nhìn Ngưỡng Mập khí sắc không được tốt lắm:
- Tin tức phong tỏa giao thông ngươi nghe nói không?
- Có nghe nói.
Trần Mộ gật đầu.
Ngưỡng Mập trên mặt khốn khổ:
- Chuyện này ảnh hưởng đến ta khá bi thảm. Trong nhà đấu giá còn rất nhiều đồ đáng giá a, nếu bọn họ đánh nhau lớn, ta phải làm sao tránh thiệt hại!
- Vậy làm sao bây giờ?
Trần Mộ nhíu mày, hắn không tìm ra biện pháp nào tốt.
Ngưỡng Mập than nhẹ:
- Ta gửi cho ngươi giữ hộ vậy, kho hàng của ta phòng hộ rất kém, gửi ngươi giữ ta đây cũng có thể yên tâm một ít.
- Được.
Trần Mộ sảng khoái đáp ứng, mặc dù sự tin tưởng này làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tựa hồ đoán được ý nghĩ của Trần Mộ, Ngưỡng Mập cười khổ:
- Ngươi không biết, lúc mày bên ngoài đã không có ai làm thuê nên hiện tại trên tay ta nhân lực rất ít, hơn nữa đám nhân viên căn bản không dùng được. Lục đại kiêu ngạo ngươi cũng không phải không biết, ta là muỗi mòng nên trong mắt bọn họ cũng không là gì. Ngươi ít nhất cũng có Tiêu Tư tại đó, bọn họ cũng sẽ cố kị rất nhiều. Hiện tại chỗ ngươi phỏng chừng là địa phương an toàn nhất.
Trần Mộ ngạc nhiên, không ngờ chỗ này lại an toàn nhất theo lời Ngưỡng Mập.
Ngưỡng Mập hừ lạnh một tiếng:
- Ta cuối cùng cũng thấy được, trận chiến đấu này sẽ có kết quả rất nhanh. Hiện tại mọi đường đi tất cả đều bị Liên Bang tổng hợp học phủ kiểm soát, Trung Châu tập đoàn lại trong tay Trung Đạt Thư Phủ. Bất quá giằng co càng lâu, đối với Liên Bang tổng hợp học phủ càng có lợi, lực lượng tăng viện của họ có thể được bổ sung cuồn cuộn không ngừng. Thước Hạ Thanh không phải đứa ngốc, ta đoán hắn sẽ thừa dịp hiện tại, hai bên thực lực chênh lệch cũng không bao nhiêu, nên sẽ thử phá vòng vây.
Quả nhiên. Vô luận là ai, đối với thế cục phán đoán đều nắm rõ hơn mình rất nhiều a!
- Liên Bang tổng hợp học phủ khẳng định cũng biết điểm này, cũng sẽ phòng bị Trung Đạt Thư Phủ đột phá. Hắc hắc, đến lúc đó chỉ sợ thật sự là một hồi đại chiến a!
Ngưỡng Mập cười khổ ý càng đậm:
- Bọn họ đánh nhau càng lợi hại, chúng ta lại càng bi thảm.
Sắc mặt Ngưỡng Mập lại trầm trọng:
- Hiện tại đã có người đang âm thầm tổ chức chúng ta thành một lực lượng mới, nếu như La Dữu thành có lực lượng được tổ chức hẳn hoi, vậy cũng là một lực lượng khá đáng sợ!
Trần Mộ nói:
- Đây là chuyện tốt a!Như vậy ngươi không phải sẽ an toàn sao?
- Lão đệ, ngươi nghĩ quá đơn giản!
Ngưỡng Mập than nhẹ một tiếng:
- Hiện tại mọi người ai cũng mặc kệ ai, nước giếng không phạm nước sông. Người ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi. Nhưng một khi những người này tập họp mọi người lại thành công. Hắc hắc, đến lúc đó ngươi làm cái gì không phải do ngươi quyết định! Hơn nữa hiện tại là thời gian chiến tranh, muốn diệt trừ phe đối lập, nhiều phương pháp lắm. Vậy người tổ chức này chưa chắc là hảo tâm.
Trần Mộ im lặng, trước kia hắn gặp qua một ít tổ chức, lúc đầu bọn họ thường thường dương cờ trợ giúp dân thường. Mà thời gian dài sau đó sẽ biến chất thành lợi dụng sức người làm công cụ trục lợi.
- Vậy ngươi tính sao bây giờ?
Trần Mộ quan tâm hỏi. Nghe Ngưỡng Mập nói như vậy, hắn cảm thấy tình cảnh Ngưỡng Mập có chút không ổn. Ngưỡng Mập cùng hắn quan hệ sớm đã không phải đơn thuần hợp tác. Những gì Ngưỡng Mập trợ giúp, hắn vẫn chi nhớ tại trong lòng.
Ngưỡng Mập lắc đầu. Ánh mắt nghiêm túc:
- Hiện tại ta cũng không biết. Tới đâu hay tới đó.Vì những người này hiện tại cũng không dám dùng sức mạnh.
Ngữ thanh chuyển lãnh:
- Huống hồ, ta cũng không phải ai muốn làm gì thì làm.
Trần Mộ suy nghĩ một chút, nói:
- Không bằng ngươi cũng đến chỗ này của ta đi.
Ngưỡng Mập sửng sốt, chợt sang sảng cười lớn:
- Lão đệ không cần lo lắng cho ta. Ha ha, lão ca ta đã thấy sóng gió hơn nhiều, những người này, chỉ là không phải nhân vật nhất lưu mà thôi. Nhưng thật ra người sau lưng thao túng có chút kỹ thuật, bất quá muốn uy hiếp ta, bọn họ vẫn quá non!
Ánh mắt ngay sau đó nghiêm túc hẳn lên:
- Bất quá, ta chuẩn bị đưa con ta đến chỗ ngươi vậy, ngươi giúp ta quản lý nó một thời gian.
- Được!
Trần Mộ không do dự gật đầu. Phải tín nhiệm cỡ nào mới ở phía sau, đem con của mình giao cho đối phương quản lý!
Ngưỡng Mập ánh mắt buông lỏng, mỉm cười nói:
- Aa, không có buồn phiền gia đình, ta cũng không còn cái gì lo lắng. Vận mệnh của La Dữu thành, rất có thể trong một thời gian ngắn sẽ phân chia lần nữa. Ta sẽ cho Hề Bình dẫn bọn hắn đi đến chỗ ngươi, Hề Bình theo ta rất nhiều năm, làm việc ổn thỏa lão luyện, rất tinh thông trước mọi cạm bẫy, chuyện hậu cần ngươi có thể giao cho hắn.
- Vậy cũng tốt!
Trần Mộ gật đầu, chỉ là hắn hơi có chút lo lắng cho Ngưỡng Mập.
Ngưỡng Mập nhìn Trần Mộ chăm chú rồi nói:
- Kì thật ta thấy lão đệ hợp ý từ cái nhìn đầu tiên. Lão đệ là người thật sự không tham tiện nghi, không có tâm tư dối trá, hơn nữa gặp chuyện quả quyết, theo đạo lý, ta không có gì để lo lắng. Hơn nữa ngươi hiện tại có Ba Cách Nội Nhĩ trợ giúp, ngày sau nhất định thành chuyện lớn. Chỉ là, lão đệ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ một việc!
Trần Mộ chăm chú lắng nghe, hắn biết, Ngưỡng Mập nhất định sẽ giảng giải chuyện gì đó cực kì trọng yếu.
- Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi hiện tại đã không phải là một người! bất cứ gì Ngươi quyết định, đều là chuyện sống còn của mấy trăm người. Aa, trong mắt của ta, một người đủ tư cách làm chủ, không thể chỉ nhìn ích lợi riêng, hắn là đại biểu ích lợi cho tất cả. Chỉ có như vậy, người làm chủ như ngươi mới có thể ngồi được vững chắc, những người khác mới nguyện ý phục vụ cho ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải biết, dù muốn gì cũng không nên vì ích lợi người khác mà hy sinh chính mình. Làm người phải luôn luôn đảm bảo mạng sống của mình.
Ngưỡng Mập nói trịnh trọng vô cùng.
Trần Mộ gật mạnh đầu:
- Ta nhớ kỹ!
Ngưỡng Mập a a cười nói:
- Không nên ngại lão ca dong dài. Aa, tốt lắm, Hề Bình phỏng chừng lập tức tới ngay.
Chấm dứt liên lạc, Trần Mộ còn đang ngẫm nghĩ những lời vừa rồi của Ngưỡng Mập, chợt có điều ngộ ra.
Không quá bao lâu, Hề Bình tới ngay, đi theo là rất nhiều toa xe, lần này đội ngũ quy cách rầm rộ hơn lần trước rất nhiều.
Hề Bình thì Trần Mộ phi thường quen thuộc, nên công việc tiến hành rất thuận lợi. con trai Ngưỡng Mập ước chừng bảy tám tuổi, hình thể cân xứng, hoàn toàn không béo mập như Ngưỡng An kia, nhìn qua rất cơ trí. Một cặp mắt như bảo thạch, làm cho Trần Mộ nhớ tới Lý độ hồng. Hắn tên gọi Ngưỡng Tam, rất ngoan.
Chắc là Ngưỡng Mập trước khi đi đã dặn dò, Ngưỡng Tam thấy Trần Mộ liền hơi câu nệ kêu một tiếng:
- Thúc thúc.
Trần Mộ sửng sốt, lần đầu tiên có người gọi hắn là thúc thúc.
Hắn vuốt đầu Ngưỡng Tam, ôn nhu nói:
- Tiểu Ngưỡng Tam, đoạn thời gian này ở chỗ thúc thúc nha.
- Ân. Cám ơn thúc thúc.
Ngưỡng Tam mỉm cười ngọt ngào.
Hề Bình cung tay nói với Trần Mộ:
- Tào tiên sinh, đồ vật đã chuyển vào trong kho. Chủ nhân nói, một số đồ vật không nên bỏ lại, chi bằng lấy theo dùng, nên cố ý ra lệnh bảo tiểu nhân mang đến.
Trần Mộ trong lòng ấm áp, gật đầu:
- Vậy, ngươi quản việc này đi.
Hề Bình không chối từ, cung thanh đáp:
- Vâng!
Dứt lời liền đi sửa sang lại nhà kho, lần này Ngưỡng Mập dường như đã đem tất cả gia sản đến đây.
Nhưng việc này lại làm Trần Mộ tựa hồ đánh hơi thấy mùi vị bất an.
Ba Cách Nội Nhĩ thấy Ngưỡng Tam, nhất thời trước mắt sáng ngời, vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Tiểu Ngưỡng Tam!
- Ba Cách Nội Nhĩ thúc thúc!
Ngưỡng Tam vui sướng hướng Ba Cách Nội Nhĩ chạy đến.
Chờ Ngưỡng Tam chạy đi chơi, Ba Cách Nội Nhĩ lông mày lập tức nhăn lại:
- Xem ra tình huống Ngưỡng An không phải tốt lắm.
Đối với phán đoán thế cục, Trần Mộ biết Ba Cách Nội Nhĩ rất rành rẻ, nên đem những lời Ngưỡng Mập nói với hắn kể ra.
Nghe xong, Ba Cách Nội Nhĩ biến sắc:
-Ngưỡng An nguy hiểm rồi!
Trần Mộ cả kinh:
- Làm sao như vậy được?
- Hừ, Ngưỡng Mập giao gia sản cho ngươi là lưu đường lui cho mình, đã nói lên sự tin tưởng của hắn không đủ. Nhân vật có thể làm cho Ngưỡng Mập không đủ tự tin, tuyệt đối không phải bình thường.
“Bằng vào đám giá áo túi cơm, khẳng định không có biện pháp làm cho hắn kiêng kị như thế. Lợi hại chính là người sau lưng thao túng, là ai đâychứ?”
Ba Cách Nội Nhĩ tự nhủ.
Trần Mộ đã có quyết định.
Ba Cách Nội Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng rực, trầm giọng nói:
- Ta biết là ai!
- Là ai?
Trần Mộ không khỏi hỏi.
- Pháp Á! Nhất định là Pháp Á!
Ba Cách Nội Nhĩ khẳng định:
- Ta chắc chắn Pháp Á không đơn giản chỉ chịu một kích như vậy mà rút lui, cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy. Bọn họ khẳng định có hậu chiêu, nếu như sau lưng có người thao túng, lúc này có khả năng nhất chính là Pháp Á!
Ba Cách Nội Nhĩ lại nhíu mày:
- Nhưng là, nếu như là Pháp Á, dụng ý bọn họ là cái gì đây? Cho dù bọn họ đem mọi người tập họp lại, cũng không thể đối kháng Trung Đạt Thư Phủ cùng Liên Bang tổng hợp học phủ. Vậy mục đích bọn họ là gì?
Vấn đề như vậy với Trần Mộ, để giải thích thì gần như là bó tay.
Ba Cách Nội Nhĩ vẫn vắt óc suy nghĩ, dụng ý của Pháp Á, hắn không đoán được. Bất quá hắn cũng biết, ở phía sau bọn họ cũng không có năng lực có thể trợ giúp Ngưỡng An. Tiêu Tư đồng ý ở đây trấn thủ, nhưng cũng không có nghĩa đối phương đồng ý thay bọn họ ra tay.
Cao thủ như Tiêu tư, sẽ không tùy ý ra tay.
Hơn nữa căn cứ hai bên hiệp nghị, Trần Mộ cũng không thể buộc đối phương thay mình làm việc này. Lúc này bọn họ có thể làm, chính là nhanh chóng làm cho thực lực của chính mình mạnh mẻ.
Mà ngay cả Trần Mộ vốn là người chậm chạp, cũng nhận thấy được trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Bão táp, tựa hồ sắp tới.