Mới vừa vào trường thì nghe được một tin tức khiến hắn choáng váng.
“Hoạt động giao lưu của Tinh Viện kết thúc? Bọn họ chuẩn bị trở về?” Trần Mộ nghi ngờ có phải mình nghe lầm không, ngây người ra trong một lúc lâu.
Lâm Cửu cười khổ: “Chiêu này của Tinh Viện quá độc! Lấy lùi mà tiến, ai mà ra quyết định này thật sự rất lợi hại! Một đám người đông như vậy theo bọn họ đến đây, bây giờ bọn họ liền phủi đít định rời đi, chuyện này làm sao mà tính?”
Lấy lại bình tĩnh, Trần Mộ cảm thấy suy nghĩ theo không kịp, nghẹn lời hỏi: “Tin tức từ đâu ra?”
“Tin tức? Bây giờ cả trường đều biết hết rồi. Buổi chiều bọn họ đã rời đi, tất cả đều bỏ chạy, không một ai ở lại.” Vẻ mặt Lâm Cửu buồn bực: “Bọn ta mới chính là người xui xẻo, giờ đi không được mà ở cũng không xong, chẳng phải là chơi chúng ta sao?”
Đầu óc hỗn loạn của Trần Mộ rốt cuộc khôi phục một chút tỉnh táo, hắn không thể không thừa nhận chiêu này của Tinh Viện rất đẹp. Tất cả đều bỏ chạy, vậy còn những người theo bọn họ đến đây nên ở lại hay rời đi chứ? Những người như Lâm Cửu lập tức rơi vào cảnh khó cả đôi đường.
Mặc dù không biết mục tiêu của Tinh Viện là gì, nhưng hắn đoán rằng tất cả đầu mối đều nằm trên tay Tinh Viện, bọn họ không cần e sợ bị người khác tìm ra. Thành Đông Thương Vệ mặc dù rất phồn hoa, nhưng vì đây là rìa của liên bang nên tạp tu lui tới rất nhiều, khu vực gần đây đều đã in vô số dấu chân của thám hiểm tạp tu.
Nhưng bây giờ đột nhiên Tinh Viện lại rút lui tất cả mọi người trở về, những thế lực mở to mắt giám sát bọn họ bỗng mất đi mục tiêu. Lúc này bọn họ chỉ còn cách chờ Tinh Viện quay lại, xui xẻo nhất là đám người như Lâm Cửu, nếu như bọn họ không được lệnh trở về thì chỉ đành vật vờ chờ ở đây.
Trong lòng Trần Mộ như bị đổ một chén nước hoàng liên, cay đắng vô cùng.
Bản thân trà trộn vào Đông Vệ học phủ, mỗi ngày phải cẩn thận đề phòng, rồi huấn luyện ngày đêm liên tục. Hắn như một chiến sĩ chuẩn bị, huấn luyện nhiều năm thì đột nhiên được tin, thế giới hòa bình rồi nên bộ đội phải giải tán, có thể hiểu được sự sầu não trong đó.
Tinh Viện rời đi, vậy còn mình thì sao? Đến giờ vẫn không thấy bóng dáng nữ ma quỷ đâu, Trần Mộ không khỏi nghi ngờ rằng nàng bị cô gái tên Thanh Thanh kia giết chết. Nhưng nếu đúng như thế thì đây chắc chắn là kết quả tồi tệ nhất! Dù là nữ ma quỷ hay Thanh Thanh, đều là tuyệt đỉnh cao thủ đủ để hắn ngưỡng mộ. Thậm chí như Âm Trần Cửu, dù thua kém Thanh Thanh rất nhiều nhưng trong mắt Trần Mộ, hắn vẫn là cao không thể chạm tới.
Có lúc hắn cũng phán đoán tình huống xảy ra khi Thanh Thanh giao thủ cùng nữ ma quỷ. Hắn luôn luôn có một loại cảm giác việc Tinh Viện đột nhiên rút lui trở về, dường như có liên hệ nào đó với nữ ma quỷ.
Trao đổi sinh của Tinh Viện đột ngột quay về suýt nữa khiến Đông Vệ học phủ hỗn loạn. Mà bên ngoài càng có nhiều lời đồn nổi lên khắp nơi, cái gì mà thời kì trăng mật giữa Đông Vệ học phủ cùng Tinh Viện chấm dứt…
Mọi người sôi nổi phán đoán rốt cuộc vì sao Tinh Viện lại đột ngột rút lui tất cả trao đổi sinh trở về. Nhưng dù là Đông Vệ học phủ hay Tinh Viện đều cùng nhau giữ im lặng. Việc Tinh Viện rời đi không chỉ ảnh hưởng đến Đông Vệ học phủ, mà còn khiến cả thành Đông Thương Vệ chấn động dữ dội.
Mà ngay sau đó, Đông Vệ học phủ lại gánh chịu một khoảng thời gian nghỉ học cao trào. Rất nhiều học viên lần lượt thôi học, điều này làm cho tầng quản lý của Đông Vệ học phủ không kịp trở tay. Lâm Cửu là một trong số đó, trước khi đi hắn còn đến từ biệt Trần Mộ. Khi biết Trần Mộ còn muốn tiếp tục ở lại thì hắn lộ ra vẻ mặt cảm thông. Một thanh niên âm trầm khác trong lớp cũng rời đi. Không chỉ có vậy, giờ số học viên trong ban tài trợ của Trần Mộ chỉ còn không tới ba phần năm.
Nhưng Trần Mộ không thể đi, nói đúng hơn là không dám đi.
Hắn đang chờ nữ ma quỷ trở về, hắn không thể đem tính mạng của mình ra đùa. Hắn chỉ có thể ở lại, không thể đi bất cứ đâu.
Tuy nhiên rất may là trong biệt thự có rất nhiều tiền tạp, đồng nghĩa hắn không cần lo lắng về tiền bạc trong thời gian dài. Hắn bắt đầu cuộc sống bình thường, học tập, huấn luyện. Nếu như không có cái gai trong lòng kia thì có thể nói đây là một cuộc sống hạnh phúc.
Mỗi ngày hắn đều không hề từ bỏ việc huấn luyện, ai biết sau này có thể gặp tình cảnh gì. Nếu như không có huấn luyện này thì hắn đã sớm chết trong rừng, chuyện này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ huấn luyện của hắn.
Theo ảnh hưởng do việc Tinh Viện rời đi dần tiêu tán, Đông Vệ học phủ cũng bắt đầu ổn định trở lại, cửa trường học luôn đóng kín rốt cuộc mở ra. Trần Mộ cũng không cần phải mặc bộ đồ nhà giàu buồn cười kia hằng ngày nữa. Mỗi ngày hắn đều quay về biệt thự, nhưng vẫn không có chút tin tức của nữ ma quỷ.
Trừ bỏ nữ ma quỷ ra thì Trần Mộ còn lo lắng một người khác, đó là Lôi Tử.
Trần Mộ đi trên con đường giữa màn đêm. Không thấy bóng dáng nữ ma quỷ đâu, vẻ ngụy trang trên người hắn cũng không có cách loại bỏ. Nếu như nữ ma quỷ vĩnh viễn không xuất hiện, vậy chẳng lẽ mình phải đeo khuôn mặt như thế này ra đường mãi mãi sao?
Không, nếu nữ ma quỷ không bao giờ xuất hiện nữa, vậy kết quả mà bản thân có thể gặp nhất là đi đời nhà ma, chuyện này không cần nghĩ cũng biết.
Giống như theo Tinh Viện rời đi, cảnh sắc rực rỡ vào ban đêm của thành Đông Thương Vệ cũng mờ nhạt vài phần. Trần Mộ vô tình đi đến trước cổng tập đoàn Duy Khả, khi hắn tới thì nơi này đã là một biển người, từ đây có thể thấy trong vài năm nay tập đoàn Duy Khả được không ít người mến mộ. Một sân khấu ngoài trời được dựng lên ở quảng trường trước cổng tập đoàn Duy Khả.
Giữa đám đông thì Trần Mộ lại đang suy nghĩ liên miên, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên thở dài. Ánh mắt hắn dán chặt vào sân khấu, hắn chỉ cần xem lễ khai mạc bắt đầu thế nào là có thể biết được Lôi Tử có tốt hay không. Hắn vẫn không dám trở về tiểu trấn Pha Lâm Đốn, dù bây giờ vẻ ngoài đã thay hình đổi dạng nhưng hắn không dám chắc là qua mặt được tất cả mọi người. Đột nhiên những ngọn đèn xung quanh đều tối sầm, đám đông bên dưới kêu nhẹ một tiếng rồi lập tức an tĩnh lại.
Đúng lúc này sương khói bắt đầu dâng lên, trong phút chốc đã bao phủ cả sân khấu. Những tia sáng ẩn hiện trong đám sương mù, một tiếng đàn mờ ảo vang lên, êm dịu du dưa, chợt ẩn chợt hiện. Mọi người bên dưới cũng biết buổi khai mạc bắt đầu rồi, ai cũng nín thở, lắng tai nghe tiếng nhạc.
Tiếng đàn dần rõ ràng, có thể nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn trong đó. Tiếng đàn đinh đang, còn có âm thanh róc rách của nước vang lên trong tai mọi người càng lúc càng rõ, đám sương khói cũng dần tản ra.
Đợi đến khi sương khói tan hết thì đám đông bên ngoài mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp quảng trường.
Một sơn cốc xanh biếc đậm lòng người, vây xung quanh là những cây cổ thụ, bên trên đầy những cành cây xanh tươi, ẩm ướt. Ở giữa sơn cốc có một dòng suối nhỏ mát lạnh trong trẻo có thể nhìn thấy đáy, nước chảy róc rách. Cảnh đẹp như thế làm cho người ta sáng mắt, dù biết rõ đây chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn để cho rất nhiều người mê mẩn. Đúng lúc này vài cô gái yểu điệu men theo bờ suối từ từ bước ra. Kiểu dáng trang phục trên người các nàng không giống nhau, nhưng phần lớn đều lấy màu xanh nhạt và màu trắng thuần khiết làm chủ đạo, thanh nhã động lòng người, cùng hòa quyện vào cảnh sắc trước mắt.
Các nàng người thì hái hoa, hoặc nô đùa trong nước, đứng tựa vách đá hay chân trần mà bước, vô cùng khêu gợi. Các nàng diễn vai nữ thanh lịch, tao nhã này vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám đông bên dưới sân khấu nào có gặp qua buổi diễn thời trang độc đáo như vậy bao giờ. Tất cả mọi người đều hưng phấn ào ào đứng đậy, tiếng vỗ tay vang vọng khắp quảng trường.
Khóe miệng Trần Mộ lộ ra một nụ cười. Cảnh sắc trước mắt đối với hắn rất quen thuộc, những huyễn tạp mà buổi trình diễn dùng đến đều do hắn chế tạo, mấy phần nội dung về sau càng có thể gọi là như mộng như ảo. Thậm chí hắn còn mượn ý tưởng từ {Tinh Thần Diễn Dịch} ở câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp, tạo nên bộ nữ trang kim cương.
Từ lúc biết Lôi Tử vẫn sống tốt thì hòn đá vẫn treo trong lòng hắn cũng rơi xuống. Hắn tin rằng buổi trình diễn tối nay của tập đoàn Duy Khả sẽ gây chấn động của thành Đông Thương Vệ, mà danh tiếng của Lôi Tử phụ trách tổng biên kịch lần này chắc chắn sẽ lan xa.
Trong thâm tâm Trần Mộ rất mừng cho Lôi Tử.
Lôi Tử đứng sau sân khấu, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vỗ tay từ phía trước truyền đến nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bã. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai hắn, là Lam Phong. Nàng đã bị tài hoa của Lôi Tử chinh phục hoàn toàn, quan hệ giữa hai người cũng được xác định, thấy Lôi Tử thương cảm như vậy nàng không nhịn được đến gần bên.
“Huynh không sao.” Lôi Tử gắng gượng nở nụ cười.
Hai người đã chuẩn bị rời khỏi thành Đông Thương Vệ. Thật ra tối nay hắn hoàn toàn không cần đến đây. Chỉ huy trực tiếp không phải là ưu điểm của hắn, việc này đã có người khác phụ trách, còn thù lao của hắn thì tập đoàn Duy Khả đã thanh toán từ lâu.
Về phần câu lạc bộ huyễn tạp, hắn cũng từ chối lời mời của hội trưởng Bạch Chiết Uyên. Hắn quá thất vọng với hội trưởng, thậm chí còn có phần tức giận, không ngờ hội trưởng lại làm ra vẻ không nghe, không thấy về chuyện của Trần Mộ. Không chỉ vậy, hắn còn phát hiện rất nhiều người khả nghi ở gần nơi ở của mình.
Lôi Tử hiểu rất rõ nếu như không có sự cho phép của hội trưởng, thì những người này chắc chắn không dám hành động trắng trợn như thế.
Do đó hắn từ bỏ lời mời của hội trưởng.
Mức tiêu xài của hắn ít hơn Trần Mộ nhiều, hơn nữa còn có số tiền mà tập đoàn Duy Khả trả cho hắn, nên trên tay cũng dư dả. Tiếc nuối duy nhất của hắn là không thể cùng Trần Mộ hoàn tất bộ tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết}, ngoài ra hắn còn hối hận việc khuyến khích Trần Mộ tham gia câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp.
Nếu đầu gỗ không tham gia câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp thì những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra, đầu gỗ cũng không rơi vào cảnh sống chết chẳng biết như bây giờ.
“Chúng ta đi thôi.” Hắn nở nụ cười nhìn Lam Phong.
“Vâng.” Lam Phong nắm chặt tay Lôi Tử, hai người đều đã chuẩn bị tốt mọi thứ, có thể rời khỏi thành Đông Thương Vệ bất cứ lúc nào. Lam Phong hiểu rất rõ tâm tình Lôi Tử, nàng cũng không hiểu sao hội trưởng xưa nay anh minh lại làm ra chuyện khiến người khác nản lòng như vậy. Siêu cấp cao thủ một ngày kiếm hơn mấy trăm điểm cống hiến, bất kể thế nào cũng là người cần được bảo vệ.
Trần Mộ rời khỏi màn trình diễn, chỉ cần biết Lôi Tử còn sống thì hắn đã thỏa mãn.
Thoát khỏi đám đông, vài phần hứng thú đột ngột của Trần Mộ cũng tan biến. Đang chuẩn bị rời đi thì mắt hắn bỗng thấy được một dáng người thân quen.
Là Lôi Tử! Chỉ chút nữa là Trần Mộ đã vô thức la lên, cũng may hắn kịp nhận ra liền vội vàng ngậm miệng lại. Đúng là Lôi Tử, còn có Lam Phong bên cạnh, khuôn mặt Lôi Tử mang theo vài phần mệt mỏi, không còn vẻ lông bông như trước mà thay vào đó là sự thành thục. Hắn một tay dẫn theo Lam Phong, một tay mang theo hành lí.
Chẳng lẽ bọn họ định rời khỏi đây?
Vậy cũng tốt, Trần Mộ mặc dù có chút rầu rĩ nhưng cũng thấy đây là lựa chọn đúng đắn.
Đột nhiên ánh mắt của Trần Mộ trở nên sắc bén. Hắn chú ý tới hai người đang lén lút theo sau Lôi Tử và Lam Phong, trên tay đều đeo độ nghi. Trần Mộ nhìn qua liền nhận ra đây là độ nghi dùng trong chiến đấu, hai người này là tạp tu!
Vô thanh vô tức, hắn đã lặng lẽ lao đến sau lưng hai tên này.
Hắn tập trung tinh thần cao độ, động tác lưu loát chưa từng có. Nhờ sự che chở của bóng đêm trên đường, hắn nhanh như cắt bám sát hai người. Thân hình Trần Mộ hòa vào bóng đêm, động tác nhạy bén, nhìn qua có cảm giác vài phần quỷ dị. Hai người đằng trước theo dõi rất tệ, thân hình bọn họ hầu như lộ ra bên dưới ánh sáng đèn đường.
Nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên Trần Mộ nhảy qua bức tường. Hắn như một con mèo cong người, không tiếng động xuyên qua các căn nhà bên đường. Giày đạn lực dưới chân làm cho mỗi cú nhảy của hắn đều xa hơn bốn năm mét, cái này vốn chuẩn bị đối phó Tinh Viện, không ngờ lại dùng ở đây.
Trần Mộ rất nhanh chọn được một chỗ tốt để phục kích. Đây là một mái nhà bình thường, trên nóc có hai két nước, hắn liền chui vào kẽ hở giữa chúng. Trần Mộ lấy quả hoa mặt quỷ trong người ra rồi đưa vào miệng cắn nát, cảm giác được nó đang nhúc nhích trên khuôn mặt, sát ý trong lòng hắn cũng không ngừng tăng cao.
Người đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của hắn là Lôi Tử và Lam Phong, hai tên tạp tu theo sau không dám tiếp cận quá gần, chờ khi hai người đi tới cuối con đường mới dám bước ra.
Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn {Thoát Vĩ Toa} tạp trên đầu ngón trỏ tay phải. Từ lúc cảm giác của hắn phát sinh dị biến thì hắn khống chế thoát vĩ toa cũng linh hoạt hơn rất nhiều.
Cẩn thận khống chế tốc độ của thoát vĩ toa, tốc độ xoay tròn của nó rất nhanh, ngay cả tiếng ong ong cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.
Lúc Lôi Tử và Lam Phong đi qua khúc quanh thì hai tên tạp tu đằng sau vội vàng đi dọc theo hẻm nhỏ về phía trước. Vẻ mặt bọn họ vô cùng cẩn thận, chúng không muốn bị hai người Lôi Tử phát hiện.
Hưu! Một tiếng rít kì dị phá không lao tới.
“Có mai phục!”
Một tên tạp tu trong đó liền mở độ nghi trên tay, còn chưa kịp nhắc nhở đồng đội của mình thì đã thấy trên trán đồng đội có một lỗ máu cỡ đầu ngón tay!
Hắn hoảng hốt, liền hất tay bắn hỏa vũ sa đã chuẩn bị sẵn về phía mà kẻ địch tập kích.
Bồng! Hỏa vũ sa màu đỏ tươi đánh trúng hai két nước, hai két nước lớn nhỏ liền bị đánh thành tổ ong. Bên trên có vô số lỗ nhỏ rậm rạp, nước ở trong phun ra như suối.
Hỏa vũ sa do vô số hạt năng lượng có nhiệt độ cao tạo thành. Mỗi lần bắn ra đều là một chùm, giống như mưa lửa nên rất khó đề phòng. Mặc dù nó chỉ là chiến đấu huyễn tạp trung cấp nhưng có tần suất bắn cao, uy lực lại mạnh mẽ nên được các tạp tu rất yêu thích.
Tên tạp tu này phản ứng cực nhanh. Hỏa vũ sa không có ưu thế về độ chính xác và tầm bắn, sở trường của nó nằm ở phạm vi công kích tầm ngắn. Do đó sau khi bắn ra một chùm hỏa vũ sa thì cả người hắn liền lao về chỗ tập kích.
Chỉ có thể đến gần đối phương thì mới có thể phát huy hết uy lực của {Hỏa Vũ Sa} tạp. Tốc độ của hắn cực nhanh mà bản thân có kỹ nghệ về khí lưu tạp khá cao. Trên nóc nhà đã là một đống lộn xộn, nước trong két chảy lênh láng khắp nơi.
Lôi Tử đột nhiên dừng chân, hơi nghi hoặc hỏi Lam Phong: “Vừa rồi muội có nghe tiếng gì không?”
Lam Phong lắc đầu: “Không, huynh nghe thấy tiếng động gì sao?”
“A, vậy chắc là nghe lầm rồi, chúng ta đi thôi.” Lắc đầu, Lôi Tử nghĩ có thể là do gần đây bản thân quá mệt mỏi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lần này tất cả tranh đấu ở thành Đông Thương Vệ đều không còn liên quan đến bọn họ.
Tên tạp tu đứng ở trên nóc nhà, nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện bóng người. Chẳng lẽ là đối phương chạy thoát? Hắn cảnh giác nhìn về phía xa, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cho dù đối phương muốn chạy cũng không chạy xa được.
Trên tay bỗng xuất hiện một chùm hỏa vũ sa, nó như một chùm hạt màu đỏ tươi rực rỡ tạo thành ngọn lửa, cách bàn tay hắn chừng mười cm, không ngừng diêu động.
Hắn như lâm đại địch giữ hỏa vũ sa trên tay, sẵn sàng ứng phó đòn tấn công có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Lúc này ánh sáng tỏa ra từ độ nghi của hắn từ màu đỏ sậm biến thành màu trắng nhạt.
Dò xét tạp bên trong độ nghi được kích hoạt.
Loại dò xét tạp này rất nhạy cảm với cảm giác. Trong bán kính năm mươi mét, nếu địch nhân dùng cảm giác thì nó có thể phát hiện vị trí cụ thể của bọn họ ngay lập tức. Một khi dò xét tạp có bất cứ phản ứng gì thì chùm hỏa vũ sa sẽ bắn qua đó, làm cho đối phương không có chỗ ẩn núp nào. Nhưng ngoài dự tính của hắn là dò xép tạp không có tìm ra bất cứ động tĩnh gì.
Sao lại như vậy? Vẻ mặt tên tạp tu này liền thay đổi.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đối phương không có khả năng chạy quá xa khỏi nóc nhà, chắc chắn là hắn còn đang ẩn núp gần đây. Dò xét tạp dùng để dò xét cảm giác nhưng nếu đối phương thu liễm cảm giác của bản thân, thì dò xét tạp không có cách nào tìm được vị trí của đối phương.
Nhưng đối với tạp tu mà nói, thu liễm cảm giác cũng có nghĩa từ bỏ công kích và phòng ngự. Phóng thích cảm giác, mở độ nghi, ra đòn tấn công, mỗi một bước đều cần có thời gian. Nếu như dưới tình huống thu liễm cảm giác mà bị tấn công, vậy hắn chết chắc.
Có rất ít người hoàn toàn thu liễm cảm giác của bản thân trong lúc chiến đấu, trừ phi thực lực hai bên chênh lệch rất nhiều, nên một bên phải ẩn núp.
Nhìn lỗ máu thật sâu trên trán đồng đội trước mặt, trong lòng hắn phát lạnh. Bỗng trong khoảnh khắc hắn liền nhớ đến vết thương trên thi thể lão đại Dư Tín, rất giống lỗ máu trên trán của đồng đội.
Chẳng lẽ là tên thiếu niên mà cấp trên muốn tìm? Hắn lập tức xua tan hỏa vũ sa trên tay, một tiếng “thịch” vang lên, hỏa vũ xa liền hóa thành vô số đốm sáng màu hồng tiêu tán trong không khí.
Điều này cũng không có nghĩa là hắn thả lỏng cảnh giác, dò xét tạp của hắn vẫn ở trạng thái hoạt động. Một khi đối phương có hành động thì hắn sẽ lập tức tấn công.
Hắn mở truyền tin tap, chuẩn bị cáo cáo cho cấp trên.