Cả hội trường liền vang lên tiếng bàn tán xôn xao, sự tình đã bắt đầu rối lên, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm cho bọn họ phản ứng không kịp. Không thể ngờ Trần Mộ lại kéo Lôi Tử vào trong chuyện này.
Lôi Tử mở to hai mắt, có chút ngây ngốc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Mộ, đến lúc hắn phản ứng lại thì bỗng cảm thấy sóng mũi cay cay. Hắn cúi thấp đầu nên mọi người đều không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Hắn?” Bùi Hành hơi bất ngờ: “Vị tiên sinh này là….”
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Vương Hạo, người phụ trách của câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp để hỏi ý. Làm cho hắn không ngờ tới là Vương Hạo lại nhìn hắn gật đầu lia lịa.
Chẳng lẽ đây cũng là một người tài giỏi?
Bây giờ thì đến phiên Ngô Đoàn cười nhạo, mặc dù hắn tiếp nhận việc kinh doanh này không lâu, nhưng cũng biết rõ tầm quan trọng của tổng biên kịch. Đây cũng là lí do hắn đến công ty tạp ảnh Will, đưa ra mức đãi ngộ cao để kéo tổng biên kịch Hoa Vĩ về. Mặt hắn lập tức nhẹ nhõm rất nhiều, thờ ơ ngồi xem Bùi Hành làm sao xuống đài!
Trên mặt Bùi Hành lộ vẻ do dự, hắn làm việc này đã có nhiều năm, kinh nghiệm cũng có thể xem là phong phú, hiểu rất rõ tầm quan trọng của tổng biên kịch. Dù là thấy Vương Hạo nhìn hắn gật đầu, nhưng vẫn không dám đem chuyện trọng yếu này ra đùa.
Bất quá Bùi Hành cũng người già dặn, sau một lúc liền có biện pháp ứng phó: “Ngài đã đề cử vị tiên sinh, vậy vị tiên sinh này tất có chỗ hơn người. Như thế này đi, nếu như trong ba ngày vị tiên sinh này có thể đưa ra một phần kịch bản xuất ắc, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Ngụ ý của Bùi Hành không cần nói cũng biết, nếu như tên kia đưa ra kế hoạch không đủ xuất sắc, vậy hắn thà không cần Trần Mộ gia nhập liên minh.
Trong vòng ba ngày, Trần Mộ đang chuẩn bị hỏi ý kiến Lôi Tử thì hắn gật mạnh đầu, nói rất dứt khoát: “Tốt! Trong vòng ba ngày, ta sẽ đưa ra một phần kịch bản.”
Hoa Vĩ ngồi ở đằng sau Ngô Đoàn, hàng loạt biến cố hôm nay làm cho hắn mở rộng tầm mắt, dù sao cũng không liên quan đến mình, hắn ngồi một bên xem thích thú. Khi Lôi Tử ngẩng đầu lên, đột nhiên hắn cảm giác người này có chút quen mắt, chỉ là trong thời gian ngắn hắn không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Bề ngoài của Lôi Tử bây giờ so với trước đây như hai người hoàn toàn khác nhau, hai vòng tai cực lớn đã sớm bị hắn vứt bỏ, trang phục trên người cũng không theo phong cách lòe loẹt như trước nữa, bị Trần Mộ ảnh hưởng nên cách ăn mặc của hắn trở nên đơn giản gọn gàng, nhìn qua khá thuận mắt. Hơn nữa giờ đây có thể thấy hắn rất tự tin, không còn bộ dạng thất vọng như trước kia nữa.
Do vậy cũng khó trách Hoa Vĩ không nhận ra Lôi Tử.
Câu trả lời của Lôi Tử cũng khiến Bùi Hành nhẹ nhõm, nếu như đối phương không thể đưa ra kịch bản xuất sắc, vô luận như thế nào thì hắn cũng không vì một vị chế tạp sư mà làm xáo trộn các bước kế hoạch của mình.
Lần này lo lắng nhất không ai khác chính là tập đoàn Arminia, bởi vì ngay từ đầu bọn họ giới thiệu quá cầu toàn, không ngờ chẳng có mấy ai nhận lời. Trần Mộ là chế tạp sư xuất sắc nhất ở câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp, điểm này được hầu hết hội viên thừa nhận. Bây giờ Trần Mộ từ chối, Arminia cũng không nói bọn họ cần chế tạp sư đứng thứ hai, thứ ba….song hướng hội này chỉ sợ là lần có nhiều biến cố nhất trong lịch sử tổ chức.
Trong lòng bọn họ, chế tạp sư lợi hại nhất ở đây vĩnh viễn chỉ có một người, đó là Trần Mộ!
Sắc mặt Ngô Đoàn kém vô cùng, nhưng lại không có chỗ để xả cơn giận.
Còn không đợi buổi hội nghị kết thúc, Bùi Hành liền vội vã đi tìm Vương Hạo, hỏi thẳng mặt: “Vừa rồi ngươi gật đầu là sao?”
Vương Hạo cười đưa cho Bùi Hành một ly nước, nói: “Còn sao nữa? Đồng ý! Ta nói, hôm nay ngươi trở nên nổi tiếng rồi, mặt mũi của Ngô Đoàn đều bị ngươi đoạt hết, ta cũng không rõ tại sao Trần Mộ lại cảm thấy hứng thú với các ngươi.”
“Trần Mộ, là tên đầu tiên đứng lên sao? Hắn lợi hại không?” Bùi Hành tò mò hỏi.
“A, là một tên biến thái có thể kiếm gần tám trăm điểm cống hiến trong một ngày, không lợi hại được sao?” Vương Hạo nhìn Bùi Hành.
“Tám trăm điểm?” Bùi Hành động dung: “Người này giỏi đến vậy sao? Thật đúng là nhìn không ra a.” Hắn lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng đến gần: “Lại đây, nói rõ hơn đi.”
Vì vậy không ít người qua lớp kính thủy tinh thấy hai người đàn ông trung niên kê đầu sát vào nhau bên dưới, làm cho những người khác không khỏi có ý nghĩ kì quái.
Sau khi nghe Vương Hạo kể sự tích của Trần Mộ, Bùi Hành chép miệng, than thở: “Quả nhiên là một tên biến thái, thanh niên bây giờ quá tài giỏi a! Ai, đúng rồi, còn người trẻ tuổi mà Trần Mộ đề cử thì sao? Ngươi cũng ra hiệu cho ta đồng ý, hắn cũng giỏi lắm sao?”
“Nói cho ngươi biết, hai người kia đều được hội trưởng coi trọng, Trần Mộ sẽ đảm nhiệm chức tổng giám sát kỹ thuật, còn Lôi Tử cũng sẽ được điều đến bộ phận kinh doanh, ý tưởng của tên đó thật sự rất tuyệt!” Vương Hạo nghĩ đến hai người này đều không khỏi cảm khái vài phần.
Bùi Hành càng thêm giật mình: “Bạch hội trưởng của các ngươi có hứng thú với hai tên tiểu tử này?”
“Đúng vậy! Đã lâu rồi ông ta không tự mình cất nhắc người nào.” Vương Hạo thản nhiên nói.
“Ài, ngươi không chịu nói sớm một chút, ta mà biết thì đã đồng ý liền rồi!” Bùi Hành hối hận không thôi, hắn từng trò chuyện với Bạch Chiết Uyên, hiểu rõ ánh mắt của Bạch Chiết Uyên, có thể được hắn khen ngợi và đánh giá cao, vậy hai người này chắc chắn có bản lĩnh thật sự.
Vương Hạo thấy vẻ mặt của Bùi Hành liền cười lên, đột nhiên hắn nghiêm mặt: “Lão Bùi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi nên đối xử tốt hai người này. Người của Tả gia đã quen thói ngang ngược, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không ta không có cách nào để giải thích với hội trưởng. Nếu ngươi không đủ người thì hãy đến chỗ ta.”
Bùi Hành nghiêm mặt: “Yên tâm đi, đúng là Tả gia rất mạnh, nhưng Bùi gia chúng ta cũng không phải mềm yếu.”
“Vậy là tốt rồi.” Thần sắc Vương Hạo lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Từ lúc Trần Mộ cùng Lôi Tử rời khỏi câu lạc bộ thì Lôi Tử không hề nói một lời, Trần Mộ không nhịn được hỏi: “Lôi Tử, ba ngày có đủ không?”
“Đủ! Đầu gỗ, ngươi cứ yên tâm!” Lôi Tử ngẩng đầu cười, thần sắc khoa trương: “Ngươi đó, hôm nay làm ta hoảng cả hồn. Vậy mà không hề nói trước một tiếng, lại làm như vậy. Lá gan nhỏ của ta thiếu chút nữa bị ngươi dọa vỡ rồi!”
Vẻ mặt Trần Mộ bình tĩnh đáp trả: “Xạo!”
« Ha ha, cũng đúng! Chúng ta là ai, chúng ta chính là Mộc Lôi song hùng!» Lôi Tử giơ hai tay lên trời, tạo ra giáng vẻ tự hào.
Trần Mộ cũng không thèm nhìn hắn một cái, mà vẻ mặt thành thật nói: “Thật là khó nghe!”
…
Hai người đùa giỡn một lúc, Lôi Tử có chút lo lắng nói: “Lần này chúng ta đã đắc tội nặng với Tả gia, sau này nên cẩn thận hơn!”
“Ừ!” Trần Mộ nặng nề lên tiếng, khi hắn từ chối Ngô Đoàn thì đã có ý nghĩ này, hắn cũng không phải người ngây thơ, những thế lực lớn này từng lén lút làm không ít chuyện xấu xa.
Xem ra trong khoảng thời gian này phải ít ra ngoài một chút, việc huấn luyện {Thoát Vĩ Toa} tạp đành phải dừng một thời gian, Trần Mộ thầm nghĩ trong lòng.