Trước mặt hắn, Hề Bình hai mắt đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt. Ba Cách Nội Nhĩ sắc mặt trắng bệch, hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Kì thật Trần Mộ cùng Ba Cách Nội Nhĩ vốn đã có dự cảm bất hảo, không nghĩ tới dự cảm kia trở thành sự thật.
Ba Cách Nội Nhĩ ngữ khí trầm thấp:
- Là Pháp Á!Lúc này, có khả năng động thủ chỉ có bọn họ.
Ba Cách Nội Nhĩ càng nói ngữ khí càng trầm, ánh mắt hắn ảm đạm. Hiện tại lực lượng hắn chỉ có hạn, hơn nữa đây là cơ nghiệp của chủ nhân, hắn không thể vứt bỏ cơ nghiệp này để đi làm chuyện khác.
Nếu như là trước kia...... Ba Cách Nội Nhĩ nắm chặt nắm tay đến trắng bệch, gân xanh nổi lên.
- Chúng ta có biện pháp nào trả đủa không?
Khôi phục bình tĩnh Trần Mộ đột nhiên mở miệng, nói ra một câu làm Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ hết sức bất ngờ.
Hai người kinh ngạc nhìn Trần Mộ.
Hai người đều tận mắt Trần Mộ thấy làm sao để phát triển được đến hoàn cảnh này, trong đó biết bao nhiêu chua cay, gian nan, cực khổ bọn họ đều phi thường minh bạch. Bọn họ chưa từng có nghĩ tới, Trần Mộ sẽ nói một câu như vậy.
Đối phương là Pháp Á, lực lượng có thể chống lại lục đại. Trần Mộ làm như vậy, không khác gì châu chấu đá xe. Mặc dù Trần Mộ không có nghĩa vụ phải làm như vậy, Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ đều quen nhìn thế thái nhân tình, Trần Mộ không làm, không ai có thể chỉ trích hắn điều gì. Hắn chỉ cần chiếu cố tốt Tiểu Ngữơng Ba là đã phi thường đủ ý tứ.
Đây là một câu nói nhìn qua hết sức ngu xuẩn, làm mất đi biểu hiện luôn luôn tỉnh táo của chủ nhân.
Hề Bình phác thông quỳ xuống, khóc không thành tiếng, chỉ liều mạng hướng về phía Trần Mộ dập đầu.
Ba Cách Nội Nhĩ kinh ngạc nhìn Trần Mộ, không nói gì. Đột nhiên, hắn nhoẻn miệng cười, tràn ngập tự tin mà vừa lại cực kì kiên định nói:
- Ông chủ, ta cam đoan sẽ có một kế hoạch phục hận cho người.
Nâng Hề Bình đang rơi lệ đầy mặt dậy, Trần Mộ nói với Ba Cách Nội Nhĩ:
- Ngươi lên kế hoạch cho ta thực hiện.
Ba người một lần nữa ngồi vào chỗ, đây là một chuyện phi thường trọng yếu, hơi không cẩn thận, vô cùng có khả năng đưa tới họa sát thân. Hề Bình cũng đã khôi phục bình tĩnh. Thần sắc trở nên ngưng trọng, hắn cũng biết đối thủ quá mạnh mẽ. thực lực Pháp Á căn bản không phải hào cường địa phương có thể chống lại.
Ba Cách Nội Nhĩ đem ba chén trà đặt thành hình chữ phẩm (tam).
- Hiện tại La Dữu cường đại nhất là ba thế lực, Trung Đạt Thư Phủ, Liên Bang tổng hợp học phủ cùng Pháp Á. Trong này. Trung Đạt Thư Phủ thực lực mạnh nhất, Tiếu Nguyên mang đến đội tạp tu rất mạnh hơn hai nhà kia. Pháp Á trong trận này không tổn hại gì, nhưng thực lực hơi yếu. Mà Liên Bang tổng hợp học phủ và Trung Đạt Thư Phủ giao chiến kịch liệt, hơn nữa bị Tiếu Nguyên và đội tạp tu đả kích, trở thành yếu nhất trong ba nhà.
Hắn đem hai chén trà nhích lại gần nhau, còn chén kia đẩy xa ra.
- Hiện tại tình huống là. Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ treo cổ cùng một chỗ. Mà Pháp Á ở một bên rình.Người chỉ huy phía sau của Pháp Á thủ đoạn phi thường lợi hại, bọn họ gây ra trận phân tranh này. Nhưng lại bình yên rời khỏi tầm nhìn mọi người, đang âm thầm chờ đợi cơ hội.
Ba Cách Nội Nhĩ ý nghĩ cực kì rõ ràng, ánh mắt chớp động. Tràn ngập trí tuệ.
- Hiện tại thành La Dữu thị tình thế cực kì vi diệu. Một chiêu của Trung Đạt Thư Phủ kì lạ ngoài dự đoán mọi người, hoàn toàn đánh rối loạn tiết tấu cả chiến trường, ta đoán, Pháp Á cũng chưa nghĩ đến Trung Đạt Thư Phủ có thể áp đảo như vậy trong thời gian ngắn ngủi. Trung Đạt Thư Phủ hoặc Liên Bang tổng hợp học phủ vô luận bên nào chiếm được ưu thế đối với Pháp Á mà nói, cũng không chuyện tốt. Cho nên, Pháp Á nhất định sẽ ứng biến.
Trần Mộ cùng Hề Bình nín thở, cẩn thận nghe Ba Cách Nội Nhĩ phân tích.
- Pháp Á sẽ làm như thế nào? Hướng La Dữu thị tăng phái lực lượng? Hiện tại thông đạo vẫn bị Liên Bang tổng hợp học phủ chiếm cứ trong tay. Vô luận là Liên Bang tổng hợp học phủ hay là Trung Đạt Thư Phủ, cũng sẽ không cho phép tạp tu của Pháp Á tiến vào La Dữu thành.
Pháp Á đang cần thời gian.
- Ta trước giờ cứ suy nghĩ, Pháp Á tại sao lại đi tập hợp lực lượng trên tay các phú thương? Lấy quy mô bọn họ, phải là xem thường lực lượng này mới đúng. Ta hiện tại rốt cuộc suy nghĩ ra, nguyên nhân rất đơn giản, lực lượng trên tay bọn họ không đủ, hoặc là nói, tại La Dữu thành lực lượng không đủ. Viện quân không cách nào tiến vào La Dữu, cho nên bọn họ mới mạo hiểm không sợ bị phát hiện, đi thu nạp lực lượng trên tay đám phú thương.
Cho nên bọn họ cần thời gian, nếu không, tình hình như bây giờ, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trung Đạt Thư Phủ đem thành quả cướp đi. Cho nên ta mới đoán, bọn họ nhất định sẽ có hành động.
Nếu như là ta, ta sẽ làm như thế nào đây? Ta sẽ cho lực lượng của Pháp Á bên ngoài thành La Dữu trợ giúp viện quân của Liên Bang tổng hợp học mau chóng tiến vào La Dữu. Chỉ cần viện quân của Liên Bang tổng hợp học phủ tiến vào thành La Dữu, thời gian giằng co của hai bên lập tức lại kéo dài.
Hề Bình có thể làm được đệ nhất quản sự, đầu óc cũng khá linh mẫn, hắn thâm biểu đồng ý:
- Hiện tại thông đạo đi ra bên ngoài, tất cả đều bị Liên Bang tổng hợp học phủ phá hủy, chỉ chừa lại một cái. Như vậy, áp lực phòng thủ của bọn họ sẽ giảm rất nhiều.
Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu:
- Không sai! Đội tạp tu của Trung Đạt Thư Phủ thực lực tuy mạnh, nhưng Liên Bang tổng hợp học phủ cũng không phải ăn chay, trước mặt người khác trên chiến trường tuy không phải đối thủ, nhưng phòng thủ cũng không yếu kém. Nếu như thật sự không được, ta tin tưởng, Liên Bang tổng hợp học phủ nhất định sẽ đem cửa thông đạo còn lại phá hủy. Cứ như vậy, La Dữu sẽ trở thành “cô thành”.(*Thành phố bị cô lập hoàn toàn)
Trung Đạt Thư Phủ cũng không dám bức bách quá tàn nhẫn. Nếu như chỉ là bọn hắn thì còn có thể một lần nữa đi ngang qua Sâm lâm. Nhưng là bọn họ trên tay vẫn mang theo Do văn châu là người bình thường. Hắc hắc, dù là có nhiều như vậy tạp tu hộ vệ, cũng đều không cách nào cam đoan Do văn Châu bọn họ không xảy chuyện ngoài ý muốn. Đừng nói là Tiếu Nguyên, dù là Trung Đạt Thư Phủ phủ chủ tự mình dẫn đội, cũng không có thể cam đoan.
Do văn Châu trên tay nắm giữ kỹ thuật thông tin trong Sâm lâm, Trung Đạt Thư Phủ vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho hắn xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn, nếu không, đoạn thời gian này tổn thất tất cả đều uổng phí. Cho nên, bọn họ nhất định sẽ cường công thông đạo do Liên Bang tổng hợp học phủ phòng thủ, nhưng lại không dám quá cấp bách. Về phương diện khác, lực lượng bên ngoài Trung Đạt Thư Phủ hẳn là sẽ chiếm một cửa thông đạo, hơn nữa bắt đầu toàn lực sửa chữa.
Đây cũng là cơ hội của Pháp Á, bọn họ có thể mượn cơ hội tập hợp lực lượng thành La Dữu, có thể hình thành một cỗ lực lượng khá cường đại. Càng huống chi, bọn họ trên tay vẫn bảo toàn được lực lượng. Hơn nữa ta đoán, Pháp Á nhất định còn có vũ khí bí mật gì đó. Nếu không, bọn họ cho dù đoạt được Do văn Châu cũng không có cách đem hắn mang theo vì La Dữu thị này không có bất cứ gì giá trị.
Ba Cách Nội Nhĩ lạnh lùng nói:
- Pháp Á bàn tính quá tốt, chúng ta làm sao để cho bọn họ toại nguyện?
- Chúng ta chỉ cần làm một chuyện nho nhỏ.
Hắn dừng lại, tiếp theo nhả từng chữ một:
- Làm cho Trung Đạt Thư Phủ phát hiện Pháp Á tồn tại.
Chợt, Ba Cách Nội Nhĩ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng dày đặc:
- Chúng ta không cần lo lắng sau đó Pháp Á tìm chúng ta phiền toái, bởi vì, cả Liên Bang loạn cục đã bắt đầu rồi. Đây là một hồi hỗn chiến, không ai có thể thoát được, Người đang chăm chú nhìn Pháp Á có thể còn nhiều hơn Pháp Á đang dòm ngó chúng ta.
Đây là hành động bí mật, do Trần Mộ cùng Duy A hai người tiến hành. Hai người đều am hiểu ẩn núp, ở thời điểm hỗn loạn này rất thích hợp bất quá cho dù đánh không lại chạy trốn cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Thừa dịp bóng đêm, hai người lặng yên rời khỏi trụ sở, hướng La Dữu nội thành thẳng tiến.
Trần Mộ dán sát mặt đất phi hành, như vậy có thể tránh né tạp tu trên bầu trời phát hiện.
Duy A như bóng ma theo sát Trần Mộ, hắn ánh mắt thong dong, nhìn không ra nửa điểm cố sức. Chỉ dùng hai chân chạy trốn, tốc độ của hắn không chậm hơn Trần Mộ mảy may, như báo đi săn, đơn giản mà hiệu quả.
Gió vù vù từ bên tai thổi qua, Trần Mộ mặt không chút thay đổi.
Khi nghe tin Ngưỡng Mập lâm tử, Trần Mộ trong lòng hàn ý dâng lên. Vận mệnh của hắn gập ghềnh, nếm trải thế gian nóng lạnh, người chiếu cố có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngưỡng Mập là một trong số đó.
Mặc dù song phương là hợp tác quan hệ, nhưng Ngưỡng Mập đã làm nhiều việc vượt qua phạm vi hợp tác. Theo Trần Mộ còn hơn là bằng hữu. Trần Mộ bằng hữu rất ít, trước kia chỉ có Lôi Tử. Hắn còn nhớ rõ, làm sao mà không rõ, Lôi Tử dứt khoát hướng Bạch Chiết Uyên từ chức, rời khỏi Đông Thương vệ thành vì hắn.
Trần Mộ cảm thấy mình phải làm gì đó, mặc dù hắn cũng không biết phải làm cái gì.
Đây là một ý nghĩ phi thường mộc mạc, như Ba Cách Nội Nhĩ bọn họ cân nhắc vấn đề cơ nghiệp, hắn cũng không có ý muốn nhiều lắm.
Bằng hữu; Cái từ này, đối với Trần Mộ mà nói, lại càng không dễ dàng.
Trong lòng hắn luôn nhủ thầm may mắn, khi bên người mình có Ba Cách Nội Nhĩ là người có cái nhìn đại cục xuất chúng, nếu không sẽ không biết ra sao.
Lại có Duy A nhân vật lợi hại như vậy, mình có thể làm càng nhiều chuyện.
Còn có Hề Bình, nếu như không phải Hề Bình, bọn họ thậm chí ngay cả nơi đồn trú của Pháp Á cũng không biết. Trần Mộ lúc này mới sâu sắc cảm nhận được Ngưỡng Mập không đơn giản ra sao, chỉ trong vài chục năm thời gian, hắn tổ chức được một mạng lưới nhân viên dày đặc thành La Dữu. Chỉ là, địch nhân của hắn như một con rết trăm chân rất giảo hoạt, nhưng lại rất có lực lượng, nó dùng thủ đoạn bạo lực nhất trực tiếp đem hắn đánh bại.
Nhưng khi Ngưỡng Mập hao hết tâm tư tổ chức mạng lưới này, rốt cuộc phát huy ra giá trị.
La Dữu thành ngày xưa phồn hoa giờ quang cảnh hoang tàn, khắp nơi đều là đống đổ nát và thi thể. Tiếng khóc nức nở thê lương vang trong bóng đêm, mọi người ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng.
Trần Mộ lòng thầm than. Chỉ sợ từ đó về sau, Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ có thêm nhiều địch nhân. Mặc dù bọn họ là lục đại, tôn quý vô cùng, nhưng là cừu hận sẽ không bởi vì bọn họ tôn quý mà có chút giảm bớt.
Bình tĩnh lại, Trần Mộ khôi phục thần sắc.
Mình không phải đấng cứu thế, mà là một con kiến cố sống sót dưới áp bức cường quyền. Hắn không có năng lực kêu mây gọi gió, chỉ là một con người bình thường đến không thể bình thường hơn, hắn chỉ muốn hết sức bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Trần Mộ và Duy A cũng không đi đến địa điểm Pháp Á ẩn thân, mà là hướng nơi dùng chân của Trung Đạt Thư Phủ chạy đến.