuất sắc, mau lẹ như bay. Nó có mỏ và móng vuốt sắc bén, nhưng không phải vũ khí trí mạng nhất.
Trên đầu sí mục tổ điểu có một xúc tua cỡ ngón cái, trên đỉnh xúc tua là một con mắt đỏ rực, đây mới là vũ khí nguy hiểm nhất của nó. Con mắt này có khả năng phóng xuất ra bó năng lượng màu đỏ cỏ thể xuyên thủng lồng năng lượng ba sao. Xúc tua hết sức linh hoạt, có thể nhắm vào mọi hướng. Không chỉ có như thế, con mắt đỏ này còn có trinh sát công năng.
Sí mục tổ điểu bình thường sống thành đàn. Nhưng số lượng không nhiều lắm. Đối với tạp tu trên thuyền này chỉ mất một hồi công phu xử lý thôi.
Mọi lữ khách rất rõ điểm này nên đều trầm tĩnh lại. Trên thuyền đang truyền phát tin ảnh, cho hành khách giết thời gian. Điều này làm cho Trần Mộ nhớ tới thời gian cùng Lôi Tử chế tạo (Không hẹn mà gặp) và (Sư sĩ truyền thuyết).
Nhưng không ngờ trong những tạp ảnh hàng đầu,(Sư sĩ truyền thuyết) xếp vào hạng nhất, điều này làm cho Trần Mộ có chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng (Sư sĩ truyền thuyết) tạp ảnh lại truyền lưu đến thiên đông lý khu.
Mà tin tức kế tiếp càng làm cho hắn dở khóc dở cười. Có rất nhiều công ty tạp ảnh khổng lồ đưa ra mức thưởng tới năm triệu, kỳ vọng có thể tìm được tác giả (Sư sĩ truyền thuyết) là Mộc Lôi.
Xem ra sau này mình dù cho có đi chế tạo tạp ảnh, cũng không sợ chết đói. Trần Mộ nửa đắc ý, nửa cảm khái. Đã nhiều năm đi qua, còn có thể chứng kiến nó, khó tránh khỏi làm cho trong lòng hắn hỗn tạp trăm vị.
Trên thị trường có rất nhiều (Sư sĩ truyền thuyết) tục bản, tất cả đều là một ít người yêu thích tạp ảnh chế tạo khiến Trần Mộ hoa cả mắt.
Qua mười phần phút sau, tuyết toa thuyền vẫn không có dấu hiệu chuyển đi, hành khách trên thuyền dần dần có chút bất an.
Nếu như chỉ là mấy con sí mục tổ điểu, hẳn là sớm đã giải quyết xong mới đúng, làm sao còn không có động tĩnh?
Trần Mộ đột nhiên tâm trạng máy động, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ cảm nhận được không xa có một cỗ năng lượng dao động rất lớn!
Luồng năng lượng dao động này quá mạnh mẽ, trên thuyền cũng không thiếu tạp tu nhưng tất cả đều biến sắc. Một ít tên cơ trí cuống quít hướng cửa khoang thuyền chạy đi, năng lượng dao động mạnh như vậy, tuyệt đối không phải sí mục tổ điểu có thể phóng xuất ra!
Những người này phản ứng có thể nói cực nhanh, lực phòng hộ của tuyết toa thuyền trước mặt cường lực tạp tu và cường hãn dã thú, yếu ớt giống như giấy. Nhưng nó khio6ng klha1c một cái lồng kim loại đối với hành khách bên trong.
Cách cửa sổ thủy tinh, Trần Mộ thoáng thấy vài đạo lưu quang hướng cửa khoang thuyền bắn đến, liền biết mấy người này khó thoát chết.
Quả nhiên, vài đạo lưu quang này dễ dàng địa xuyên thấu cửa kim loại khoang thuyền, vài tiếng kêu thảm thiết, mấy vị tạp tu kia nhất thời bắn ra vài luồng máu, té trên mặt đất.
Tất cả mọi người hiểu được chuyện gì xảy ra. Trong thuyền lập tức hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiềng khóc vang lên không dứt bên tai!
Ba tạp tu vẻ mặt đằng đằng sát khí tiến vào tuyết toa thuyền, gã cầm đầu tóc ngắn, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thấy khoang thuyền một mảnh hỗn loạn, hờ hững giơ tay lên, vài đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất, những kẻ la thét lớn nhất lập tức bị mất mạng.
- Đều câm miệng cho ta!
Việc này lập tức chấn nhiếp tất cả mọi người, mọi hành khách hoảng sợ nhìn những người ngã vào trong máu, mặt xanh lè.
- Nếu ai không thành thật, hừ!
Ngôn ngữ đầy sát khí, ánh mắt hắn như đao quét ngang cả khoang thuyền.
Hai gã tạp tu lưu thủ trong khoang thuyền, mà một gã tạp tu khác thì tiến vào phòng điều khiển. Tuyết toa thuyền một lần nữa thúc đẩy, song không ai biết đi hướng nào.
Trần Mộ như những người khác, cuộn mình ngồi trong ghế. Trong lòng hắn cười khổ liên tiếp, ngày hôm qua buổi tối huấn luyện đem tất cả đích thể lực và cảm giác của hắn vét sạch, đến bây giờ còn chưa khôi phục lại. Nhất là cảm giác gần như khô kiệt.
Hắn vẫn chú ý tới, trừ bỏ hai gã trong khoang thuyền, bên ngoài tuyết toa thuyền còn có hơn mười tạp tu giám thị.
Bọn người kia tuyệt không lưu tâm gì hành khách trong khoang thuyền, khi tất yếu, bọn họ sẽ không chút do dự chiến thuyền đánh nát. Từ trên hành vi đối phương phán đoán, Trần Mộ cho rằng đám tạp tu nhất định là có viện quân. Nếu như là giết người cướp của, vậy chiến thuyền này hiện tại chỉ sợ sẽ không ai còn sống. Hơn nữa lấy thân thủ những tạp tu này, cướp bóc lữ khách khẳng định không phải là mục tiêu bọn họ.
Trần Mộ không nghĩ nhiều lắm, bọn họ mưu đồ chuyện gì, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu, lúc này việc cấp bách là mau chóng khôi phục chính mình đích thể lực và cảm giác nếu không mình sẽ như con cá nằm trên thớt chờ người xắt lát.
Chắc do nguy hiểm kích thích, ý nghĩ Trần Mộ thần kỳ đích rõ ràng, tâm tình phút chốc bình tĩnh trở lại.
Bất tri bất giác hắn tiến vào một loại trạng thái rất kì lạ, giống như mơ màng, trong lòng một yên tĩnh, hết thảy chung quanh, tựa hồ đều trong phạm vi hắn quan sát. Lúc này, không có vật nào có thể gây cho lòng hắm một sự khiêu khích hay gợn sóng nào.
Hô hấp trở nên cực kì sâu, toàn thân dù là chỗ thật nhỏ, dù khó khăn khống chế, cũng tự nhiên mà giãn ra. Nhịp tim giảm lại, máu tuần hoàn chậm, nếu có ai nhìn thấy, đại khái chỉ tưởng rằng hắn ngủ thiếp đi.
May là Trần Mộ đang vùi đầu vào trong ngực, nếu không người nhìn thấy chỉ sợ càng quái dị, dễ làm người khác chú ý.
Lúc này còn có thể ngủ?
Tuyết toa thuyền từ đường chính lệch khỏi quỹ đạo, đi vào trong rừng, phi hành ước chừng nửa giờ. Rừng cây càng ngày càng rậm rạp, những tạp tu bắt cóc tuyết toa thuyền cũng không tự chủ toát ra tâm tình khẩn trương, bọn họ cẩn cẩn dực dực, sắc mặt ngưng trọng bảo trì cảnh giác. Trong rừng cây nguy hiểm tùy thời có thể xuất hiện.
Mà các hành khách càng sợ đến phát run, bọn họ chỉ là người bình thường, chưa bao giờ tiến vào rừng cây. Rừng cây nguy hiểm ngay cả tạp tu đều kiêng kị phi thường, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là một cấm địa.
Rất nhiều hành khách đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, hiện tại cho dù đám tạp tu thả bọn họ đi, bọn họ cũng không có một ai dám rời đi.
Mọi người đều trong lòng cầu khẩn, nghìn vạn lần không nên gặp phải cái gì dã thú a!
Trong tay đám tạp tu bọn họ còn có một đường sinh cơ. Nếu như rơi vào tay dã thú, kết quả duy nhất là trở thành bữa ăn của chúng.
Trời già tựa hồ thích trêu ngươi, càng không muốn gặp, nhưng lại hết lần này tới lần khác luôn luôn gặp phải.