Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Cách Nội Nhĩ đối với địa lí của liên bang hiển nhiên cực kì quen thuộc: “Lão bản, có vài con đường, bất quá….” Hắn đột nhiên thoáng nhìn qua những người ở phía sau, thấp giọng nói: ”Chỉ sợ sẽ có người của Liên bang Tổng hợp học phủ đi theo chúng ta, ta đã phát hiện một vài người.”

“Ngươi có biện pháp nào không?”
Trần Mộ không tin là Ba Cách Nội Nhĩ lại không có biện pháp đối phó vấn đề này.

Quả nhiên Ba Cách Nội Nhĩ đã có toan tính sẵn trong lòng, hắc hắc cười, nói:” Lão bản, kì thật không khó. Muốn thoát ly sự theo dõi của những người này có nhiều biện pháp. Cách thứ nhất là giết chết bọn họ, biện pháp này nếu không tới lúc bất đắc dĩ không nên làm. Một khi làm như thế coi như chúng ta đối đầu với Liên bang Tổng hợp học phủ. Cách khác chính là làm nhiễu loạn thần kinh của bọn họ khiến bọn họ phán đoán sai lầm. Cách này cũng không dễ dàng sử dụng, người của chúng ta nhiều lắm, rất dễ gây ra sự chú ý của người khác. Nếu như chúng ta sử dụng phương thức bình thường, chỉ có cách là không ngừng thay đổi xe, với thực lực của Liên bang Tổng hợp học phủ, muốn tra ra tung tích của chúng ta là một điều rất dễ dàng. Không bằng chúng ta khiến cho bọn họ tự động buông tha.”

“A, nói xem thế nào?”

“Ta biết, từ địa phương chúng ta đang ở hiện tại tiến vào vùng hoang vu có một con đường nhỏ, con đường này do một số bọn buôn lậu mở ra, dã thú trên đường cũng không hung mãnh lắm. Tuyến đường buôn lậu này rất dài, ven đường có rất nhiều trung tâm giao dịch, những hoạt động ở nơi này không thuộc về bất cứ thế lực tạp tu nào cả. Bọn họ được gọi là tạp tu trong rừng cây, bình thường bọn họ sống ở trong những trung tâm giao dịch này. Họ săn bắn dã thú, thu thập nguyên liệu để bán kiếm tiền, mà nếu như gặp phải một gã tạp tu đơn độc bọn họ sẽ tiện thể chuyển sang hành động cướp của giết người. Ngay như một đội ngũ nhỏ cũng có thể bị những người này nuốt gọn.

Trần Mộ ngạc nhiên nói: “Thế này không phải là thổ phỉ hay sao?”

Ba Cách Nội Nhĩ cười ha hả: “Đúng, bọn họ chính là thổ phỉ, trong những vùng hoang dã thì giết một người thật sự rất dễ dàng. Hơn nữa không người nào đi quan tâm, không có ai tra xét, mà có muốn tra xét cũng làm không nổi. Những vùng hoang vu đúng là thiên đường của bọn tội phạm a, bọn kia vừa có nghề nghiệp nhưng cũng là những tên tội phạm không chuyên. Lão bản cứ yên tâm, người của chúng ta nhiều, bọn họ tất nhiên không dám làm gi. Còn mấy cái đuôi phía sau chúng ta chắc chắn sẽ rất thê thảm. Những người đó, mặc kệ là người của Lục Đại hay không phải là người của Lục Đại, hắc hắc, hơn nữa tất cả mọi người đều biết rằng trên người những tạp tu của Lục Đại không hề thiếu đồ tốt a.”

Ba Cách Nội Nhĩ cười với vẻ mặt âm hiểm.

Trần Mộ suy nghĩ một chút, hắn cũng hiểu được đó là một biện pháp không tồi. Hơn nữa bốn trăm tên tạp tu của mình vốn không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cũng có thể nhân cơ hội này mà rèn luyện thực chiến một phen.

Đã quyết định như thế, mọi người liền nhanh chóng chuẩn bị hành động. Bọn họ đi tới một cửa hàng mua sắm một ít đồ đạc dành cho việc đi vào rừng cây. Lúc này Trần Mộ mới phát hiện, nguyên lai Ba Cách Nội Nhĩ chính là một chuyên gia về rừng cây, có lẽ kinh nghiệm sinh tồn của hắn trong rừng cây không phong phú như Duy A, nhưng không thể nghi ngờ là hắn so với Duy A càng hiểu được việc sử dụng các công cụ, hắn mua một loạt những thứ cổ quái mà lần đầu tiên Trần Mộ mới nghe nói đến.

Sau khi mua đồ xong, bọ họ lập tức tiến vào vùng hoang dã.

Lúc này đội ngũ của bọn họ hoàn toàn bất đồng với lúc trước. Ở chính giữa đội ngũ là những toa xe vận chuyển lương thực, những toa xe này chuyên chở thực vật cùng một ít dược phẩm và vật tư khác. Trong chớp mắt cả đội ngũ liền biến mất ở trong rừng cây.

****************

“Bét”, một con muỗi bị đập chết nhưng vết máu đỏ thẫm trong lòng bàn tay nhắc nhở người bị cắn, hắn đã bị mất bao nhiêu máu vì việc này.

“Đáng chết, những tên này bị điên rồi sao? Sao lại đi vào vùng hoang dã này chứ?” 

Một tên tạp tu không nhịn được oán giận nói. “Ta hiện tại mới biết được, đám trong rừng cây này vốn không phải là người ngu. Thật không biết có phải là do bọn chúng đã uống nhầm thuốc hay không nữa!”

Trong lòng hắn tràn đầy tức giận, bọn họ đang đi theo thì những kẻ kia lại đột nhiên từ Cáp Môn Đức Thị tiến vào vùng hoang dã. Tình huống này vượt qua dự liệu của mọi người, bọn họ đành phải vừa báo cáo lên cấp trên, vừa bám sát theo sau.

Những người này thuộc cơ cấu của Liên bang Tổng hợp học phủ, ngày thường bọn họ được huấn luyện theo dõi trong thành thị là chủ yếu, căn bản không có huấn luyện trong những vùng hoang dã. Lúc này vì chưa có chỉ thị của cấp trên cho nên bọn họ đành phải kiên trì cùng tiến vào nơi hoang dã.

Vừa mới tiến vào vùng hoang dã, bọn họ mới hiểu được ác mộng là gì.

Đầu tiên đó là những con muỗi sống trong cây cỏ. Nó so với bất cứ tạp tu nào đều lợi hại hơn nhiều, chúng nó có thể hút máu người cách lớp quần áo. Ngoài ra còn có Mã Hoàng (một loài đỉa lớn), loại sinh vật này một khi tiếp xúc đến da tay của ngươi thì sẽ liều mạng chui vào bên trong da thịt mà ngươi không sao phát hiện được.

Dưới chân thì đúng là nguy cơ tứ phía: các loại rắn độc nhỏ như ngón tay cực kì linh hoạt ẩn trong những thảm lá cây, trong những ao đầm. Nếu như ngươi xui xẻo giẫm phải ổ kiến ở trong những đống là khô thì coi như tai nạn của ngươi đã bắt đầu rồi….

Lồng năng lượng thật ra có thể giải quyết rất nhiều thứ, nhưng vấn đề là năng lượng tạp mà bọn họ mang theo trên người không đủ để duy trì lồng năng lượng quá lâu. Một khi năng lượng tiêu hao hầu như không còn thì bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi. 

“Đừng oán giận, cấp trên đã phái những người quen thuộc rừng cây tới đây, phỏng chừng đêm hôm nay hoặc sáng ngày mai là có thể bắt kịp chúng ta. Nhiệm vụ chấm dứt là chúng ta có thể trở về. Cấp trên đã đưa xuống tử lệnh, vô luận như thế nào cũng không thể không chấp hành.”

Một tên tạp tu khác cau mày nhắc nhở đồng bạn. Hắn cũng không ngờ lần nhiệm vụ này lại khó giải quyết như thế, trong lòng hắn gợn lên một tia cảm giác không hay.

Nhữ Thu cẩn thận giẫm từng bước trên mặt đất, nàng nhìn cảnh vật xung quanh với vẻ tràn ngập tò mò. Đây là lần đầu tiên nàng tiến vào vùng hoang dã, trước kia nàng vẫn nghe nói vùng hoang dã cực kì nguy hiểm, nhưng là hiện tại nàng phát hiện ra nó cũng không đến mức kinh khủng như trong tưởng tượng của nàng.

Trái ngược với thành thị, ở đây tràn ngập một màu xanh biếc. Thỉnh thoảng xung quanh lại vang lên tiếng chim hót, tựa như một khúc nhạc vui tràn ngập thiên nhiên. Có thể tùy ý nhìn thấy những đóa hoa màu sắc sặc sỡ, còn có những loại quả dại không biết tên, làm cho nàng tò mò mở to hai con mắt.

Giống như nàng, Tô Lưu Triệt Nhu cũng là lần đầu tiên tới rừng cây cho nên cũng cực kì tò mò. Chỉ là nàng so với Nhữ Thu khắc chế tâm tình rất nhiều, cẩn thận đi theo Lô Tiểu Như. 

Độ nghi ở trên tay tạp tu đi phía bên ngoài đều được kích hoạt.

Bọn họ đang sử dụng một loại gọi là khu trùng tạp phiến, nó không có bất cứ lực sát thương nào, nhưng là nó có thể phát ra một loại sóng âm có tác dụng xua đuổi côn trùng và các loại rắn rết.

Những tạp tu có kinh nghiệm khi tiến vào rừng cây đều mang theo một cái khu trùng tạp, nó tiêu hao năng lượng cực nhỏ cho nên có thể sử dụng liên tục trong thời gian dài.

Tên tạp tu đi đầu chăm chú nhìn vào một màn hình giữa không trung, trên màn hình thể hiện những con số thay đổi liên tục, hơn nữa màn hình này luôn bảo trì một khoảng cách cố định với tên tạp tu này. Những người ở ngoài nhìn vào cảm giác dường như màn hình này vẫn tiến lên cùng với tên tạp tu này.

Hắn hiện đang sử dụng chính là Trắc khí tạp, nó có thể kiểm tra thành phần các chất có hại trong không khí cùng với khả năng gây tổn thương của chúng đối với cơ thể người. Một khi vượt qua giá trị tới hạn nó sẽ phát ra cảnh báo.

Loại tạp phiến này cực kì đặc thù, sử dụng nhiều nhất không phải là chiến đấu tạp tu mà là những tạp tu chuyên thăm dò quặng mỏ.

Nhưng là hiệu quả của nó trong rừng cây cũng cực kì xuất sắc. Trong rừng cây ngoại trừ dã thú còn có những chất độc vô hình, một khi vô tình hít phải có thể sẽ chết. Có thể nói khi tiến vào rừng cây thì tác dụng của Trắc khí tạp là không thể thay thế.

Ba Cách Nội Nhĩ lần lượt cho sử dụng những loại tạp phiến khác nhau khiến cho Trần Mộ há hốc mồm kinh ngạc. Hắn thật không ngờ là còn có rất nhiều loại phụ trợ tạp phiến có thể sử dụng. Những loại tạp phiến này làm cho khả năng sống sót của tạp tu trong rừng cây tăng lên rất nhiều.

Nhìn thấy Ba Cách Nội Nhĩ tiến hành công việc một cách thành thạo như thế, lại liên tưởng đến những lời nói của hắn về những tạp tu trong rừng cây, Trần Mộ thắc mắc không biết có phải Ba Cách Nội Nhĩ trước kia đã từng trải qua những việc như thế này.

Trần Mộ cũng có suy nghĩ giống như vậy về Hề Bình, bất quá hắn cùng với ba cái tạp giới Ngưng thủy khí mặc dù không hiện đại lắm nhưng vận dụng thích đáng thì đem lại hiệu quả cực lớn.

Vô luận là Khu trùng tạp hay là Trắc khí tạp, còn có Ngưng thủy khí, giá cả đều rất rẻ, nhưng là tác dụng mà chúng nó đem lại vượt xa giá trị của chúng.

Đột nhiên một gã tạp tu yên lặng đi tới báo cáo:
”Lão bản, chúng ta đã phát hiện ra những kẻ theo dõi chúng ta, có bảy người, tình trạng của bọn họ dường như không tốt lắm.”

Đem mấy người này giải quyết! Đây là suy nghĩ trước tiên trong đầu Trần Mộ. Cảm giác bị người theo dõi ở phía sau giống như thủy chung bị người nhìn chằm chằm sau lưng, làm cho người ta không thể nào yên tâm.

“ Lão bản, xử lí bọn chúng.” Ba Cách Nội Nhĩ cười lộ ra hàm răng trắng sâm sâm của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK