“Đạo bất đồng, bất chung mưu..” Lão đầu sửng sốt, trong miệng lầm bẩm những lời này, đột nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha, nói đúng! Đạo bất đồng bất chung mưu!” Lúc này hắn nhìn Trần Mộ có chút thưởng thức: “Không nghĩ tới, ngươi tuổi nhỏ như vậy mà có thể nhìn thấu triệt.” Con mắt lộ ra sau mặt nạ hơi híp lại, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lợi hại như kiếm: “Tiểu tử, vậy ngươi theo đuổi cái gì?’
Sát khí của đối phương làm Trần Mộ nhất thời rùng mình, vị cao thủ trước mắt không phải cao thủ học viện phái gì. Hắn tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi trong không khí, hơi thở bạo ngược khát máu, không có trải qua nhiều năm giết chóc thì không thể hình thành. Hơn nữa vị thần bí tạp tu này tính tình thay đổi thất thường, người như thế không thể nói chuyện đạo lý được.
Bất quá chuyện đã tới mức này, Trần Mộ cũng chỉ kiên trì trả lời: “Sinh tồn, sống tốt, làm việc mình thấy hứng thú.”
Sát khí mới rồi lạnh thấu xương bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, đối phương lâm vào im lặng. Những lời Trần Mộ vừa nói tựa hồ chạm tới suy nghĩ của hắn, ánh mắt hắn bỗng rung động.
Trần Mộ không dám coi thường vọng động, thực lực song phương thực sự chênh lệch quá xa. Lão đầu thần bí trước mắt cho hắn cảm giác áp lực, mãnh liệt như lúc hắn đối mặt Duy A. Chỉ là, hơi thở của lão đầu thần bí còn có thêm khát máu cuồng nhiệt, có thêm biến hóa vô thường, làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm hơn nữa.
“Hừ, nằm mộng giữa ban ngày. Bị bọn súc sinh Liên Bang Tổng Hợp học phủ chú ý, ngươi chỉ có con đường chết.” Ánh mắt lão đầu thần bí nhu hòa vài phần, hừ lạnh một tiếng. Trần Mộ bỗng dưng cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, luồng hơi thở thủy chung áp chế hắn bỗng nhiên biến mất.
Trần Mộ thầm kinh hãi. Chỉ bằng vào khả năng khống chế hơi thở tự nhiên tùy tâm như vậy, thực lực của lão đầu thần bí tuyệt đối là nhất lưu trong liên bang. Cao thủ như thế này Trần Mộ gặp được, chỉ có Duy A, ma quỷ nữ, Đường Hàm Phái, Thanh Thanh, Tiếu Nguyên, Tiêu Tư, lẻ tẻ vài người. Duy A cùng ma quỷ nữ lai lịch không rõ, nhưng mấy người kia ai không phải là tạp tu hàng đầu liên bang?
Bị một vị tạp tu cấp bậc cao như thế nhìn trúng, Trần Mộ không biết mình nên coi đó là vinh quang hay bất hạnh. Nhưng hắn cho tới giờ còn không hiểu được ý đồ của vị tạp tu này, đối phương nhìn qua cũng không có ác ý.
Những lời này của đối phương làm Trần Mộ không rõ: “Liên Bang Tổng Hợp học phủ nhìn trúng ta sao? Bọn họ nhìn trúng cái gì ở ta?"
Lão đầu thần bí không nhịn được nói: “Lão tử làm sao biết được? Liên Bang Tổng hợp học phủ nhìn trúng ngươi. Không phải Thiên Vân tìm ngươi phiền toái đó sao?”
Trần Mộ mắt trợn tròn: “Sau lưng Thiên Vân là Liên Bang Tổng hợp học phủ?” Thiên Vân tìm hắn phiền toái thực ra có nguyên nhân rõ ràng. Hắn giết mấy đội trưởng của người ta, người ta không tìm hắn phiền toái mới là lạ! Chỉ là, sau lưng Thiên Vân không ngờ là Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Tin tức này thật sự ngoài dự tính của hắn.
Trước, hắn cùng Ba Cách Nội Nhĩ, Hề Bình thảo luận, cảm thấy hành động của Thiên Vân thật không hợp lẽ thường. Hiện tại biết sau lưng Thiên Vân là Liên Bang Tổng Hợp học phủ, chuyện thoáng cái trở nên hợp lý. Ý nghĩ của hắn cũng trở nên rõ ràng, Sương Nguyệt Hàn Châu đang chuẩn bị chuyện gì hắn đã sớm nghe. Pháp Á, Liên Bang Tổng Hợp học phủ hoặc các thế lực khác cùng ngăn cản kế hoạch của Sương Nguyệt Hàn Châu. Rất nhiều điều trước đây hắn chưa rõ, lập tức sáng tỏ.
“Tiểu tử, phát ra cảm giác của ngươi để lão tử nhìn chút.” Lão đầu thần bí đối với việc Trần Mộ tại sao bị Thiên Vân chú ý cũng không cảm thấy hứng thú, mà đem sự chú ý đặt ở vấn đề khác.
Cảm giác? Trần Mộ rùng mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn phóng thích cảm giác.
“Quả nhiên!” Lão đầu thần bí thanh âm lộ ra sự vui sướng, đột nhiên lại nhíu mày: "Không đúng. Vẫn không cùng một loại.” Nói xong những lời này, hắn lại lộ vẻ suy tư.
Chẳng lẽ cảm giác của mình có chuyện? Trần Mộ nhất thời có chút khẩn trương. Việc rèn luyện cảm giác của hắn, ngay từ đầu tới giờ, cơ hồ đều là hắn mò mẫm lung tung mà ra. Hắn hiện tại cũng không biết cảm giác của mình có vấn đề hay không. Cho nên, khi lão đầu thần bí nhíu mày, Trần Mộ lập tức khẩn trương.
Qua hồi lâu, lão đầu thần bí mới thôi trầm tư, lắc đầu tự nhủ: “Có chút giống, nhưng có chút không giống.”
Liên quan tới cảm giác, Trần Mộ xưa này bảo trì bình thản, cũng không thể kiềm chế, cẩn thận hỏi: “Tiền bối, có phải cảm giác của ta có chuyện?”
“Có chuyện?” Lão đầu thần bí hồi phục tinh thần, cười lạnh: “Đương nhiên có chuyện. Cũng không biết ngươi học được phương pháp rèn luyện cảm giác từ nơi nào, rối tung rối mù, rất nhiều vấn đề. Ngươi hiện tại cảm giác còn yếu, không có cảm giác, chờ ngươi sau này cảm giác mạnh, muốn khóc cũng không kịp.”
Trần Mộ vừa định thỉnh giáo, lão đầu thần bí đã lộ vẻ bất mãn: “Hừ, hai cái tạp tu yếu như vậy cũng đánh ngươi thảm hại như vậy? Lãng phí cảm giác. Vô dụng!”
Bị mắng té tát Trần Mộ cũng không để ý. Trong lòng hắn cười khổ, chính mình lấy một địch hai, có thể thủ thắng đều là kỳ tích, thế mà hiện tại lại còn bị mắng là vô vụng. Bất quá, hắn lại để ý tới tai họa ngầm mà lão đầu thần bí nói tới, điều này làm hắn hãi hùng khiếp vía. Tạp tu sợ hãi nhất không phải là bị thương, mà là cảm giác xảy ra vấn đề. Cảm giác một khi xảy ra vấn đề là đả kích trí mạng với tạp tu. Hơn nữa là nguy hiểm sống còn. Tạp tu bình thường căn bản không hiểu được sự ảo diệu của cảm giác. Cả liên bang, người có thể xưng là am hiểu cảm giác chỉ đếm trên đầu ngón tay. Muốn những người này thay mình giải quyết vấn đề, vậy so với trúng sổ xố còn khó hơn nữa.
Giải thích của cao thủ đã là khó gặp, hơn nữa đối phương tựa hồ có ý chỉ điểm, Trần Mộ làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, vội vàng cung kính nói: “Tiền bối, cảm giác của ta đây là đánh bậy đánh bạ luyện thành, thỉnh tiền bối vui lòng chỉ điểm.”
Lão đầu thần bí lại hừ lạnh: “Chỉ điểm, dựa vào cái gì chỉ điểm ngươi?”
Trần Mộ không nói được gì, chẳng lẽ ngài theo dõi ta mấy ngàn km là nhàn hạ đến mức rỗi hơi? Đương nhiên, lời này không thể nói, hắn chỉ có thể thành thật nói: "Tiền bối có gì phân phó, xin cứ nói rõ.”
Đối với lời của Trần Mộ, lão đầu thần bí có chút hài lòng: “Tiểu tử ngươi quả nhiên có chút đầu óc. Giúp ngươi giải quyết tai họa ngầm cũng chỉ là giơ tay nhấc chân với lão tử, trừ cái này ra, lão tử có một ít kỹ nghệ cũng có thể dậy ngươi. Nhưng đây cũng không phải cho không ngươi.”
Trần Mộ thoáng cảnh giác, đối phương ra giá cao như vậy, vậy yêu cầu khẳng định sẽ không nhỏ, mặt hắn bình thản nói: “Xin tiền bối cứ nói.”
“Tốt, tốt, tuổi còn trẻ, nhưng đủ bảo trì bình tĩnh.” Lão đầu thần bí gật đầu, dừng lại một hồi, thản nhiên bỏ lại một câu.
“Không có chuyện gì lớn cả, ta chỉ muốn ngươi đánh bại một người.”
“Đánh bại một người? Ai?’ Trần Mộ tò mò hỏi.
“Đường Hàm Phái.”
Cảm giác đầu tiên của Trần Mộ là lão già này điên rồi. Cảm giác thứ hai là mình bị điên rồi, cảm giác thứ ba là thế giới này đều điên rồi.
Nói đùa gì vậy? Đường Hàm Phái? Tên kia là ai? Hiện tại tạp tu đệ nhất thiên hạ, được xưng là tuyệt thế tạp tu có thể thay đổi cả liên bang! Lập kỷ lục là người trẻ nhất tiến nhập tứ cấp cảm giác. Được trời bảo lãnh, chưa từng chiến bại, người chèo lái Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Tâm trí, mưu lược, thực lực không chỗ nào mà không mạnh tới cực điểm, mạnh tới cơ hồ không phải là nhân loại.
Trên đời này có hay không người có thể đánh bại hắn? Có lẽ có, nhưng tuyết đối không phải chính mình. Người này ngay cả Duy A cũng cho là cường giả.
Mình là ai? Một kẻ mấy năm trước còn phải chế tạo thẻ năng lượng một sao để kiếm sống, một kẻ nghèo mạt rệp ăn không no mặc không ấm. Hiện tại cũng chỉ là một chế tạp sư kiêm tạp tu nửa mùa không được đào tạo có hệ thống.
Để mình đi khiêu chiến, không, nhầm rồi, là đánh bại, đánh bại thiên hạ đệ nhất nhân được người khác ngưỡng mộ, đây không phải là chuyện khôi hài sao?
Trần Mộ muốn mở miệng cũng không thể mở miệng, cái giá này cũng quá hiểm ác. Hắn cho tới giờ chưa từng thấy cái giá trên trời như vậy. Làm sao mình có đủ vốn để trả một cái giá trên trời như vậy chứ?
“Sao? Tưởng ta nói đùa sao?” Lão đầu thần bí mắt nhíu lại, sát khí bạo ngược lại một lần nữa áp chế Trần Mộ không thể động đậy. Trần Mộ đơn giản câm miệng, thân thể kiệt lực chống cự luồng sát khí kinh người.
“Đường Hàm Phái là thiên tài.” Lão đầu thần bí cũng không có tức giận, liếc nhìn Trần Mộ, thu lại sát khí, thản nhiên nói: “Chuyện đắc ý nhất đời Mạt Phu Sát Khoa là thu được một đệ tử như vậy. Hắc hắc, bất quá, hắn đại khái cũng không tưởng tượng được, mình có một ngày bị để tử khổ tâm bồi dưỡng đoạt đi vị trí hiệu trưởng.”
Trần Mộ im lặng, ngữ khí lão đầu thần bí rất đạm, nhưng lời nói ra lại có mùi vị làm kẻ khác hãi hùng khiếp vía.
“Mạt Phu Sát Khoa cũng là một nhân vật, đáng tiếc còn kém xa Đường Hàm Phái.” Lão đầu thần bí lắc đầu thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ nhớ lại xa xăm, ngữ khí chợt nghiêm lại: “Đừng tưởng rằng ta nói giỡn. Đường Hàm Phái rất mạnh, nếu hắn sinh sớm hai mươi năm, hừ hừ, lão tử sao phải tìm ngươi.” Một câu cuối cùng, tràn ngập không cam lòng cùng bạo ngược.
“Ngài có cừu oán với Liên Bang Tổng Hợp học phủ?’ Trần Mộ không nhịn được hỏi, trong ngôn ngữ của lão đầu thần bí lộ rõ vẻ oán hận với Liên Bang Tổng hợp học phủ.
“Thù hận? ha ha!” lão đầu thần bí cười lớn, tiếng cười đột nhiên nghẽn lại, hắn cúi đầu, uy nghiêm cười với Trần Mộ: “Lão tử tên Tây Trạch.”
Tây Trạch? Tên này có chút quen tai! Trần Mộ xác định mình đã nghe qua tên này, nhưng hồi lâu khó có thể nhớ.
Tây Trạch.. Tây Trạch..
Tây Trạch. Vật Luyện Pháp Tắc. Trong đầu Trần Mộ đột nhiên được một luồng linh quang chiếu sáng, cái tên tràn ngập giết chóc. Hắn bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lão đầu thần bí có oán hận sâu như thế với Liên Bang Tổng Hợp học phủ, hắn hóa ra là Tây Trạch. Vị truyền kỳ tạp tu thủy chung sống trong giết chóc, vị tạp tu xuất thân Liên Bang Tổng Hợp học phủ, nhưng lại trở thành địch nhân mà Liên Bang Tổng Hợp học phủ kiêng kị nhất.
Trần Mộ rốt cục hiểu, tại sao sát khí của đối phương lại cuồng bạo cùng khát máu như vậy. Cuối cùng cũng biết, tại sao đối phương lại đưa ra điều kiện vô cùng hoang đường như vậy.
Nhưng là, không phải đồn đại Tây Trạch chết rồi sao?
Nếu như không phải trước kia hắn bị lầm tưởng là tu luyện Vật Luyện Pháp Tắc, Trần Mộ cũng không biết cái tên Tây Trạch này. Mặc dù là một cái tên hết sức xa lạ, nhưng ngẫm lại chiến tích huy hoàng của Tây Trạch, liền đủ nói rõ thực lực của hắn cường đại tới mức nào.
Một người cường đại như thế, vô duyên vô cớ theo dõi mình mấy ngàn km chỉ vì muốn chuyên tâm cấp cho mình nhiều chỗ tốt như vậy?
Hắn không tin.