Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban Trạch kiểm tra thi thể trên mặt đất, sắc mặt ngưng trọng.

“Là hắn.”

Nghe hắn nói vậy, những người bên cạnh hắn đều biến sắc.

“Làm sao bây giờ?” Giọng nói của một người trẻ tuổi bên cạnh vang lên mang theo một tia run rẩy.

“Đuổi theo!” Ban Trạch không có một chút do dự quả quyết nói: “Chúng ta không thể để hắn sống sót!”

Những người khác nhao nhao lên một chút, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi không sao che dấu được.

@#$%^&

Đoàn người Trần Mộ không dám ngừng nghỉ, bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu Thiên Đông. Cả khu Thiên Đông hiện tại đều là chiến trường. Việc Sương Nguyệt Hàn Châu bị vây tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng đối với khu Thiên Đông. Lực lượng Sương Nguyệt Hàn Châu bố trí ở các nơi đều dùng tốc độ nhanh nhất đổ về thành Thiên Hồ chi viện, những nơi mà bọn họ rời đi đã trở thành những khu vực bỏ hoang. Những khu vực bỏ hoang này lập tức trở thành những nơi tranh đoạt xâu xé khốc liệt nhất của các thế lực địa phương. Nhưng cũng có nhiều thế lực duy trì thái độ bàng quan. Thành bại của chiến dịch này sẽ quyết định trực tiếp quyền sở hữu hai đại liên khu là khu Thiên Đông và khu Bắc Liên, ai thắng, kẻ đó sẽ có thể trực tiếp giành được hai đại khu,ai thua sẽ chỉ còn tay trắng.

Song, những nơi mà bọn Trần Mộ đi qua, không có ai dám gây sự. Đội ngũ khổng lồ như thế, chỉ riêng danh tiếng của Mộc Tự Doanh và Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn đã đủ để chấn nhiếp bọn đạo chích.

Sau khi rời khỏi khu Thiên Đông, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này số lượng người trong đội ngũ dần dần giảm đi, có rất nhiều tạp tu trực tiếp rời khỏi đội ngũ, những tạp tu này đều là những người trong bốn trăm tên tạp tu đi theo đội. Thực lực của bọn họ bất phàm, lại có chút danh tiếng nên không muốn làm thủ hạ cho người khác. Đối với những người rời đi này, Trần Mộ chưa bao giờ níu giữ.

Dọc đường không ngừng có người rời đi nên sĩ khí của đội ngũ không cao. Lúc này doanh trại đang trong thời gian hồi phục và nghỉ ngơi, mọi người dường dường như không thoải mái lắm.

Cừu San Ngọc đi đến trước lều của nữ ma quỷ, nàng trực tiếp đi vào.

Lớp ngụy trang trên mặt nữ ma quỷ đã được tẩy đi lộ ra khuôn măt chân thật của nàng. Nữ ma quỷ nhìn thấy một người đàn bà lạ lẫm đi vào trong lều của mình liền lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Trát Lạp. Còn nhận ra ta không?” Cừu San Ngọc mang theo vài phần thương cảm hỏi.

Nữ ma quỷ chợt sững sờ, ngơ ngác nhìn Cừu San Ngọc, ngẫm nghĩ một hồi lâu, giật mình nói: “Ngươi.. Ngươi là A Ngọc?”

“Ngươi quả nhiên còn nhớ ta!” Hai mắt của Cừu San Ngọc ửng đỏ.

“Thật sự là ngươi sao? A Ngọc?” Nữ ma quỷ lắc mình một cái xuất hiện bên cạnh Cừu San Ngọc, vẻ mặt có chút kích động.

“Cổ Đặc vẫn khỏe chứ?” Cừu San Ngọc có chút khó khăn hỏi.

“Anh ấy chết rồi.” Nữ ma quỷ không kiềm chế được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống: “Anh trai và cha đều đã chết! Tộc nhân đều đã chết! Hắc Uyên nhân! Bọn họ đã giết anh trai và cha..” Nói đến đây, nàng khóc không thành tiếng.

“Chết rồi..”

Vẻ mặt của Cừu San Ngọc có chút mờ mịt, trước đó mặc dù nàng cũng có dự cảm không hay, nhưng không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này. Cổ Đặc đã chết! Người đính hôn từ nhỏ của mình đã chết! Ấn tượng về Cổ Đặc trong nàng rất mơ hồ, nàng không cảm thấy đau buồn nhiều lắm, chỉ là cảm thấy có chút mờ mịt. Dường như trong lòng, có một thứ gì cất giữ rất nhiều năm tự nhiên biến mất, trong lòng cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Cừu San Ngọc không biết mình đã rời đi khỏi lều của Trát Lạp như thế nào, cả người nàng mơ mơ màng màng, tinh thần không yên.

“Chúng ta phải đi rồi.” Tiêu Tư có chút cảm khái nói với Trần Mộ. Phía sau hắn, Nhữ Thu ôm chầm lấy Tô Lưu Triệt Nhu mà khóc. Tô Lưu Triệt Nhu liên tục an ủi nhưng đến cuối cùng nàng cũng không kìm được những giọt nước mắt.

Trần Mộ không biết an ủi như thế nào, chỉ nói: “Đi đường cẩn thận.”

Tiêu Tư sảng khoái cười: “Sau này mọi người sẽ còn gặp lại. Ngươi là sư phụ của Nhữ Thu, vĩnh viễn là bạn của Tư Nguyên học phủ chúng ta! Nếu có thời gian nhớ tranh thủ ghé thăm trụ sở của Tư Nguyên học phủ, ở đây rất tốt!”

Trần Mộ dùng sức gật đầu: “Vâng!”

Mắt thấy bọn Tiêu Tư rời đi, nhất là Nhữ Thu đã gắn bó với bọn họ nhiều năm, trong lòng Trần Mộ cũng có chút khó chịu. Hai mắt của Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ thoáng ửng đỏ.

“Ta cũng phải đi.” Tây Trạch ném cho Trần Mộ một tấm tạp phiến, ‘hừ’ một cái rồi nói: “Tiểu tử, cần phải cố gắng lên, đừng quên chuyện đã đáp ứng ta.” Nói xong bay lên trên không trung, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng.

Ngơ ngác nhìn lên trời một hồi lâu, Trần Mộ mới cầm tấm tạp phiến lên xem.

Tạp phiến bảy sao – Tà Quân Đồng!

Trần Mộ không khỏi cười khổ.

Cừu San Ngọc và Phòng Thế đi đến trước mặt Trần Mộ.

Nhìn thấy Cừu San Ngọc, Trần Mộ nhớ tới một chuyện, lấy ra một cái huyễn tạp một sao đưa cho nàng: “Đây là điều lệ chiến thuật mà ta đã đáp ứng ngươi trước đây. Hi vọng sau này chúng ta không trở thành địch nhân!”

Cừu San Ngọc tiếp nhận tấm huyễn tạp một sao này, thản nhiên nói: “Ta nghĩ chúng ta sẽ không trở thành địch nhân. Nàng tên là Trát Lạp, nàng và ta có chút quan hệ sâu xa, hi vọng ngươi có thể chiếu cố cho nàng một chút.” Nàng do dự một chút rồi nói: “Cảm ơn!”

Nói xong, nàng và Phòng Thế xoay người rời đi.

Đi được một đoạn, Phòng Thế bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không giúp Trát Lạp tiểu thư báo thù sao?”

Vẻ mặt của Cừu San Ngọc không một chút thay đổi: “Hôn nhân giữa ta và Cổ Đặc mang tính chính trị, hiện tại bộ tộc bọn họ đều toàn diệt, không còn giá trị, không đáng để chúng ta làm như vậy.”

Trát Lạp nhìn thấy Cừu San Ngọc rời đi, khuôn mặt xấu xí không hề có một chút biến hóa, chỉ là ánh mắt của nàng càng trở nên kiên định!

“Hai vị, các ngươi không đi sao?” Khương Lương cảm thấy có chút kì quái liền hỏi Tô và Dương Sơn Phi.

Dương Sơn Phi liền nói: “Hai chúng ta cũng không có công việc gì, đi đâu cũng được. Các ngươi cũng được, tạm thời làm đồng hành với các ngươi cũng tốt lắm.”

Khương Lương cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Lúc này Tô mới mở miệng, dưới lớp mặt nạ vàng nhạt, một giọng nói nhẹ nhàng như nước truyền ra: “Nếu ta đoán không sai thì quý đoàn sẽ đi Bách Uyên phủ một chuyến, chúng ta cũng đang có ý định đi Bách Uyên phủ để tăng thêm kiến thức. Có thể kết giao đồng hành với quý đoàn quả thật là may mắn.”

Khuôn mặt của Khương Lương lộ vẻ không tin, lý do này thật sự không thuyết phục lắm, nhưng hắn cũng biết không thể hỏi được điều gì từ miệng hai người này. Dương Sơn Phi nhìn có vẻ hào sảng nhưng kì thực ngoài thô mà nội tâm lại cực kì tinh tế. Còn Tô là hạng người khiến cho người khác khó dò được nông sâu.

Trần Mộ tìm đến Thanh Thanh.

“Thanh Thanh tiểu thư, ta nghĩ ngươi hoàn toàn có thể quay về Tinh viện được rồi.” Trần Mộ không chút khách khí tỏ rõ thái độ đuổi khách.

Mặc dù hiện tại Trần Mộ không phải là đối thủ của Thanh Thanh, nhưng dưới tình huống một chọi một, Thanh Thanh rất khó giết chết hoặc bắt được Trần Mộ. Mà một khi nàng có cử động khác thường nào, Trần Mộ sẽ không chút do dự ra lệnh giết chết nàng. Hắn không phải là loại người có lòng thương hoa tiếc ngọc. Thanh Thanh giống như âm hồn bất tán khiến cho hắn cảm thấy thật sự kiêng kị.

Thanh Thanh chăm chú nhìn Trần Mộ thật lâu, sau đó mới mở miệng: “Sự gặp gỡ giữa người với người nhiều khi thật kì quái. Năm đó khi ta gặp Trần huynh, Trần huynh chỉ là một đệ tử bình thường của Đông Vệ học phủ. Mà hiện tại Trần huynh đã trở thành một anh hùng được nhiều người ủng hộ.”

Trần Mộ lắc lắc đầu không thừa nhận: “Ta không hiểu Thanh Thanh tiểu thư muốn nói gì.”

“Ta biết trong tay Trần huynh có một tấm tạp phiến của La Sâm Bác Cách, tấm tạp phiến đó ghi lại tâm huyết suốt đời của ông ta. Trần huynh có thể từ một tiểu nhân vật phát triển cho tới hôm nay, phần lớn là nhờ vào tấm tạp phiến này.” Thanh Thanh vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, bỗng nhiên giọng nói của nàng thay đổi: “Nếu như mọi người biết trên tay Trần huynh có tấm tạp phiến này, không biết sẽ có những chuyện gì phát sinh?”

“Cảm ơn Thanh Thanh tiểu thư đã nhắc nhở tại hạ, chẳng lẽ không sợ tại hạ giết người diệt khẩu, trừ bỏ hậu hoạn hay sao?” Ánh mắt Trần Mộ biến lạnh.

“Thanh Thanh chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, không dám là địch nhân của Bạch tổng quản. Chỉ là thế sự khó lường, khó mà nói trước được điều gì, Trần huynh chắc cũng thừa hiểu điều này phải không?”

Thoáng thấy ánh mắt của Trần Mộ càng ngày càng lạnh, Thanh Thanh cố nén sự sợ hãi trong lòng, giả vờ làm bộ điềm nhiên như cũ: “Năm đó Hải Nạp Phạm Sâm Đặc đại nhân vì tìm kiếm tấm tạp phiến này mà truy sát gần như tất cả hậu đại truyền nhân của La Sâm Bác Cách, nhưng không ngờ là không được như tâm nguyện. Trần huynh thật sự là một người may mắn. Nếu như Trần huynh thấy có thể giết ta ngay tại chỗ thì Thanh Thanh cũng xin liều chết đánh cược một lần, dù là Trần huynh và Duy A liên thủ, Thanh Thanh tự tin cũng có thể chống đỡ được một lúc đủ để nói ra chuyện này. Trần huynh có thể đảm bảo là có mấy người không động tâm? Dương Sơn Phi sẽ không động tâm? Còn Tô nữa chứ?

Thanh Thanh cũng không dám có yêu cầu gì quá mức, chỉ là hi vọng lần này Trần huynh có thể cho phép Thanh Thanh đi theo.” Nàng lạnh nhạt nói: “Nếu ta đoán không sai, phụ cận Đông Thương Vệ Thành có một kính song. Trong một quyển sách cổ của Tinh viện có ghi lại, một đệ tử của La Sâm Bác Cách đã thành lập phòng thí nghiệm của mình cách kính song đó không xa. Bốn bản bút kí mà Tây Trạch tiền bối giao cho Trần huynh có thể có nguồn gốc từ phòng thí nghiệm kia. Nếu Trần huynh cho phép Thanh Thanh đi theo, có lẽ Thanh Thanh sẽ trợ giúp Trần huynh tìm được phòng thí nghiệm đó.”

Trần Mộ thầm hô trong lòng, người đàn bà này quả nhiên lợi hại. Chuyện đã như vậy, hiện tại hắn không thể động chạm đến nàng, nhưng nếu như để nàng đi theo chính mình, chẳng phải là mang theo một quả bom chưa định ngày nổ hay sao. Phòng thí nghiệm mà nàng đề cập đến chẳng phải là Hạ Thành hay sao? Như vậy càng không thể mang nàng đi theo, nếu không Vạn Sĩ Tộc sẽ chịu nguy hiểm.

Trần Mộ quyết tâm trong lòng, cần phải tìm biện pháp ‘xử lí’ nàng, đoạn tuyệt hậu hoạn sau này. Bất quá hiện tại chưa phải là cơ hội tốt để xử lí.

Nhìn Thanh Thanh một hồi, Trần Mộ nói: “Hi vọng dọc đường Thanh Thanh tiểu thư phối hợp với ta một chút, không nên làm những chuyện khiến mọi người cảm thấy không thoải mái.”

Thanh Thanh cười cười, có chút bi thương: “Thanh Thanh tự nhiên sẽ không làm như vậy. Huống chi, hiện tại bản thân Tinh viện cũng khó bảo toàn, cũng không đủ sức để mưu đồ điều gì.”

Đi theo đội lúc đầu có hơn bốn trăm tạp tu, cho đến bây giờ chỉ còn lại ba mươi người. Những người này đều đã thấy được thực lực của Mộc Tự Doanh và Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, còn có thực lực của Trần Mộ, bản thân họ cũng không có chuyện gì phải lo lắng nên đã lưu lại.

Mặc dù chỉ có ba mươi người nhưng thực lực của Trần Mộ cũng tăng mạnh. Phải biết rằng ba mươi người này đều là tạp tu cấp bảy, hơn nữa sức chiến đấu của bọn họ khá cao, bọn họ cũng có chút danh tiếng ở địa phương. So sánh với những tạp tu mới đột phá cấp bảy của Mộc Tự Doanh thì bọn họ càng lão luyện, thực lực lại càng mạnh. Điều này góp phần giải quyết yếu điểm thiếu cao thủ trong đội ngũ của Trần Mộ. Trong hai đội ngũ dưới tay Trần Mộ, nhất là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, cơ bản không có cao thủ.

Trần Mộ không sát nhập Mộc Tự Doanh và Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn với nhau mà tiếp tục duy trì cơ cấu tổ chức của cả hai đội ngũ như hiện tại. Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn do Ba Cách Nội Nhĩ chỉ huy mà Mộc Tự Doanh thì do Trần Mộ chỉ huy, Khương Lương làm phó chỉ huy. Trong ba mươi tên cao thủ thì có hai mươi người được cấp cho Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, mười người còn lại được phân vào Mộc Tự Doanh. Vô luận là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn hay Mộc Tự Doanh, công việc hậu cần đều do Hề Bình phụ trách, còn y tế thì do Tô Lưu Triệt Nhu phụ trách.

Thân phận và uy danh của Ba Cách Nội Nhĩ đủ để hắn chỉ huy Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn mà không ai dám có dị nghị gì. Ngay cả Trần Mộ, mỗi ngày đều phải cùng Khương Lương theo Ba Cách Nội Nhĩ học tập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK