Khắp nơi trên mặt đất là thi thể đã hư thối rữa nát, đầy dòi bọ, trong không khí tràn ngập mùi tử khí hôi thối. Không thanh âm, không người sống, khi đám phóng viên tạp tu đột phá rừng cây, tiến vào thành La Dữu, chứng kiến chỉ là một thành thị mất đi sinh cơ.
Ngày xưa phồn hoa, giờ còn lại cảnh đổ nát và trên đất tử thi khắp nơi. Nơi này là chính thức địa ngục, chưa bao giờ từng có trong lịch sử liên bang, chưa bao giờ từng có thảm cảnh như vậy!
Khi cảnh tượng truyền đến cả liên bang, toàn thể liên bang đều kinh sợ! Vô luận là dân chúng hoa khu, hay là phổ cư khu, đều bị thảm cảnh sau cuộc chiến của thành La Dữu ám ảnh.
Thành La Dữu to như vậy, sống sót không tới một vạn.
Mà tác giả thảm án là -- liên bang tổng hợp học phủ, lập tức trở thành đối tương mọi người nhất trí thảo phạt. Công chúng căm phẫn, danh vọng liên bang tổng hợp học phủ cũng xuống thấp nhất lịch sử.
……….
Liên bang tổng hợp học phủ.
Mạt Phu Sát Khoa thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Hàm Phái, Gã đệ tử này mang đến cho hắn vô số vinh quang cùng kiêu ngạo, trong cuộc đời hắn đắc ý nhất là tên đệ tử này, nhưng lại khác xa mình ước vọng.
Lần này......
- Sao ngươi làm như vậy?
Mạt Phu Sát Khoa đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.
Đường Hàm Phái thần sắc bình tĩnh, nhưng không có lên tiếng.
Qua ba phát sau, ánh mắt Đường Hàm Phái vẫn không có một tia biến hóa, ánh mắt của Mạt Phu Sát Khoa cũng càng ngày càng lạnh.
- Trung châu tập đoàn đâu? Do văn châu đâu?
Lần này Đường Hàm Phái mở miệng, hắn bình tĩnh nói:
- Do văn châu bị Tiếu Nguyên giết.”
- Nói cách khác, ngươi không có trong tay kỹ thuật của Trung châu tập đoàn?” Mạt Phu Sát Khoa ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
- Đúng vậy.
Đường Hàm Phái thẳng thắn xác nhận.
- Ừ, vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Lãnh đạo Liên bang tổng hợp học phủ rất nhanh thông qua nghị án, Đường Hàm Phái bị miễn đi hết thảy chức vụ, bị nghiêm lệnh chỉ cho phép sinh hoạt bên trong liên bang tổng hợp học phủ.
Song, còn không có chờ bọn hắn đưa ra phản ứng, Trung Đạt Thư Phủ cùng Pháp Á liền triển khai phản kích. Trong cuộc chiến đấu này. Trừ bỏ Trung Đạt Thư Phủ, còn có Pháp Á. Thế lực này tổn thất bao nhiêu. Ai cũng không biết, nhưng xem phản ưng hiện tại, tựa hồ là ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trang ba ngày, mười lăm nơi đóng quân của liên bang tổng hợp học phủ bị tập kích cực kì mãnh liệt, thương vong thảm trọng. Mà vô luận là Tinh Viện hay Khổ Tịch Tự đều bảo trì im lặng. Hành vi Đường Hàm Phái lần này, đồng làm tức giận hai thế lực này. Bọn họ không ra tay, bởi vì trước khi ra tay Đường Hàm Phái đã cam đoan đảm bảo an toàn cho đệ tử hai viện.
Trong lúc đó cuộc chiến giữa Sương Nguyệt Hàn Châu và Mạc doanh không ngừng leo thang. Hai bên cũng đồng dốc lực, theo song phương chiến đấu cấp bậc tạp tu không ngừng tăng lên, số lượng không ngừng gia tăng, phạm vi chiến tranh từ từ mở rộng. Do bị ảnh hưởng, giá vật tư chiến lược tại thiên đông lý khu điên cuồng lao thang, điều này làm cho rất nhiều tạp tu kêu khổ không ngừng.
Tiếu Nguyên và Thước hạ Thanh bị giết, đối với Trung Đạt Thư Phủ là chuyện đả kích rất lớn. Tiếu Nguyên cấp bậc chính là cao thủ. Trừ bỏ phủ chủ, không còn ai khác. Mà phủ chủ đã bảy mươi hai tuổi, căn bản khó có khả năng tự mình xuất chiến. Về cấp bậc cao thủ, Trung Đạt Thư Phủ như trứng chọi đá.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Trung Đạt Thư Phủ sẽ thất bại thảm hại, đột nhiên một tin tức hấp dẫn mọi người chú ý.
Bách Uyên Phủ phái sứ đoàn thăm viếng Trung Đạt Thư Phủ, hai bên tiến hành đám phán cực kì cơ mật.
Đây là lần đầu từ trước tới nay. Một sứ đoàn chưa được liên bang chính phủ cho phép, đã cùng thế lực địa phương hội đàm.
Bách Uyên Phủ vốn thần bí, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn tham gia vào một trục trong trận chiến hỗn loạn này sao? Điều này khiến mọi người cảnh giác, nếu như nói hành vi của Đường Hàm Phái làm cho liên bang tổng hợp học phủ sa vào ao bùn. Như vậy Trung Đạt Thư Phủ không thể nghi ngờ đang đem chính mình đẩy vào trong chảo lửa.
Vài ngày sau, Trung Đạt Thư Phủ công bố bọn họ cùng Bách Uyên Phủ triển khai hợp tác cấp cao.
Tin tức này vừa ra. Thiên hạ xôn xao.
Trừ bỏ liên bang tổng hợp học phủ. Còn lại bốn nhà sôi nổi phát biểu cảnh cáo Trung Đạt Thư Phủ đừng làm cho chuyện phức tạp. Mà liên bang tổng hợp học phủ thì đối với việc này tiến hành phê phán cực kì mãnh liệt.
Song, đối với kẻ đã thua đến nước này như Trung Đạt Thư Phủ mà nói, bọn họ hiện tại cũng không e ngại mất gì. Bọn họ bên ngoài không ngừng giải thích, Trung Đạt Thư Phủ và Bách Uyên Phủ hợp tác cao nhất là buôn bán. Những phát biểu như kiểu này không người nào tin tưởng.
Liên bang tổng hợp học phủ mãnh liệt đả kích cũng không khiến cho tình thế có chuyển biến.
Thái độ vẫn tụ thủ bàng quan, việc Trung Đạt Thư Phủ và Bách Uyên Phủ hợp tác cũng không làm cho Tinh Viện và Khổ Tịch Tự tham gia trận chiến tranh này. Mà Liên bang tổng hợp học phủ, đại diện cho quân đội, đệ nhất quân đoàn là quân đoàn trưởng Vệ Nguyệt Thanh thủy chung bảo trì trầm mặc, thái độ ám muội.
Quân đội có thái độ ám muội, làm cho lãnh đạo liên bang tổng hợp học phủ lập tức có chút luống cuống. Mà ngay sau đó, Tống Thành Ngạn cự tuyệt tham chiến, không khác gì tuyết có thêm sương.
Điều này làm cho Lãnh đạo cấp cao nhà trường rất là tức giận,không có biện pháp xử lý Đường Hàm Phái, bắt một người không có gì bối cảnh như Tống Thành Ngạn lại không được sao? lãnh đạo cao cấp của nhà trường vừa định manh động thì đột nhiên đệ nhất quân đoàn tạp tu vừa vặn chạy tới, mà bọn họ cũng thuận lý thành chương đem Tống Thành Ngạn về nơi dừng chân của đệ nhất quân đoàn.
Lúc này, Lãnh đạo nhà trường nào dám cùng Vệ Nguyệt Thanh trở mặt? Dưới sự bất đắc dĩ. Lãnh đạo nhà trường lập tức triệu tập hội nghị, ủy nhiệm Địch Bát chỉ huy.
Địch Bát chạy tới tiền tuyến, rất nhanh ổn định thế cục. Hắn tự biết mình thiện công mà không thiện thủ, vì vậy dứt khoát lấy công làm thủ. Một hơi tập trung toàn bộ lực lượng phản kích, hiệu quả rất thành công.
Điều này làm cho lãnh đạo nhà trường thở dài một hơi. Liên bang tổng hợp học phủ lãnh đạo cao cấp chia ra nhiều phái hệ, như Mạt Phu Sát Khoa là phái có thế lực cực mạnh, nhưng từ lúc Đường Hàm Phái bị giam lỏng, phái hệ Mạt Phu Sát Khoa thế lực bị giảm đi.
Lúc trước, bởi vì thế cục quá mức nguy cấp, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ. Mà giờ Địch Bát tại tiền tuyến không ngừng thắng lợi, có người lại ngo ngoe muốn động, đặc biệt phái hệ của Địch Bát, thế lực kích tăng.
Liên bang tổng hợp học phủ dòng chảy ngầm lưu động, nơi khác cũng sai biệt.
……….
Tinh Viện.
Thanh Thanh vẫn điềm tĩnh, mây chê gió hờn. Ngồi trước mặt nàng là Tinh Viện hiệu trưởng. Hiệu trưởng đầu đầy tóc bạc, nhìn qua như một lão đầu bình thường, đang nhìn Thanh Thanh ánh mắt hết sức hiền lành.
bên người Lão nhân đứng một trung niên, hắn là Tinh Viện chủ nhiệm Dụ Long.
Lão nhân chậm rãi mở miệng:
- Có vật này, ngươi xem xem.
Nói xong, Dụ Long đưa qua huyễn tạp. Thanh Thanh tiếp nhận, cắm vào độ nghi, vẻ mặt tỉnh lặng rốt cuộc lộ ra một tia dao động.
Lão nhân thấy Thanh Thanh rốt cuộc vẻ mặt có biến hóa, tựa hồ phi thường vui vẻ:
- Ha ha, giật mình rồi sao. Lại nói tiếp, chuyện này vẫn là do ngươi dựng lên. Hai năm nay, Biên Vân vẫn theo sư phụ hắn nghiên cứu bộ huyễn tạp (Sư sĩ truyền thuyết) này, rốt cuộc có điều thu hoạch. Hắn đối với ngươi cảm kích rất nhiều, nếu như không phải là ngươi năm đó, hắn đối với bộ tạp ảnh này nói không chừng sẽ quên đi.
Thanh Thanh cười khổ:
- Không nghĩ tới, bộ tạp ảnh này lại rất nhiều lai lịch.
Bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nàng kì thật đã rung động đến cực điểm! Nàng hoàn toàn thật không ngờ, bộ tạp ảnh chính mình hai năm trước gặp phải, lại thật sự có rất nhiều lai lịch!
Nếu như hiệu trưởng không nói đến, nàng đã sớm không nhớ lại, nàng từng coi trọng bộ tạp ảnh này như thế nào.
- Ha ha, sai rồi! Bộ tạp ảnh này sở dụng một kỹ thuật có rất nhiều lai lịch.
Lão đầu vui vẻ sửa lại, hôm nay lão cười nhiều hơn bình thường, điều này cũng làm mặt Dụ Long lộ ra nét cười.
Trong lúc nhất thời, Thanh Thanh có chút hoảng hốt. Hai năm trước kinh nghiệm tại đông vệ học phủ một chuyến nàng đến nay khó quên. Cũng là lần khiến cho nàng tĩnh dưỡng suốt hai năm, đây cũng là kết quả của người từ trong viện đi ra nghênh nàng một kích để lại. Nhưng hai năm tĩnh dưỡng, cũng không có làm cho thực lực của nàng lui về phía sau, trái ngược, thực lực của nàng so với trước kia, càng tiến thêm một bước. Mà tâm tính, cũng muốn thành thục rất nhiều.
Nữ nhu khách kia thật là đáng sợ! Thanh Thanh mỗi lần nhớ tới, tâm tư bình tĩnh đều vài phần rung động. Mà không ngờ, vừa mới xuất môn, liền biết được một tin tức chấn động như thế. Với tâm lý tố chất hiện giờ, cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Tin tức này tiết lộ ra ngoài, sẽ gây nên cảnh gió tanh mưa máu như thế nào?
Vừa vào lúc này, Dụ Long mở miệng:
- Kết luận này là do giáo sư thâm niên nhất trường xác định. Chúng ta cũng từng hỏi qua học giả phụ trách thư viện. Sau lại, chúng ta rốt cuộc tìm thấy trong một quyển nhật ký của hiệu trưởng Hải Nạp - Phạm Sâm một tia dấu vết, điều này làm cho chúng ta rất kích động. Chúng ta lập tức phái đông đảo nhân thủ đi điều tra. thân phận của người chế tạo tạp ảnh (Sư sĩ truyền thuyết) là Mộc Lôi. Thân phận Mộc Lôi cũng được vạch trần, nhưng hai người cũng không thấy tung tích. Theo điều tra, hai người phân công rõ ràng, Trần Mộ là người chế tạo tạp ảnh, còn Lôi Tử là viết kịch bản cho tạp ảnh.
Thấy Thanh Thanh chăm chú lắng nghe, Dụ Long tiếp tục nói:
- Chúng ta tập trung tìm hiểu Trần Mộ. Theo điều tra, Trần Mộ khi còn bé là lưu lãng nhi, mãi cho đến hắn mười hai tuổi.
Thanh Thanh sửng sốt.
- Sau đó, hắn gặp người nàokhông biết. Nhưng là có thể xác thực là hắn bắt đầu chế tạo nhất tinh năng lượng tạp từ đó. Hay đúng hơn là từ lúc hắn mười hai tuổi, hắn liền bắt đầu lấy việc chế tạo nhất tinh năng lượng tạp mà nuôi sống.
- Chế tạo nhất tinh năng lượng tạp mà sống?
Thanh Thanh động dung.
- Đúng vậy, khi chúng ta biết được cũng khó tin, nhưng chúng ta cuối cùng tính toán, làm ra nhất tinh năng lượng tạp thành phẩm ước chừng là chín mươi tám âu địch. Hắn chế tạo tạp phiến được một cửa hàng nhỏ nhận mua, nhưng chủ nhân cửa hàng này đã qua đời. Vì tìm được đầu mối, chúng ta tốn hao khá lớn khí lực, mới tìm được họ hàng của điếm chủ. Ở nơi đó, chúng ta tìm được sản phẩm căn bản của hẳn. Vì vậy, chúng ta có phát hiện mới.
- Phát hiện chuyện gì?
Thanh Thanh không nhịn được hỏi.